Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2025] Những năm cuối đời, mẹ chồng tôi thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tuổi thọ của bà đã được kéo dài thêm sáu năm. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình với mẹ chồng trong những năm tháng ấy.

Năm 2012, bệnh viện tỉnh chẩn đoán mẹ chồng tôi mắc bệnh viêm phổi kẽ. Đây là một căn bệnh tương đối hiếm gặp. Bà đã điều trị ở bệnh viện tỉnh hơn 40 ngày và bệnh viện đã ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Cả gia đình chúng tôi lái mấy chiếc xe đi hàng trăm dặm, hy vọng được gặp bà lần cuối. Tôi cũng đến bệnh viện, hy vọng có thể nhắc mẹ chồng nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để bà có thể được Đại Pháp cứu độ.

Sau khi chúng tôi đến nơi, bệnh viện có những quy định nghiêm ngặt, họ không cho phép nhiều người vào phòng bệnh cùng một lúc. Gia đình được thông báo rằng mỗi lần chỉ vài người được vào. Tôi là người vào cuối cùng. Tôi thấy tinh thần của mẹ chồng vẫn tốt. Sau vài câu chào hỏi, bà muốn đi vệ sinh nên tôi đã đi cùng bà. Tôi nhận ra đây là cơ hội để nói chuyện với bà vì không có ai khác ở xung quanh. Vì vậy, tôi nhanh chóng nói với bà: “Mẹ ơi, mẹ phải nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé. Con đến đây là để nói với mẹ điều này.” Bà đồng ý ngay lập tức.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ chồng tôi là một tín đồ Cơ Đốc giáo và phản đối tất cả các tín ngưỡng khác ngoài Cơ Đốc giáo. Bà đặc biệt chỉ trích việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thêm vào đó, những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khiến bà có nhiều suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp.

Bệnh viện tỉnh không giữ mẹ chồng tôi lại nữa, mà chúng tôi cũng không thể đưa bà về nhà, nên chúng tôi đành đưa bà về bệnh viện huyện. Ở đó, mỗi ngày bác sĩ cho bà dùng những loại thuốc kháng viêm và thuốc nội tiết tố tốt nhất, đồng thời cũng sử dụng nhiều loại thuốc Đông y và Tây y khác nhau. Vài tháng sau, mẹ chồng tôi đã được xuất viện một cách kỳ diệu. Tôi nghĩ đó là vì bà đã có một nhận thức đúng đắn về Đại Pháp khi đang ở ranh giới sinh tử, nên Sư phụ đã cho bà cơ hội để tìm hiểu thêm về Đại Pháp.

Phổi của mẹ chồng tôi bị hoại tử nhiều chỗ, việc bà sống sót là một kỳ tích y học. Nhưng với căn bệnh như vậy, bà rất dễ bị cảm lạnh và sốt, chỉ cần hơi bị cảm là phải nhập viện ngay. Bà trở thành khách quen của bệnh viện và mỗi năm phải nằm viện vài lần. Mẹ chồng tôi có bốn người con trai, bà sống một mình cùng bố chồng tôi. Các con trai bà đều có công việc riêng, chỉ tôi có công việc linh hoạt và nhiều thời gian hơn, nên việc chăm sóc mẹ chồng trong thời gian bà nằm viện đều do một mình tôi đảm nhận. Tôi chăm sóc bà rất chu đáo, trò chuyện với bà, đưa bà đi dạo và nấu cho bà những bữa ăn ngon mỗi khi có thời gian. Những bệnh nhân khác trong bệnh viện đều nghĩ tôi là con gái của bà.

Mẹ chồng tôi là một người cố chấp và mạnh mẽ. Nếu người khác làm những việc mà bà không thích, bà sẽ bịt tai không muốn nghe thêm bất cứ điều gì. Vì vậy, tôi không nói gì và chỉ đối xử tử tế với bà. Nhờ sự chu đáo, quan tâm và chăm sóc của tôi, mẹ chồng tôi dần dần bắt đầu tin tưởng tôi. Bà kể cho tôi nghe về sự đối xử bất công mà bà phải chịu từ gia đình nhà chồng khi còn trẻ, điều mà sau hàng chục năm bà vẫn còn nhớ. Ngoài mấy người em ruột của mình, bà hiếm khi nói chuyện gia đình này với người khác. Tôi đã dùng những Pháp lý mà tôi học được trong quá trình tu luyện Đại Pháp để giải khai cho bà, dần dần tháo gỡ những khúc mắc trong lòng bà. Tôi cũng từ từ nói cho bà nghe chân tướng về Đại Pháp. Mẹ chồng tôi là người có học, bà đã đặt ra nhiều câu hỏi về Đại Pháp và tôi đã giải đáp cặn kẽ.

Tôi đối xử với mẹ chồng như thể mình là con gái bà. Tôi đã làm những điều mà các con trai và các con dâu khác của bà không làm được. Mẹ chồng tôi hỏi tại sao tôi lại tốt với bà như vậy. Tôi nói với bà: “Con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của con đã dạy con phải làm như vậy.” Mẹ chồng tôi đã thay đổi. Bà không còn phản đối Đại Pháp và sẵn lòng nghe tôi nói về những điều kỳ diệu mà tôi đã trải nghiệm trong Đại Pháp. Tuy nhiên, khi tôi bảo bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” bà vẫn từ chối. Bà nói rằng bà tin vào Cơ Đốc giáo nên không thể niệm câu đó. Bà không thể tin vào các vị thần khác.

Sau đó, tình trạng hoại tử phổi của mẹ chồng tôi ngày càng nghiêm trọng hơn. Bà nói với tôi rằng bà không thể đi xuống cầu thang được nữa, chỉ có thể ở trong nhà và phải thở bằng bình oxy. Vì ho liên tục, bà phải dùng thuốc nội tiết tố và thuốc kháng sinh quanh năm, điều này rất có hại cho sức khỏe.

Năm 2016, mẹ chồng tôi bị sốt và lại phải nhập viện. Lần này bệnh tình nghiêm trọng hơn nên bà phải ở lại bệnh viện lâu hơn. Bà đã ăn Tết trong bệnh viện.

Vì mọi người đều bận đi làm, nên ban ngày tôi chăm sóc bà, giúp bà đi tiêm và uống thuốc, cũng như lo cho các nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Sau khi bà tiêm xong, tôi cùng bà đi dạo một lúc ở hành lang bệnh viện. Lần này, sức khỏe của mẹ chồng tôi không được tốt như trước. Chân bà đã yếu đi. Tôi sợ bà sẽ ngã nên đã dìu bà. Tôi lại bảo bà hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” điều này sẽ tốt cho việc phục hồi sức khỏe của bà. Tôi nói: “Con không phản đối việc mẹ tin vào Cơ Đốc giáo. Nhưng sức khỏe của mẹ ngày càng kém đi. Các con trai của mẹ đều rất hiếu thảo, nhưng ai có thể chịu khổ thay mẹ được? Nếu là con, con sẽ thử bất cứ điều gì có thể giúp sức khoẻ mình tốt hơn.” Mẹ chồng tôi không nói gì, nhưng có vẻ bà có chút động lòng.

Sau khi bà xuất viện, chúng tôi đã thảo luận về việc thay phiên nhau ở lại nhà vào ban đêm để chăm sóc bà. Bố chồng tôi đã gần 80 tuổi, rất khó để ông chăm sóc bà cả ngày lẫn đêm. Mẹ chồng tôi có bốn người con dâu, nhưng việc chăm sóc cha mẹ già là một việc tự nguyện. Cuối cùng, cô con dâu út và tôi đã nhận nhiệm vụ chăm sóc bà vào ban đêm, chúng tôi thay phiên nhau ở lại. Tôi nói với mẹ chồng rằng tôi có thể ở lại với bà, nhưng tôi sẽ cần học Pháp và luyện công vào ban đêm. Bà đồng ý ngay lập tức.

Vì căn hộ nhỏ, mẹ chồng tôi ngủ trên giường trong phòng khách, còn tôi ngủ trên sàn nhà bên cạnh giường. Như vậy, tôi có thể biết khi nào bà cần dậy vào ban đêm. Tôi thường mua thức ăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho bà, gội đầu, rửa chân, giặt quần áo và trò chuyện với bà. Tôi kể cho bà nghe về những hiệu quả kỳ diệu của Đại Pháp trong việc chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Tôi chia sẻ với bà những lợi ích mà tôi có được cả về thể chất lẫn tinh thần từ việc tu luyện Đại Pháp.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, gây đau lưng thường xuyên và không thể đứng thẳng. Mẹ chồng tôi biết điều đó. Một hôm, bà nói với tôi: “Mấy hôm nay ngày nào mẹ cũng niệm những lời con dặn. Khi tỉnh dậy giữa đêm và không ngủ lại được, mẹ ngồi dậy và niệm. Khi thức dậy vào buổi sáng, mẹ cũng ngồi đó và niệm. Nó đã trở thành thói quen của mẹ rồi. Mẹ niệm mỗi khi nhớ đến hoặc khi không có việc gì làm.” Nghe vậy, tôi rất mừng cho bà.

Sức khỏe của mẹ chồng tôi dần dần cải thiện. Ban công phía sau có gió lùa, suốt nhiều năm bà đã không dám ra đó. Bây giờ bà đã dám tựa vào bệ cửa sổ ban công, vừa niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Bà không cảm thấy khó chịu dù không thở oxy bổ sung trong vài giờ (thông thường, bệnh nhân bị hoại tử phổi có lượng oxy trong máu thấp và không thể thiếu oxy trong thời gian dài). Mẹ chồng tôi nói với em gái của bà: “Em có biết tại sao bây giờ chị không ho nữa không?” Bà nói với em gái rằng bà đã niệm những câu mà tôi dạy. Em gái bà đã phản ứng tích cực, nói rằng nếu bà nghĩ điều đó tốt cho sức khỏe của mình thì cứ tiếp tục niệm những câu đó.

Mẹ chồng tôi đã không bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì bà tin vào Cơ Đốc giáo. Bà qua đời đúng sáu năm sau khi bệnh viện có giấy thông báo bệnh nguy kịch vào năm 2012. Các thành viên trong gia đình tôi nói rằng mẹ chồng tôi đã được kéo dài tuổi thọ thêm sáu năm. Tôi biết rằng Sư phụ đã cho bà thêm sáu năm tuổi thọ. Trong những năm đó, tôi đã tận dụng cơ hội để thực hành Chân-Thiện-Nhẫn trong môi trường gia đình.

Mẹ chồng tôi có cá tính mạnh và rất khó tính. Khi chăm sóc bà, có lúc em dâu tôi đã tức giận đến phát khóc. Cô ấy đã phàn nàn với em gái của mẹ chồng tôi vài lần, nói rằng: “Con không thể chăm sóc mẹ được nữa, dì hãy tìm người khác đi.” Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi hiểu được nội hàm và tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn. Gia đình tôi đã thấy được sự tử tế và bao dung của tôi đối với mẹ chồng. Nhiều người trong gia đình tôi là tín đồ Cơ Đốc giáo, một số người tin vào các tôn giáo khác. Qua nhiều năm, họ đã thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp qua hành vi của tôi, đồng thời, họ cũng đã xóa bỏ được những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả em dâu tôi, một người tin vào Cơ Đốc giáo, cũng nói: “Khi chăm sóc mẹ chồng, em không có được tâm thái như chị dâu.”

Chồng tôi phản đối mạnh mẽ việc tôi tu luyện và đã đánh đập, mắng mỏ tôi. Tôi đã cãi nhau với anh ấy vì tôi không thể buông bỏ tâm tranh đấu của mình và đã không thể vượt qua ma nạn này trong một thời gian dài. Trong khi chăm sóc mẹ chồng, tôi đã nói với chồng rằng tôi có thể làm tốt là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không, tôi cũng không thể làm được. Tất nhiên, nhiều suy nghĩ xấu cũng xuất hiện trong quá trình đó, bao gồm tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm oán hận, thiếu kiên nhẫn, và tâm cầu báo đáp. Tôi đã dần dần quy chính bản thân trong quá trình tu luyện và đã hành xử theo các yêu cầu của Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó, chồng tôi cũng đã cải biến. Anh ấy không còn làm phiền tôi khi tôi học Pháp, luyện công và truy cập trang web Minh Huệ.

Tôi xin chân thành cảm ơn gia đình đã giúp tôi thành công trên con đường tu luyện của mình.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/17/496732.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/18/229874.html