Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Cát Lâm

[MINH HUỆ 03-10-2025] Tôi là một đệ tử Đại Pháp đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7. Lúc ấy tôi mới hơn 30 tuổi nhưng toàn thân đầy bệnh, người ta đều nói tôi trông như 40- 50 tuổi. Tôi mắc bệnh viêm khớp dạng thấp nặng, di chứng chấn thương sọ não, các chứng đau thần kinh… Tôi đi khắp nơi chữa trị, tốn không ít tiền mà vẫn không khỏi, tôi sống rất khổ sở và mệt mỏi, tâm trạng vô cùng hoang mang. Một ngày nọ, mẹ chồng và chồng nói với tôi: “Nhà hàng xóm có người luyện Pháp Luân Công, bệnh gì cũng khỏi cả.” Lúc đó nghe xong tôi vui mừng vô cùng. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi liền đến nhà một đồng tu mà tôi gọi là mợ. Mợ mở băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe. Nghe xong, tôi như biến thành một con người khác, khi bước đi toàn thân nhẹ bẫng, cảm giác rất dễ chịu.

Sau khi may mắn đắc Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã thay tôi chịu đựng nghiệp lực nặng như núi. Tất cả bệnh tật của tôi đều tự khỏi mà không cần chữa trị. Hơn 20 năm qua tôi chưa uống một viên thuốc hay tiêm một mũi nào, thân thể khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn, làm việc chẳng khác gì người trẻ tuổi, mỗi ngày làm bao nhiêu việc cũng không thấy mệt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác không có bệnh là gì. Người thân, bạn bè, hàng xóm đều nói tôi trẻ ra. Cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, chứng kiến sự siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp. Cảm ân Sư tôn đã ban cho tôi sinh mệnh thứ hai!

Dưới đây là chút thể hội của tôi trong quá trình tu luyện về phương diện hiếu kính người già trong gia đình.

Nhà cha mẹ chồng tôi có sáu anh chị em, chồng tôi là con thứ hai, các cụ rất thương và hợp với anh. Vào tháng Chạp năm 1990, một ngày nọ, cha chồng tôi đột nhiên qua đời vì ung thư phổi. Hai năm sau, mẹ chồng liền đến ở với vợ chồng tôi. Trước khi mất, cha chồng đã định ra: mỗi năm các con phải đưa cho mẹ 240 tệ tiền dưỡng lão. Nhưng anh chị em của chồng đều không muốn đưa, năm nào cũng phải để mẹ chồng tự mình đi đòi. Lúc đó, tôi nghĩ: cứ coi như mẹ chồng chỉ sinh ra một mình chồng tôi thôi; bất kể sau này thế nào, tôi cũng không hối hận. Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi thương lượng với chồng, và chúng tôi quyết định đón mẹ về nhà để phụng dưỡng tuổi già.

Tôi và mẹ chồng sáng tối ở cạnh nhau, đôi khi khó tránh khỏi việc tâm trạng bị ảnh hưởng. Thời gian đầu, tâm người thường của tôi không ngừng dấy lên, trong lòng rất khó chịu. Nhưng người tu luyện có một Pháp bảo, đó là mỗi khi thấy khó chịu, sẽ biết rằng bản thân có chỗ cần tu sửa. Hướng nội tìm bản thân, nhất định có thể tìm ra quan niệm và chấp trước đang cản trở mình. Thông qua việc không ngừng học Pháp, đối chiếu với cái tâm của bản thân mình, Pháp lý của Đại Pháp sẽ có thể hiển hiện, trong khoảnh khắc liền có thể đột phá. Tâm tính nâng lên, tấm lòng rộng mở, mọi thứ đều tốt lên. Quan hệ giữa tôi và mẹ chồng ngày càng tốt. Khi chúng tôi cùng nhau ra ngoài, có những cụ già không quen biết thường hỏi mẹ chồng: “Đây là con gái của bà à”? Mẹ chồng tôi luôn tự hào nói: “Không phải, đây là con dâu tôi.”

Vài năm sau, sức khỏe mẹ chồng cũng không được tốt nữa, bà mắc chứng mất trí nhớ tuổi già, sinh hoạt không thể tự lo, lâu dần việc đại tiện cũng không khống chế được, thường vô thức làm bẩn giường chiếu, chăn nệm, quần áo, sàn nhà, hoặc làm bẩn cả nhà vệ sinh. Mỗi khi mẹ làm bẩn quần áo, tôi cũng không trách bà, còn an ủi, chăm sóc bà thật cẩn thận. Hồi đó, việc móc phân giúp mẹ, giặt giũ những quần áo và chăn nệm dính bẩn là điều khiến tôi rất khó chịu. Lúc đầu, tôi không thể kìm được cơn buồn nôn. Nhưng sau đó, thông qua học Pháp và hướng nội tìm, tôi nhận ra đó là tâm sợ bẩn đang tác động lên mình. Tôi hiểu rằng, thứ thật sự bẩn không phải ở bên ngoài, mà là ở trong tâm. Trừ bỏ được tâm sợ bẩn ấy thì mọi chuyện không còn vấn đề gì nữa. Từ đó, tâm của tôi và mẹ chồng như tương thông với nhau, không còn bất kỳ ngăn cách nào.

Sau đó, vào năm 2017, chồng tôi qua đời vì bệnh tật, điều này giáng một đòn rất mạnh đối với mẹ chồng tôi, tinh thần của bà nhanh chóng suy sụp. Khi ấy có người nói với tôi, ý muốn bảo tôi đưa bà sang nhà người con trai khác. Tôi nghĩ, mình là người tu luyện, tiêu chuẩn làm người của chúng ta là Chân-Thiện-Nhẫn, đây không phải là lời nói suông nghe cho hay, đó là khi gặp vấn đề, phải chiểu theo tiêu chuẩn này mà gánh chịu trách nhiệm và thực hiện nghĩa vụ một cách thiết thực. Lúc ấy, tâm từ bi của tôi đã xuất lai, nó đã làm tan chảy những tâm sợ chịu khổ, chịu thiệt trong lòng, tôi không còn tính toán được mất với các anh em, chị dâu, em dâu trong chuyện ai phải nuôi dưỡng mẹ già nữa.

Nhìn lại con đường đã đi qua, tôi cảm khái vô cùng. Trước đây, người ta nói tôi hơn 30 tuổi mà trông như 40-50 tuổi. Còn bây giờ tôi gần bảy mươi rồi mà vẫn khỏe mạnh như người trẻ, tóc đen trở lại, đi lại nhanh nhẹn, làm bao nhiêu việc trong ngày cũng không thấy mệt. Quan trọng nhất là, tôi đã tìm được chuẩn tắc làm người, càng hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh. Dù gặp phải áp lực như thế nào, trong lòng tôi cũng luôn tràn đầy hy vọng. Bởi vì tôi tu luyện Đại Pháp chân chính nhất, tôi có Sư phụ chân chính nhất, gặp chuyện lớn đến mấy tôi cũng có thể nghĩ thông, gặp chuyện đáng giận tôi cũng không giận. Hình tượng của tôi là để chứng thực Pháp, triển hiện sự mỹ hảo của Đại Pháp! Tôi luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tắm mình trong Phật ân của Đại Pháp, tôi sống lạc quan, vui vẻ.

Trên con đường tu luyện, tôi biết bản thân vẫn còn cách xa yêu cầu của Pháp. Tôi phải nỗ lực tu bản thân cho tốt, làm tốt ba việc Sư tôn giao phó, làm hết tận khả năng của mình trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, dũng mãnh tinh tấn.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/3/在孝敬老人的实修中-身体向年轻转化-499287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/13/231296.html