Đối xử tử tế với mọi người
Bài viết của Tịnh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-07-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Nhờ sự bảo hộ, gia trì và điểm hóa từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể kiên định tu luyện và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình. Ánh sáng của Pháp Luân Đại Pháp đã soi sáng cuộc đời tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới
Năm 1992, tôi được chuyển đến làm việc tại phòng nhân sự ở trụ sở chính của công ty. Hai đồng nghiệp đã được thăng chức đến làm việc tại các công ty con. Họ rời đi nhưng chúng tôi không tuyển thêm người mới, vậy nên khối lượng công việc của họ đổ dồn lên tôi.
Năm 32 tuổi, chồng tôi mắc bệnh viêm gan. Anh ấy là trưởng phòng kinh doanh và thường xuyên đi công tác xa. Tôi phải làm tất cả việc nhà. Con tôi mắc bệnh mãn tính. Chúng tôi đã đến các bệnh viện địa phương và cả những bệnh viện ở Bắc Kinh. Tôi thậm chí còn đến chùa cầu Phật cứu con. Tôi đã tốn rất nhiều tiền cho chi phí y tế và các khoản phí khác.
Tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức sau 5 năm làm việc tại công ty. Một ngày nọ, tôi cảm thấy không còn sức lực, chóng mặt, huyết áp cao và có vấn đề về tim. Tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Trong lúc chờ chụp chiếu, bác sỹ cho tôi xem một cuốn sách. Bà mở trang đầu tiên và nói rằng đây là Sư phụ. Tôi nhìn Sư phụ thấy rất thân quen. Tôi có cảm giác như đã gặp Ngài ở đâu đó, nhưng không nhớ chính xác là ở đâu. Vị bác sỹ đọc dòng phụ đề ở trang đầu tiên rồi đưa sách cho tôi. Tôi tiếp tục đọc từ chỗ bà dừng lại. Bác sỹ nói rằng tôi bị tăng sản xương. Tôi hỏi bác sỹ có thể mượn cuốn sách không và bà đã đồng ý. Tôi mang cuốn sách về nhà.
Đêm đó, tôi đã đọc hết cuốn sách và nhận ra rằng mình đã chờ đợi cuốn sách này từ rất lâu. Những lời giảng của Sư phụ đã khai sáng cho tôi. Tôi đã tìm thấy con đường trở về ngôi nhà nguyên lai của mình.
Năm 17 tuổi, tôi đã muốn lên núi tu luyện. Năm 40 tuổi, tôi trở thành một cư sĩ tại gia, nhưng tôi không có sư phụ. Bây giờ cuối cùng tôi đã tìm được Sư phụ của mình. Tôi vui như một đứa trẻ. Tôi nhìn vào ảnh của Sư phụ trong sách. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Tôi thấy ảnh của Sư phụ ngày càng lớn hơn. Căn phòng của tôi tràn ngập ánh sáng vàng kim. Bức ảnh biến thành những hình ảnh khác nhau của Sư phụ. Sư phụ cũng cho tôi thấy một số kiếp trước của mình. Trong một kiếp, tôi là một công chúa phương Tây được nhiều người vây quanh trong một khu vườn. Ở kiếp này, tính cách của tôi đơn giản và thẳng thắn, giống như người phương Tây.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 11 tháng 4 năm 1997, ngày mà cuộc đời mới của tôi bắt đầu!
Trong 20 ngày, tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân ba lần. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, mặc dù tôi vẫn chưa bắt đầu luyện công. Tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Mọi người trong gia đình đều kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi. Cha mẹ và con gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình tôi trở nên hạnh phúc và hòa thuận. Chồng tôi cũng nhận được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã khỏi bệnh mà không cần điều trị y tế. Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu cả gia đình con!
Tôi đã tặng cuốn Chuyển Pháp Luân cho các đồng nghiệp và bạn bè của mình. Một số đồng nghiệp sau khi đọc xong đã đưa sách cho người nhà của họ. Trong giờ nghỉ trưa kéo dài ba tiếng, tám đồng nghiệp đã xem các video bài giảng của Sư phụ trong phòng họp và luyện công tại văn phòng. Chúng tôi làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Các đồng nghiệp nói rằng tôi rất năng nổ và thoải mái. Hai năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc và may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ mãi nhớ về khoảng thời gian tốt đẹp và khó quên này!
Cứu một chàng trai trẻ trong tuyết
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015“, Giảng Pháp tại các nới XIII )
Một đêm nọ, tuyết rơi rất dày. Tôi thấy một chàng trai trẻ nằm trên tuyết, bên cạnh là chiếc xe đạp điện của cậu ấy. Tôi dừng xe đạp của mình và đi lại gần. Tôi cố gắng kéo cậu ấy dậy, nhưng cậu ấy lại ngã xuống. Tôi vỗ nhẹ lưng cậu ấy từ trên xuống dưới vừa thầm niệm chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.
Sau một hồi lâu, cậu ấy vẫn không tỉnh lại. Tôi cố gắng vẫy những chiếc xe đi qua và hy vọng mọi người sẽ dừng lại giúp đỡ. Hơn 10 chiếc xe đi qua chúng tôi, nhưng không ai dừng lại. Tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và “Sư phụ ơi, cứu con.” Ngay sau đó, một chàng trai trẻ (Alan) dừng xe trước mặt tôi và hỏi chị có chuyện gì vậy. Alan tìm điện thoại di động trong túi của chàng trai kia và gọi cho người nhà của anh ấy. Chẳng mấy chốc, một người nhà của cậu ấy đã đến. Alan nói với người đó: “Cô này đi qua đây vào khoảng 8 giờ và thấy anh ấy nằm trong tuyết. Cô ấy đã đỡ anh ấy lên đùi mình và ở lại với anh ấy gần ba tiếng đồng hồ.”
Họ rất biết ơn và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói với họ rằng Sư phụ của tôi yêu cầu chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác. Họ hỏi Sư phụ của tôi là ai. Sau đó, tôi đã giảng chân tướng cho họ và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Họ đã đồng ý. Tôi cũng nhắc họ khi chàng trai trẻ tỉnh lại thì hãy nói với anh ấy về việc thoái xuất này. Tôi bảo họ hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Coi chúng sinh như người nhà
Một buổi sáng mùa hè năm 2024, tôi đi xuống nhà để đổ rác. Tôi thấy Thiên Lệ đang băng bó, trông có vẻ mệt mỏi. Cô ấy nói: “Tôi vừa mới phẫu thuật và từ bệnh viện về nhà. Chồng của chị gái tôi qua đời. Mọi người đều đến nhà hỏa táng cả rồi. Tôi đến đây để dọn dẹp nhà cửa và thu dọn đồ đạc cho chị tôi.” Tôi nói: “Chúng ta hãy lên nhà đi. Tôi sẽ giúp cô. Cô vừa mới xuất viện và còn yếu. Cô nên tự chăm sóc cho bản thân mình. Cứ nói cho tôi biết phải làm gì. Tôi sẽ làm.”
Khi chúng tôi vào căn hộ của chị gái cô ấy, bốn người hàng xóm đã ở đó. Tất cả họ đều biết về Pháp Luân Công và cuộc bức hại của ĐCSTQ. Chúng tôi đã thu dọn đồ đạc, mang đi những thứ họ không cần nữa và vứt vào thùng rác ở dưới nhà. Tôi tự mình mang hai món đồ cuối cùng xuống nhà. Khi tôi quay lại, tôi nghe thấy Thiên Lệ nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Công thật tốt bụng. Những người hàng xóm nói: “Chúng tôi rất hòa thuận với bà ấy. Bà ấy đối xử rất tốt với chúng tôi.”
Tôi đã nắm bắt cơ hội này và giảng chân tướng cho Thiên Lệ. Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và rằng ĐCSTQ đã vu khống Pháp Luân Đại Pháp để kích động lòng căm thù của người dân Trung Quốc đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích cho cô ấy ĐCSTQ là gì và tại sao mọi người nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy đã đồng ý thoái Đoàn.
Cô ấy nói với tôi rằng người nhà của cô ấy làm việc trong tòa án và Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi khuyên cô ấy hãy nói với họ đừng bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp vì đó là trọng tội và họ sẽ được ban phước nếu đối xử tử tế với các học viên.
Thiên Lệ gật đầu và nói rằng cô ấy sẽ ghi nhớ lời tôi và sẽ chuyển lời.
Sư phụ đã cứu bà ấy
Khoảng 5 giờ chiều ngày 30 tháng 4 năm 2024, tôi gõ cửa nhà hàng xóm của mình mà không có lý do gì đặc biệt. Bà Linh (bí danh) đã mở cửa cho tôi. Bà ấy trông yếu ớt và khó thở. Tôi vỗ nhẹ lưng bà ấy từ trên xuống dưới. Tôi khuyên bà ấy cùng tôi niệm hai câu chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Một lúc sau, bà ấy đã khỏe hơn. Sau đó, bà ấy nôn ra máu.
Tôi nhờ hàng xóm của chúng tôi là Đại Hải và vợ anh ấy sang. Chúng tôi cũng gọi cho con gái của bà Linh. Khi họ tới, chúng tôi thấy mắt và miệng của bà Linh đã bị xệ xuống. Sau đó, ba chúng tôi đã niệm chân ngôn và cầu xin Sư phụ giúp bà ấy. Không lâu sau, miệng và mắt của bà đã trở lại bình thường.
Con gái của bà Linh đến nơi lúc 8 giờ tối. Chúng tôi kể cho cô ấy nghe những gì đã xảy ra với mẹ cô ấy. Đến 8 giờ 30 phút tối, bà Linh đã gần như hồi phục hoàn toàn. Chúng tôi cảm thấy mừng cho bà ấy. Bà Linh đã nói lại hai lần: “Con cảm tạ Sư phụ”.
Tiểu Nguyệt là hàng xóm của tôi. Bà ấy rất tốt bụng. Cả gia đình bà đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tháng 4 năm 2024, bà ấy bị ngã trong một siêu thị và bị thương ở đầu gối. Sau khi bà phẫu thuật, tôi đến thăm bà và mang theo máy nghe nhạc MP3 cùng tai nghe cho bà. Tôi mở các bài giảng của Sư phụ cho bà ấy nghe, dặn bà hãy chuyên tâm nghe Pháp của Sư phụ và Sư phụ sẽ chăm sóc cho bà.
Tôi cũng đến thăm bà ấy mỗi ngày và đôi khi mua một ít đồ ăn nhẹ cho mẹ bà. Bà cũng nghe Pháp của Sư phụ hàng ngày và mỗi ngày càng khỏe hơn. Tinh thần bà phấn chấn và vui vẻ.
Hai tháng sau, bà có thể đi lại bằng nạng. Một buổi chiều tối nọ, khi bà ấy đang tập đi bằng nạng, tôi đi xuống và giúp bà ấy. Tôi nói: “Chị đừng dùng nạng nữa. Em sẽ giúp chị tập đi.” Trong lúc đi, chúng tôi cùng nhau niệm chân ngôn. Tôi dìu bà ấy đi một lúc rồi bà có thể tự đi được. Người thân của bà rất vui mừng. Tiểu Nguyệt liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói: “Là Sư phụ đã giúp chị. Chị hãy cảm tạ Sư phụ đi.” Bà ấy nói: “Con cảm tạ Sư phụ.”
Đối xử tử tế với nhân viên bảo vệ
Nhóm học Pháp của chúng tôi đã duy trì tại nhà tôi trong 17 năm. Bất cứ khi nào có nhân viên bảo vệ mới bắt đầu làm việc trong khu dân cư của chúng tôi, tôi đều giảng chân tướng cho anh ấy.
Một ngày nọ, tôi ở trong phòng tiếp tân của nhân viên bảo vệ. Có người nhắc đến việc nhân viên bảo vệ không có chăn trong phòng. Tôi đã mang một chiếc chăn mới tới cho anh ấy. Tôi nói: “Trời ngày càng lạnh. Cậu hãy dùng chiếc chăn mới này.” Anh ấy liên tục cảm ơn tôi.
Mùa xuân năm sau, khi vợ anh ấy giặt vỏ chăn, họ phát hiện ra chiếc chăn còn mới nguyên. Tôi nói với anh ấy rằng con gái tôi đã tặng nó cho tôi. Anh ấy nói: “Bà đã nhắc đến việc thoái xuất. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi tổ chức liên đới của ĐCSTQ là Đội Thiếu niên Tiền phong.”
Sau khi thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tinh thần của anh ấy rất tốt. Trước đây, anh ấy chưa bao giờ nhận bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào từ tôi, nhưng bây giờ anh ấy đã nhận một ít và nhờ tôi đưa tài liệu cho một người hàng xóm khác. Anh ấy nói: “Mọi người đều nói bà là người tốt. Bà đối xử tốt với mọi người.” Một nhân viên bảo vệ khác nói: “Trong tất cả những người ở đây, bà là người hiểu rõ cuộc sống nhất.”
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/7/496833.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/2/229647.html