Bài viết của một đệ tử đến từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-05-2012] Tôi và em gái tham gia một chuyến du lịch Hồng Kông khởi hành ngày 06 tháng 04, vì tôi muốn biết về tình hình Chính Pháp ở đó.

Tôi rất háo hức khi máy bay hạ cánh xuống Hồng Kông vào chiều ngày 06 tháng 04. Người hướng dẫn viên du lịch bảo chúng tôi đầu tiên hãy nghỉ ngơi để bắt đầu đi thăm quan vào ngày hôm sau. Sáng hôm sau, trời mưa, và bầu trời rất tối. Dường như cơn mưa này sẽ không sớm dừng. Tôi đứng ở đại sảnh và phát chính niệm: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi đã đợi sáu mươi năm để tới Hồng Kông. Xin hãy giúp tôi ngừng cơn mưa này lại để tôi có thể ra ngoài đi thăm các đồng tu khác.” Sau khi tôi phát chính niệm khoảng mười phút, mưa đã dừng. Nhiều người không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ngày hôm đó, chúng tôi tới một vài điểm du lịch, ở đó có các đệ tử Đại Pháp đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi và em gái đã có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm với các đệ tử Đại Pháp ở Hồng Kông. Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi cảm giác như đã quen biết nhau lâu lắm rồi. Chúng tôi động viên nhau. Các tấm áp phích và các biểu ngữ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và nhiều du khách đã đi chậm lại để đọc thông tin.

Trong suốt ba ngày tiếp theo, trời không mưa và thời tiết rất đẹp. Vào ngày chúng tôi chuẩn bị rời Hồng Kông đi Ma Cao, trời đã đổ mưa từ 5 giờ sáng. Tôi lập tức phát chính niệm. Mưa lại dừng lúc 5 giờ 10 phút khi chúng tôi chuẩn bị đi. Tôi biết Sư phụ đã ở đó giúp chúng tôi.

Du thuyền đi Ma Cao chạy mất hai tiếng đồng hồ. Một hành khách trong đoàn của chúng tôi tên là Tiểu Mai (biệt danh) bị lên cơn đau tim trên đường tới đó. Tay chân cô ấy lạnh ngắt, và cô ấy rất khó thở. Người hướng dẫn viên rất lo sợ và cầu cứu những người lái tầu. Nhưng những người lái tàu cũng không thể làm gì cho tới khi tàu tới Ma Cao. Tôi đứng lên, tiến về phía Tiểu Mai và nói: “Tiểu Mai, cô phải gắng lên.” “Tôi không thể, tôi sắp chết”, cô ấy nói. Một vài người bạn của cô ấy bắt đầu khóc. Tôi bảo cô ấy một cách chắc chắn: “Cô sẽ ổn thôi. Cô hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’” Tiểu Mai gật đầu. Tôi nhắc cô ấy niệm đi niệm lại câu đó không ngừng. Vì sự sống của mình, cô ấy nhẩm lại những câu đó một cách tuyệt vọng, và cô ấy thậm chí còn nhẩm rất to. Sau đó, bạn bè của cô ấy cùng tham gia. Tôi quay lại để an ủi người hướng dẫn viên và bảo cô ấy rằng Tiểu Mai sẽ ổn thôi.

Mười phút sau, Tiểu Mai mở mắt và cô ấy cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cô ấy rất cảm động và đã cảm ơn tôi. Tôi nói cô ấy nên cảm ơn Sư phụ, chính Sư phụ đã giúp cô ấy. Ba mươi phút sau, cô ấy nói các triệu chứng bệnh của mình ấy đã biến mất. Tôi và em gái nhân cơ hội này để giảng chân tướng bởi vì cô ấy vừa được chứng kiến quyền năng của Đại Pháp. Cô ấy rất kinh ngạc và thán phục. Chúng tôi cũng đề nghị cô ấy thoái ĐCSTQ. Tiểu Mai đồng ý và thoái ngay lập tức. Bốn người khác trên tàu cũng cũng thoái. Người hướng dẫn viên cũng thoái Đảng một cách không ngần ngại.

Tôi biết rằng chính Sư phụ đã cứu họ. Người hướng dẫn viên rất xúc động bởi những gì đã diễn ra. Cô ấy nắm lấy tay tôi và nói: “Cảm ơn Sư phụ của chị! Cảm ơn Sư phụ của chị!” Là người hướng dẫn viên, cô ấy có trách nhiệm với sức khỏe và sự an toàn của mọi người trong đoàn.

Quyền năng của Đại Pháp đã được triển hiện cho mọi người. Nó cho thấy Sư phụ quan tâm và chăm sóc mọi chúng sinh. Từ chuyến đi năm ngày này, thông qua trải nghiệm thực tế, mọi người đã biết sự thật và có bảy người đã thoái ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/6/香港五日游的故事-256780.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/4/133777.html

Đăng ngày: 17– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share