Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-07-2012] Tôi đã rơi xuống vực thẳm vào năm 1993. Năm đó tôi ly dị và không có việc làm. Tôi không có ai thân thích ngoài cô con gái năm tuổi.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Cuối cùng tôi đã biết ý nghĩa của cuộc sống sau khi tôi đọc tất cả những bài giảng của người sáng lập Pháp Luân Công, Sư Phụ Lý Hồng Chí. Tôi ngộ ra rằng lý do chân chính mà con người đến thế gian là để trở về với chân ngã của họ. Tôi đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của mình về cuộc sống. Tôi tràn ngập niềm vui.
Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã ra lệnh cấm Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Chính quyền bắt đầu bức hại các học viên và mở ra chiến dịch tuyên truyền thù hận chống lại Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông quốc gia để biện minh cho cuộc bức hại.
Một ngày nọ, công an cố gắng bắt tôi khi tôi đang đi siêu thị. Tôi trốn thoát, nhưng họ đã đến phòng trọ của tôi và không cho phép con gái tôi rời đi. Hai viên công an đã bị lừa gạt bởi sự tuyên truyền, nghĩ rằng tôi bỏ rơi không chăm sóc đứa con của mình.
Một viên công an hỏi con gái tôi: “Mẹ cháu có chăm sóc cháu không?” Con gái tôi khó chịu và bắt bẻ: “Đó là mẹ cháu. Nếu mẹ cháu không chăm sóc cháu, chú nghĩ rằng mẹ cháu nên chăm sóc chú sao?” Viên công an kia nhận xét, “Cháu gái dũng cảmquá!” Con gái tôi nói, “Không ai mời các chú đến đây. Nếu các chú nhất định ở đây, thì đây chính là những gì các chú nhận được.”
Vào một ngày con gái tôi đi ngang qua một ngân hàng thì cháu nhìn thấy một người phụ nữ đang đếm tiền. Cháu nhìn thấy một tờ 100 nhân dân tệ dưới chân của người phụ nữ. Cháu nhặt lên và đưa nó cho người phụ nữ. Vào thời điểm ấy hai mẹ con tôi đang gặp khó khăn để trang trải cho các nhu cầu cuộc sống. Chúng tôi phải kiếm từng xu một. Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ lấy bất cứ đồng nào không thuộc về chúng tôi.
Tôi vừa trở về từ một chuyến đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công thì chủ tịch ủy ban khu phố hỏi tôi, “Chị không một xu dính túi.Chị lại không có một công việc ổn định.Chịthuê nhà và phải trả tiền học cho con gái. Làm thế nào chị lại có tiền để đi tới Bắc Kinh?” Tôi nói với ông ấy rằng, “Tôi khỏe mạnh là nhờ có Pháp Luân Công. Sư Phụ của tôi đã dạy tôi làm một người tốt. Bây giờ Sư Phụ của tôi bị đối xử bất công, làm thế nào tôi có thể ngồi ở đây và không làm gì để thanh minh cho Ngài? Tôi phải đi Bắc Kinh, thậm chí ngay cả khi tôi phải sống ở mức tối thiểu.”
Một số người nói với tôi, “ĐCSTQ đã ra lệnh cho chị không tu luyện Pháp Luân Công, vì thế chị đừng tu luyện Pháp Luân Công nữa.” Một số người nói, “Chị thật là ngang bướng. Chị nên nghĩ về những gì tốt nhất cho con của chị.” Họ không biết rằng tôi đang suy nghĩ điều tốt nhất – không chỉ cho con tôi mà còn cho cả những người khác nữa.
Tôi thấy rằng các học viên Pháp Luân Công là những người may mắn nhất. Con gái tôi luôn luôn đứng trong tốp ba ở lớp học của cháu vì Pháp Luân Công đã ban cho cháu trí huệ. Tôi đã đến Bắc Kinh vào tháng 12 năm 1999 thực hiện quyền hiến pháp của mình để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, nhưng cuối cùng bị bắt và bị giam tại một trại giam ở Bắc Kinh. Các lính canh đã cố gắng khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một người nói: “Bây giờ các học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ. Tại sao chị không ở nhà để chắc chắn rằng con của chị học tốt?Thay vào đó, tại sao chị lại đến Bắc Kinh? Con của chị sẽ không được điểm cao vì chị không ở nhà với cháu.Nó sẽ từ chị.” Tôi nói với họ “Chị nói sai rồi. Con tôi ngày càng thông minh hơn kể từ khi cháu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cháu sẽ là người đứng đầu lớp. Con chị có thể phải học thêm sau giờ học và thuê gia sư, nhưng con chị vẫn có thể không đua tranh được với con gái tôi.”
Con gái tôi đến thăm tôi trong trại giam vài ngày sau khi cháu hoàn thành kỳ thi cuối học kỳ. Cháu mang cho tôi quần áo mới để thay. Cháu giấu một bưu thiếp sinh nhật trong bộ quần áo. Cháu tự làm bưu thiếp. Cháu vẽ một cô gái nhỏ với hai trái tim hợp lại thành một. Cháu đã viết bằng bút sáp đầy màu sắc sặc sỡ, “Mẹ, con chúc mẹ một sinh nhật hạnh phúc! Chúc mẹ luôn tinh tấn [trong tu luyện] và đạt viên mãn! Con đã đứng đầu lớp một lần nữa.”
Tôi đã bị giam hơn 10 ngày vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công vào ngày sinh nhật của mình. Tôi đã cho các lính canh xem thiệp mừng sinh nhật với niềm tự hào và vui sướng. “Hãy xem này! Một bưu thiếp mừng sinh nhật đã chứng minh rằng nhận thức của anh/chị về Pháp Luân Công là hoàn toàn sai lầm.”
Con gái tôi bắt đầu vào trung học trong khi tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức. Cháu lại là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kỳ thi cuối kỳ. Thầy hiệu trưởng gửi thư khen ngợi của trường cho tôi tại trại lao động cưỡng bức.
Nhiều người là nạn nhân của sự tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ đã tin rằng các học viên Pháp Luân từ bỏ trường đại học và các công việc thường ngày. Nhưng con gái tôi luôn luôn đứng đầu lớp từ tiểu học đến đại học. Cháu nhận được học bổng trong suốt bốn năm học đại học. Cháu đã nhận các học bổng 500 nhân dân tệ, 5000 nhân dân tệ, rồi đến 8000 nhân dân tệ, tổng cộng 13.500 nhân dân tệ. Vào năm cuối cấp, cháu nhận được học bổng cấp quốc gia và đã được trao bằng tốt nghiệp trường đại học xuất sắc cấp tỉnh. Sau khi cháu có bằng đại học, cháu đã tự tìm được một công việc rất tốt.
Sau khi tôi được thả, tôi thuê một gian hàng và bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ tại một chợ bán buôn. Tôi cố gắng hành xử bản thân mình theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công trong tất cả những việc tôi làm. Trong xã hội suy đồi ở Trung Quốc ngày nay, người dân có xu hướng chỉ tập trung vào lợi nhuận. Các cửa hàng hiếm khi cho phép đổi hoặc trả lại hàng. Nhưng tôi cho phép trả lại và đổi bởi vì tôi muốn khách hàng của tôi vui vẻ. Vài ngày trước, một phụ nữ trẻ đã trở lại và mua hàng lần nữa. Cô ấy nói, “Mẹ tôi dặn cháu mua hàng của chị vì chị là người trung thực.” Tôi trả lời, “Mẹ em nói đúng đó. Những học viên Pháp Luân Công chúng tôi là những người tốt và đáng tin cậy. Chính ĐCSTQ đã nói dối. Đó là lý do tại sao rất nhiều người đã thoái ĐCSTQ và/hoặc hai tổ chức liên đới của nó vì sự an toàn của chính bản thân họ.” Công việc kinh doanh của tôi đang phát đạt nhờ sự trung thực của tôi.
Chỉ có một tấm vải bạt ngăn cách gian hàng của tôi với gian hàng bên cạnh. Chúng tôi thực sự có thể nghe thấy nhau. Một ngày, tôi đã thực hiện một đơn đặt hàng qua điện thoại và chuẩn bị đến ngân hàng để thanh toán thì gian hàng bên cạnh đưa tôi chứng chỉ tiền gửi và mẫu thanh toán điện tử của anh ấy rồi nói. “Chị có thể làm thanh toán điện tử cho cả tôi có được không? Tôi sẽ đưa chị mật khẩu của tôi.” Tôi nói,”Xin đừng làm thế. Anh nên tự làm thanh toán ngân hàng của mình.” Anh ấy nói, “Tôi tin tưởng chị bởi vì chị tu luyện Pháp Luân Công. Tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi. Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau từ bây giờ. Tôi sẽ trông cửa hàng cho chị khi chị đi thực hiện thanh toán điện tử. Nhanh lên! Nhanh lên!” Anh ấy đưa tôi mật khẩu tài khoản và lấy khuỷu tay thúc tôi ra khỏi cửa. Khi các bạn học viên đến gặp tôi, anh ấy thường đùa, “Tôi sẽ trông chừng công an cho chị. Chị cứ thoải mái và nói chuyện.”
ĐCSTQ đã tuyên truyền những lời dối trá về Pháp Luân Công để biện minh cho cuộc bức hại của họ, nhưng bây giờ không ai tin những lời dối trá ấy. Tất cả những người bán hàng xung quanh tôi tại chợ bán buôn biết rằng các học viên Pháp Luân Công vô tội và rất tốt. Một người bán hàng đối diện gian hàng của tôi sẽ nhặt những cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Công trên mặt đất khi anh ấy nhìn thấy bất kỳ cuốn nào. Mỗi khi anh ấy đi vào gian hàng của tôi, anh ấy sẽ nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Vì cứu độ chúng sinh, Sư phụ đã hy sinh rất nhiều trong suốt 10 năm qua. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được ân huệ và sự cứu độ của Ngài. Không gì có thể đền đáp được được những gì Ngài đã làm cho chúng ta. Điều duy nhất tôi có thể nói là Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/15/女儿的喜报寄到劳教所给我看-259970.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/7/134835.html
Đăng ngày: 24-09-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.