Bài viết của Tân Hà, đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và năm nay 64 tuổi. Trong những năm tu luyện của mình, tôi đã gặp nhiều khổ nạn và vượt qua nhiều khảo nghiệm. Dưới sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể bước đi trên con đường tu luyện của mình cho đến ngày hôm nay. Tôi muốn chia sẻ một vài thể ngộ của mình về tác hại của tâm tự mãn.

Tôi đã sống cùng gia đình con trai ở tỉnh Quảng Đông được gần tám năm và tu luyện một mình. Không có môi trường học Pháp và luyện công nhóm, tôi không thể chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Về việc giảng chân tướng và cứu người, tôi làm không được tốt như khi còn ở quê nhà, vì tôi nói tiếng địa phương và gặp khó khăn trong việc giao tiếp với mọi người.

Mặc dù gặp phải một số trở ngại trong việc cứu độ chúng sinh, nhưng là một người tu luyện Đại Pháp, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh là trách nhiệm của tôi, và không gì có thể ngăn cản tôi làm việc đó. Tôi tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng khi đi chợ. Đôi khi, tôi phải lặp lại những gì mình nói vài lần để người nghe có thể hiểu. Nhưng miễn là tôi có chính niệm mạnh mẽ và sự kiên nhẫn để cứu người, hầu hết họ đều có thể làm “tam thoái” (thoái xuất Đoàn, Đội và Đảng của Đảng Cộng sản Trung Quốc [ĐCSTQ]) dưới sự dẫn dắt của Sư phụ. Họ đã học cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”

Mùa hè năm ngoái, thời tiết rất thất thường trong suốt hai tháng. Trời có giông bão kéo dài và rất nóng. Về mặt tu luyện và cứu độ chúng sinh, tôi đã buông lơi và không ra ngoài nói với mọi người về Đại Pháp hàng ngày. Tôi ra ngoài giảng chân tướng vài ngày rồi lại nghỉ vài ngày. Tôi đã nảy sinh tâm an dật và trở nên lười biếng.

Con trai đã cho tôi một chiếc điện thoại thông minh và tôi đã học cách mua sắm trực tuyến và xem video trên đó. Tôi cũng trễ nải trong tu luyện. Tôi không thể tập trung khi học Pháp. Tôi thiếu năng lượng và tinh thần sa sút. Tôi trông không giống một người tu luyện chút nào. Tôi biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ hủy hoại bản thân. Tôi đã xóa tài khoản mua sắm trực tuyến trên WeChat khỏi điện thoại của mình và chỉ dùng nó để nghe gọi. Tuy nhiên, không lâu sau, gia đình tôi liên lạc với tôi qua cuộc gọi video và điện thoại của tôi lại nhận được thông báo từ các kênh mua sắm trực tuyến trên WeChat. Tôi lại bắt đầu mua sắm trực tuyến vì nó rẻ.

Ngay khi học Pháp, tôi biết việc mình làm là sai và tôi phải thay đổi và loại bỏ thói quen xấu đó. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, tôi lại không kiểm soát được bản thân và lại cầm điện thoại lên. Sau đó, khi học Pháp, tôi lại biết mình đã sai và không thể tiếp tục như vậy. Nhưng tôi vẫn lặp lại sai lầm tương tự. Một người trong gia đình nói rằng tôi đã nghiện điện thoại. Cuối cùng tôi đã nhận ra: Đây có phải là hành vi đúng đắn của một người tu luyện Đại Pháp không?

Chấp trước vào điện thoại thông minh thực chất là để bản thân bị ma khống chế. Nó cũng tương tự như thuốc phiện đầu độc con người, lợi dụng tâm an dật của con người, khiến họ mất phương hướng và mất kiểm soát bản thân, khiến họ thiếu tinh tấn. Chấp trước vào điện thoại thông minh có thể hủy bỏ mọi nỗ lực tu luyện trong quá khứ và hoàn toàn hủy hoại bạn. Tôi phải học Pháp nhiều hơn. Tôi cũng cần phát chính niệm nhiều hơn để tiêu trừ tất cả các nhân tố tà ác trong trường không gian của mình và tất cả các can nhiễu bên ngoài. Khi đó tôi mới có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Sư phụ giảng: “Pháp có thể phá hết thảy chấp trước…” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II) Sư phụ đã dùng những lời chân thành và sâu sắc để cảnh báo rõ ràng rằng chúng ta cần phải tinh tấn, nhưng tôi đã không ngộ ra. Tôi cảm thấy mình không xứng với sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Tôi đã hướng nội sâu sắc và thấy rằng mình đã buông bỏ được nhiều chấp trước trong hơn 20 năm qua. Ví dụ, tôi đã xem nhẹ tình cảm đối với gia đình, con trai và các cháu của mình. Tôi không còn oán giận chồng tôi vì đã lừa dối tôi nữa. Mối quan hệ của tôi với mẹ chồng cũng tốt hơn. Tâm ưa sạch sẽ thái quá của tôi đã giảm bớt. Cả gia đình tôi đều ủng hộ tôi tu luyện. Tôi không cần dành nhiều thời gian để trông cháu và chỉ thỉnh thoảng chăm sóc chúng. Môi trường tuyệt vời này là để tôi tu luyện—thật tuyệt vời biết bao? Tuy nhiên, tôi đã nảy sinh tâm tự mãn. Tôi đã bị cuốn theo những tiện nghi của cuộc sống. Điều đó thật nguy hiểm.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bước ra khi cuộc bức hại của ĐCSTQ diễn ra khốc liệt. Nhưng giờ đây, khi môi trường tu luyện của tôi với gia đình con trai thuận lợi như vậy, tôi lại phụ lòng từ bi cứu độ của Sư phụ và danh hiệu “đệ tử Đại Pháp”.

Tôi nhận ra rằng, là một người tu luyện, người ta không được có tâm an dật. Trạng thái không tốt hiện tại của tôi thực ra là do tâm an dật gây ra. An dật là liều thuốc độc; nó gây hại cho cơ thể và dẫn đến tinh thần sa sút. Tâm an dật chính là lười biếng và sự thoải mái kéo dài có thể hủy hoại cuộc đời của một người. Một người tu luyện có tâm an dật sẽ bị rớt xuống và bị đào thải.

Tôi biết mình phải loại bỏ tâm an dật, nắm chắc thời gian để làm ba việc mà một học viên nên làm, theo kịp tiến trình Chính Pháp, đề cao bản thân và cứu nhiều người hơn nữa! Trong thời gian hữu hạn cuối cùng này, tôi sẽ tinh tấn mạnh mẽ và không phụ sự kỳ vọng của Sư phụ từ bi!

Do tầng thứ tu luyện và học vấn có hạn, nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/21/495265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/31/229604.html