Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 23-09-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, nhưng đến năm 2003, tôi dần rời xa Đại Pháp, thời gian dài sống như một người thường. Do công việc, tôi bị viêm khớp. Trong một chuyến du lịch leo núi vào năm 2012, tôi phát hiện bệnh viêm khớp của mình đã trở nên trầm trọng hơn nhiều. Khớp gối đau đến mức tôi phải đi khập khiễng. Để đỡ đau, tôi phải bước ngang chân khi lên bậc thang, còn khi xuống bậc thang thì phải đi lùi.

Dùng chính niệm đối đãi với nghiệp bệnh

Năm 2014, tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, việc tiêu nghiệp ở chân vô cùng đau đớn. Khi gập đầu gối ở bài công pháp thứ tư, tôi cảm thấy đầu gối mình như bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, khiến tôi liên tục rên lên vì đau đớn. Khi tôi đả tọa, cảm giác như có vật nặng đè lên hông và chân tôi, khiến việc ngồi trở nên khó khăn, cảm giác đau đớn tột cùng. Tôi cắn răng chịu đựng và tự nhủ: “Mình rời xa Đại Pháp bao năm như vậy, không những không tiêu trừ được nghiệp lực mà còn tạo thêm nghiệp mới, mình không chịu đau thì ai chịu đây? Cứ đến đi, tiêu đi!” Không kiên trì đủ một giờ thì quyết không bỏ chân xuống. Mỗi lần đau, hai tay kết ấn toát mồ hôi lạnh, mặt tê dại, các cơ trên mặt giật giật, mắt cá chân bên phải sưng đỏ, to hơn hẳn mắt cá chân trái, trong đầu hiện ra bốn chữ “nếm trải thống khổ”. Tôi kiên trì từng giây từng chút một. Vào ban đêm, cơn đau dữ dội choán hết tâm trí tôi, tôi không thể duỗi thẳng chân. Sáu tháng sau, tình trạng này mới qua đi, cơn đau cũng dần thuyên giảm. Dần dần, lúc nào không hay, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Cách đây không lâu, tôi và vài người bạn học đã có một chuyến đi bộ leo núi, quãng đường dài hơn 30 km. Tôi là một trong những người đầu tiên lên đến đỉnh núi, và cũng là một trong những người đầu tiên trở về điểm xuất phát. Mấy người bạn học rất ấn tượng về tôi, vì họ thường xuyên tập thể dục, trong khi tôi chưa bao giờ ra ngoài tập thể dục. Tôi nói với họ: “Tôi được vậy là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hơn 10 trước tôi không thể leo núi được nữa nhưng bây giờ, tôi lại ở tốp đầu của nhóm.” Mọi người đã chứng kiến sự phi thường và kỳ diệu của Đại Pháp, đặc biệt khi bệnh viêm khớp thường được coi là không thể chữa khỏi.

Vào giữa tháng 1 năm 2023, tôi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở hông bên phải. Ban đầu cơn đau khá nhẹ, nhưng sau đó nhanh chóng tăng lên và lan xuống đùi, bắp chân, rồi đến cả các ngón chân. Tôi cảm thấy các ngón chân của mình tê dại, véo cũng không có cảm giác, đi lại khập khiễng. Tôi cũng không biết tình trạng này y học gọi là gì. Tôi cố gắng phát chính niệm, nhưng dường như không có tác dụng gì. Ý niệm lo ngại thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu tôi: “Liệu đó có phải là triệu chứng hoại tử chỏm xương đùi không?” Tôi lập tức cảnh giác và phủ định niệm đầu bất chính này. Tôi buông bỏ việc này, việc gì cần làm vẫn làm, ba việc vẫn làm như thường lệ.

Rồi một đêm nọ, khi tôi đang phát tờ rơi trong một khu dân cư thì bị bảo vệ và một thanh niên đuổi theo. Tôi nhanh chóng chạy vào một tòa nhà chung cư và chạy từ tầng một lên tầng năm, trong tâm nghĩ không thể để họ lấy tài liệu được. Cuối cùng, tôi giấu túi của mình vào góc hành lang, nơi mọi người để bắp cải và các vật dụng linh tinh khác. Sau đó tôi gõ cửa một căn hộ. Một phụ nữ mở cửa, nhìn tôi và nói: “Tôi không quen cô”, rồi đóng sầm cửa lại.

Ngay sau đó, tôi bị những người đuổi theo bắt được. Khi chúng tôi xuống tầng trệt, người thanh niên hỏi: “Túi của cô đâu? Tôi thấy rõ ràng là cô có mang một cái túi.” Anh ta liền quay vào trong để tìm. Tôi phát chính niệm để ngăn anh ấy tìm thấy túi của mình. Người bảo vệ một tay giữ cổ tay tôi, tay kia cố gắng gọi cảnh sát. Anh ấy phải chật vật để bấm số bằng một tay, nên trước khi anh ấy kịp bấm xong số, tôi đã với tay tắt cuộc gọi. Anh ấy cố gắng nhiều lần nhưng không thể gọi được. Anh ấy vừa định buông cổ tay tôi ra để gọi điện thì liền nắm chặt lấy cổ tay tôi không buông.

Đột nhiên tôi quát lên: “Đại nam nhân như anh mà lại cứ nắm chặt tay một phụ nữ như thế này thì ra làm sao?” Anh ấy sững người, do dự một chút, chớp lấy cơ hội, tôi vùng ra và chạy thẳng về phía cổng khu dân cư mà không ngoảnh đầu lại. Tôi nghe thấy tiếng anh ta hét lên từ phía sau. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài và nhảy lên xe đạp. Tôi đã an toàn. Sáng hôm sau, tôi đến nơi đã giấu chiếc túi. Chiếc túi vẫn ở đó, tài liệu vẫn còn nguyên vẹn. Tôi thầm nói trong tâm: “Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ.”

Mỗi khi nghĩ lại sự việc này, tôi không khỏi tự cảm thán, làm thế nào mà chân phải đang đau mình lại có thể chạy nhanh như vậy được. Giả tướng nghiệp bệnh ở chân đã không cản được tôi. Sau này tôi mới biết cơn đau ở chân tôi là triệu chứng của bệnh đau dây thần kinh tọa, y học không thể chữa khỏi. Nhưng chỉ trong vòng ba tháng, triệu chứng đó của tôi đã hoàn toàn biến mất.

Qua hai lần vượt quan nghiệp bệnh này, tôi ngộ được rằng khi gặp ma nạn, trước hết cần chính niệm chính hành, kiên định tín Sư tín Pháp, ba việc cũng không được lơ là.

Chuyển biến quan niệm, đột phá bản thân, quy chính trong Pháp

Sau khi quay trở lại tu luyện Đại Pháp, tôi biết các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp phải làm tốt ba việc theo lời dạy của Sư phụ. Vì học Pháp chưa sâu, quan niệm người thường quá mạnh, nên tuy mỗi ngày đều kiên trì học Pháp nhưng đầu não không thanh tịnh, miệng đọc Pháp mà tư tưởng đã sớm suy nghĩ miên man, tuy mỗi ngày đều luyện công nhưng thường không đầy đủ, tuy phát chính niệm không dưới bốn lần một ngày nhưng về cơ bản không phát chính niệm vào lúc 12 giờ đêm, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ, làm xáo trộn quy luật sẽ không tốt cho sức khỏe. Cùng với việc học Pháp thâm sâu hơn, tôi nhận ra rằng ôm giữ quan niệm người thường mà không buông thì không phải là tu luyện, nhất định phải quy chính, thế là tôi kiên trì phát chính niệm đúng giờ vào bốn thời điểm.

Nhưng bài công pháp thứ hai phải ôm bánh xe một giờ đối với tôi là một thử thách quá lớn, nghĩ đến đã thấy sợ. Kể từ khi có nhạc luyện công ôm bánh xe một giờ, trong mấy năm tôi chỉ thử luyện hai lần. Trong một buổi học Pháp nhóm, một đồng tu nói rằng mỗi ngày cô ấy đều luyện công buổi sáng và ôm bánh xe một giờ, tôi đã có chút xúc động. Đều là đệ tử Đại Pháp, tại sao mình lại không làm được, nhất định mình phải thay đổi. Một lần, trong lúc luyện công bão luân nửa giờ, tôi cảm thấy nhạc luyện công dường như dài hơn bình thường. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng thực ra đó là nhạc luyện công một giờ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi phải quy chính, từ đó tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ trọn vẹn. Khi tôi thực sự quyết tâm làm, tôi thấy nó không khó như tôi nghĩ. Chính quan niệm người thường đã cản trở bản thân và phóng đại ma nạn.

Có lần tôi đến nhà một đồng tu ở huyện khác, hôm đó là ngày các đồng tu tụ họp. Sau khi nghe các đồng tu chia sẻ về chính niệm chính hành của bản thân trong việc phản bức hại, cứu độ chúng sinh, tôi nhận ra mình đã tụt lại phía sau bao xa. Một đồng tu nói: “Tu luyện trong chùa chiền đều có chuông sớm trống chiều, đều phải giữ thanh quy giới luật, Sư phụ đã quy định thời gian luyện công sáng sớm thống nhất cho các đệ tử Đại Pháp ở Đại Lục, mọi người càng nên tuân thủ.” Họ luôn liên trì luyện công buổi sáng, tâm tôi chấn động, đồng tu khác có thể làm được tại sao mình lại không làm được, chẳng phải là sợ khổ sao, Sư phụ an bài luyện công sáng sớm nhất định là có nội hàm thâm sâu hơn, nhất định phải tu bỏ đi tính ỳ này.

Sau khi về nhà, tôi đặt báo thức, từ đó mỗi ngày đều kiên trì luyện công buổi sáng. Đôi khi, khi tính ỳ nổi lên và cảm thấy khổ, tôi tự nhủ: “Bao nhiêu đồng tu đang phải chịu khổ trong hang ổ tà ác, khao khát một môi trường tự do để luyện công mà không được, chúng ta ở nhà thoải mái tự do như vậy có lý do gì mà sợ khổ chứ, có thể tự mình nghe nhạc luyện công của Sư phụ, được luyện công theo khẩu lệnh của Sư phụ là điều trân quý và hạnh phúc biết bao.

Phá trừ quan niệm người thường, nỗ lực cứu người không gián đoạn

Kể từ khi Sư phụ công bố bài viết “Vì sao có nhân loại”, các học viên chúng tôi đã nhận ra sự cấp bách của việc cứu người và bắt đầu phát tài liệu với số lượng lớn cho thế nhân. Các nhân tố phụ diện bị động chạm đến, cảnh sát đã bắt giữ một số học viên. Đối mặt với tình huống này, một số học viên cảm thấy áp lực và đề nghị: “Chúng ta hãy tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian, qua giai đoạn này rồi hãy làm tiếp. ”

Nhưng có đồng lại nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày nhạy cảm hay tình hình căng thẳng gì cả, việc cần làm vẫn cứ làm. Tôi nghe vậy rất đồng tình, tôi ngộ ra rằng: Đệ tử Đại Pháp khi gặp ma nạn, không nên dừng lại, chờ đợi quan sát, mà cần gánh vác sứ mệnh, làm một cách lý trí và trí huệ hơn nữa, bất kể là trời đông giá rét hay mùa hè nóng nực, hay cái gọi là hình thế nghiêm trọng, vẫn phải luôn bước đi trên con đường cứu người, tà ác một ngày chưa bị trừ sạch thì chúng ta một ngày chưa dừng nghỉ.

Một lần, đúng dịp một nhà phát triển bất động sản tổ chức hoạt động quảng bá tại một sân vận động, thu hút rất nhiều người, nắm bắt cơ hội này, tôi đã tránh những chiếc xe cảnh sát gần đó và phát gần 700 tài liệu chân tướng trong vài ngày.

Một lần khác, một trung tâm mua sắm lớn tổ chức một sự kiện thu hút đông người. Con gái tôi, lúc đó đang nghỉ lễ ở nhà, đã đi cùng tôi đến trung tâm mua sắm vào tối hôm đó để phát tài liệu chân tướng. Tài liệu quá nhiều không thể để vừa trong túi, nên hai mẹ con mỗi người lại để thêm một phần tài liệu vào giỏ xe đạp của mình. Chúng tôi nhắc nhở nhau phát chính niệm và cẩn thận. Sau khi đỗ xe đạp, chúng tôi đồng ý chia nhau ra để phát tài liệu, sau đó gặp lại sau khi xong việc.

Tôi nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu ở một khu vực dễ thấy, vì vậy tôi tránh khu vực đó và đặt tờ rơi lên ô tô, xe đạp và xe máy điện xung quanh trung tâm mua sắm. Sau khi tôi phát xong một tập tờ rơi, tôi quay lại để lấy thêm tài liệu từ giỏ xe đạp của mình thì thấy giỏ xe của con gái trống không, chứng tỏ con bé phát tài liệu nhanh hơn tôi. Tôi muốn bảo cháu đến một khu vực khác, vì vậy tôi vừa phát tài liệu vừa để mắt tìm cháu, nhưng không thấy cháu đâu.

Trong thời gian này, tôi lại phát hiện thêm hai chiếc xe cảnh sát ẩn núp, trong tâm tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Tôi đến gần khu vực xe cảnh sát nhiều lần, nhưng mọi thứ dường như vẫn bình thường. Tôi vừa phát chính niệm vừa tiếp tục tìm kiếm con. Trời đã về khuya, mọi người đã bắt đầu về nhà. Nhìn đám đông dần tan, những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu len lỏi: “Lẽ ra hai mẹ con đã phải gặp nhau rồi chứ. Con bé có ổn không?” Tôi cố gắng ức chế những niệm đầu bất hảo, phủ định chúng, thanh lý chúng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Trong lúc đang lo lắng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của con gái đang vội vã đi về phía chiếc xe đạp của mình. Hóa ra, một cậu bé đã bị lạc mẹ và nhờ cháu giúp. Cậu bé muốn gọi điện thoại để liên lạc với mẹ mà cả hai mẹ con tôi đều không mang theo điện thoại di động, nên con gái tôi đã đưa cậu bé đến công viên để mượn điện thoại của người khác và liên lạc với bố mẹ cậu bé, giao cậu bé lại cho mẹ rồi mới quay trở lại.

Hai mẹ con tôi đạp xe về nhà, cảm thấy như những chiến binh chiến thắng trở về.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/23/490545.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/9/231247.html