Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2025] Năm 2011, mẹ tôi bị ngã khi ở nhà một mình, xuất huyết não, nguy kịch đến tính mạng, khi phát hiện ra thì đã gần 10 tiếng rồi. Sau khi được đưa đến bệnh viện phẫu thuật, bà rơi vào trạng thái thực vật. Hơn mười ngày sau, bác sĩ nói với tôi rằng hiện không có pháp đồ điều trị nào tốt hơn, khuyên tôi đưa bà về nhà chăm sóc, tiết kiệm một khoản viện phí (sau này tôi mới biết bác sĩ cho rằng bà chỉ sống thêm được vài ngày, muốn mẹ tôi ra viện để không ảnh hưởng đến uy tín của ông và bệnh viện).

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào khoảng năm 1995, bà cũng dẫn dắt tôi tu luyện từ khi còn nhỏ. Trên con đường tu luyện, mẹ tôi rất nỗ lực làm tốt ba việc, nhưng bà cũng có nhiều quan niệm của người thường và những chấp trước rất mạnh chưa thực sự buông bỏ. Sau khi cha tôi qua đời, cái tình của mẹ đối với tôi càng thể hiện rõ hơn.

Sau khi đưa bà về nhà, ngày nào tôi cũng bật cho bà nghe băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ, người thân cũng thay phiên nhau gọi tên bà. Khoảng một tháng sau, một hôm, bà mở mắt ra, tay phải run run cử động, vì bà đang đặt ống xông dạ dày nên không thể phát thành tiếng, tôi liền lấy giấy bút cho bà, bà run rẩy dùng tay phải viết lên giấy ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn”. Lúc đó, tất cả mọi người có mặt đều rơi lệ, cảm tạ Sư phụ đã cứu bà.

Kể từ hôm đó, sức khỏe của bà dần dần tốt lên, ống xông dạ dày và ống thông tiểu cũng lần lượt được rút ra, nhưng ý thức của bà thường mơ mơ hồ hồ, lúc tỉnh lúc mê, hiếm khi nhận ra tôi, phần lớn thời gian trong ngày bà đều nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn, nửa người bên trái bị liệt, không thể ngồi dậy. Tình trạng này kéo dài cho đến tận hôm nay, đã 15 năm rồi. Hàng ngày tôi đều mở video giảng Pháp của Sư phụ cho bà xem, bà sẽ nghe, thỉnh thoảng cũng chăm chú nhìn vào tivi, nhiều năm như vậy, bà hẳn đã xem video của Sư phụ đến hàng nghìn lần rồi.

15 năm trôi qua, tôi từ tuổi thanh niên bước sang tuổi trung niên, đã từng nghỉ việc để chuyên tâm chăm sóc bà, cũng đổi gần 10 người giúp việc, 10 năm gần đây về cơ bản là do hai vợ chồng tôi (cũng là đồng tu) chăm sóc. Vì bà nằm liệt giường cả ngày không thể tự lo liệu, đại tiểu tiện cũng chỉ có thể giải quyết trên giường, những việc hàng ngày từ đút cơm, tắm rửa, vận động cơ thể, dỗ dành bà nói chuyện, tôi đều làm rất thành thạo, cũng từng có trải nghiệm chăm sóc bà mà một đêm phải dậy 17 lần, giúp bà đi đại tiện mất 4-5 tiếng đồng hồ, cõng bà lên xuống 6 tầng lầu, v.v. Người ta thường nói “nằm liệt giường lâu ngày không thể có người con hiếu thảo”, nhưng vì tôi tu luyện trong Đại Pháp, Đại Pháp yêu cầu tôi phải hiếu kính với cha mẹ, cho nên tôi đã vượt qua được những năm tháng này.

Có lẽ người thường sẽ thắc mắc tại sao mẹ tôi từng tu Đại Pháp mà lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh mọi phương pháp y học của người thường đều vô hiệu, bà vẫn có thể kéo dài sự sống thêm 15 năm, vượt qua 2 trận đại dịch lớn, toàn thân không có một vết loét nào do nằm liệt giường, cũng gần như không phải dùng thuốc, đây chính là điều siêu thường của Đại Pháp, chỉ cần bà còn sống một ngày thì chính là đang chứng thực sự vĩ đại và thần kỳ của Đại Pháp.

Từ cuối năm ngoái, tình trạng sức khỏe của mẹ tôi ngày càng sa sút, xương đùi của bà có lẽ đã bị trật hoặc gãy do nằm liệt giường lâu ngày, khoa chỉnh hình chấn thương của bệnh viện cũng không có phương pháp điều trị nào cho bà, chỉ dặn nên tĩnh dưỡng, mỗi lần thay tã động đến cái chân, bà lại đau đến phát khóc.

Một hôm, tôi vào phòng cho bà ăn như thường lệ, vừa bước vào cửa đã cảm thấy bà có điều gì không ổn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không còn dấu hiệu thở, mặt lạnh ngắt nhưng ngực vẫn còn chút hơi ấm, tôi lay gọi bà cũng không có phản ứng gì, bà đã rơi vào trạng thái hôn mê. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ rằng có lẽ bà sẽ không qua khỏi, 70 tuổi, liệt giường 15 năm rồi, bà đã chịu quá nhiều thống khổ rồi.

Tôi vừa dọn dẹp chất bẩn do bà đi tiêu không tự chủ, vừa nghĩ: Cuối cùng bà cũng không cần phải chịu khổ nữa rồi, có thể yên tâm đi xa rồi. Không cứu chữa nữa, buông thôi, buông thôi…

Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một câu nói vô cùng rõ ràng, một giọng nói vô cùng uy nghiêm của Sư phụ:

“Ta còn chưa buông bỏ, con dựa vào cái gì mà buông đây!!”

Đúng lúc ấy, mẹ tôi mở mắt, sắc mặt tức thì hồng hào trở lại, bắt đầu kêu “ối” vì đau chân.

Tôi vô cùng chấn động, liền quỳ lạy cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ, và thực sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Cái tư tâm cầu an dật, vị tư vị ngã đó, lại có thể khiến tôi sẵn sàng từ bỏ mẹ, từ bỏ đồng tu!

Hôm sau, khi tôi nhập định trong lúc đả toạ, tôi thấy mình đang quỳ lạy trước Pháp tượng khổng lồ của Sư phụ, vừa như biện minh cho mình, lại vừa như đang cầu xin Sư phụ tha thứ. Tôi khóc và nói: Con xin lỗi, thực sự đã quá khổ rồi, con xin lỗi… Lúc này, Sư phụ vô hạn từ bi nói với tôi: Ta biết, ta biết cả rồi. Trong khoảnh khắc đó, nước mắt tôi giàn giụa.

Trước đây có lần thiên mục của tôi nhìn thấy một cảnh tượng: Đệ tử Đại Pháp tại nhân gian, dường như bị ngâm trong một chậu nước bẩn đen kịt, qua đời đời kiếp kiếp thân thể của bản thân đã trở nên dơ bẩn không thể tả, ngay cả xương cốt cũng đều một màu đen, khi nhìn thấy thân thể của mình đen đặc như mực, lại còn nhầy nhụa dị thường, ngay cả bản thân trên thiên thượng trước khi hạ thế cũng chán ghét đến mức muốn buông bỏ chính mình nơi nhân gian. Rồi tôi thấy, chính Sư phụ đã đưa tay vào chậu nước bẩn ấy, vớt ra một vật đen kịt từ trong đó rồi rửa sạch, sau đó vật ấy hiển hiện ra hình thái của bạch ngọc, phát ra ánh sáng chói lòa. Là Sư phụ không quản dơ bẩn, đã vớt chúng ta ra và tẩy tịnh chúng ta.

Mẹ tôi có thể từ cõi chết trở về, nhiều lần chuyển nguy thành an, bản thân tôi cũng đã hai lần trải nghiệm vượt qua cơn nhồi máu cơ tim. Sư phụ hết lần này đến lần khác chịu đựng thay mẹ con tôi. Sư phụ thật sự không từ bỏ một đệ tử nào.

Khi chúng ta từ không gian cao tầng vô cùng mỹ diệu tầng tầng hạ xuống, đã thệ ước sẽ nhắc nhở lẫn nhau, đừng mê lạc nơi cõi phàm trần, phải tu luyện viên mãn trong Đại Pháp, trợ Sư Chính Pháp, nếu không sẽ hình thần toàn diệt, vĩnh viễn không trở về thiên quốc. Đời này sinh ra làm người, tuy trên con đường tu luyện trải qua nhiều gập ghềnh, nhưng chúng ta đã vô cùng may mắn được tu luyện trong Đại Pháp, tương trợ lẫn nhau, cho dù có bao nhiêu khó khăn trắc trở, nhưng chúng ta trước sau vẫn luôn đi trên con đường trở thành Thần mà Sư phụ đã an bài. Đời này nếu tôi có thể viên mãn, hết thảy đều sẽ được thiện giải, lúc đó chúng ta cuối cùng sẽ vĩnh viễn đồng tại cùng Đại Pháp của vũ trụ.

Tôi xin chia sẻ trải nghiệm này để phơi bày tư tâm và chấp trước của mình, đã đến lúc tôi phải đoạn tuyệt với chúng. Tôi tin đây cũng chính là Sư phụ thông qua lời tôi để nói với các đồng tu rằng: Đừng từ bỏ! Sư phụ không từ bỏ chúng ta, chúng ta không có lý do gì để từ bỏ, càng không có lý do gì để tự buông lơi bản thân!

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/18/492732.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/1/229158.html