Bài viết của Quan Đông, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2012] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong 17 năm qua. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình và cảm tạ Sư phụ vì đại ân của Ngài.

Điều may mắn nhất từng xảy ra với tôi là khi tôi được biết về Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 47. Trước đó, tôi luôn luôn tự hỏi tại sao tôi lại ở trên trái đất, tại sao tôi lại gặp nhiều xui xẻo trong cuộc sống, những loại người nào là người tốt, và mục đích sống của tôi là gì. Trước mắt tôi sẵn có nhiều câu trả lời, nhưng tôi biết không có câu trả lời nào trong số chúng là đúng.

Trong cách mạng văn hóa, là một nông dân nghèo, tôi đã bị “cải tạo.” Tôi không học được điều gì có giá trị, ngoài việc làm thế nào để trở nên tàn nhẫn và độc ác. Khi tôi thành công nhân và bắt đầu làm việc, tôi đã học được cách để trở nên gian hoạt và gây tổn thương cho người khác. Tôi càng đấu tranh với những người khác, tôi càng trở nên tức giận và bực bội. Tôi đã quá mệt mỏi và thất vọng với cuộc sống, và đổ lỗi tất cả mọi thứ xảy ra với mình cho những người khác. Tôi cũng mắc rất nhiều bệnh.

Cuối cùng, tôi trở thành một cư sỹ Phật giáo và học triết học Phật giáo. Tôi vẫn không thể tìm ra điều gì khiến một người thành một người tốt và mục đích của cuộc sống. Tôi tin rằng những người làm tổn thương tôi là những người xấu và những người không làm tổn thương tôi là người tốt. Hệ tư tưởng này đã thay đổi vào ngày 25 tháng 3 năm 1995.

Ngày hôm đó, tôi thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân tại nhà của một đồng nghiệp và mượn nó. Vợ và con trai của tôi không có ở nhà. Tôi rửa tay cẩn thận, bởi vì tôi không muốn làm bẩn cuốn sách. Tôi ngồi trên ghế sofa và đọc xong nó. Tôi đã bật khóc và nức nở mà không nhận ra. Ngày hôm đó, tôi đã hiểu được chân lý của cuộc sống và quyết định tu luyện theo chân lý này của vũ trụ.

Ngày hôm sau, tôi đem trả cuốn sách. Một đồng nghiệp đã cho tôi một bản sao của cuốn sách và hình của Sư phụ. Tôi đọc cuốn sách trong hai ngày nữa và một phép lạ đã xảy ra. Một dòng năng lượng được xoay chuyển trong bụng dưới của tôi. Tôi nằm trên giường cố gắng cảm nhận nó khi nó quay thuận theo chiều kim đồng hồ 09 lần và ngược chiều kim đồng hồ 09 lần. Sư phụ đã ban cho tôi một Pháp Luân, và tôi đã rất vui mừng. Tôi quyết định học các bộ công pháp vào ngày hôm sau.

Tôi rời khỏi nhà trước lúc bình minh, và tới một điểm luyện công. Trời rất tối và tôi không thể tìm thấy nó. Một người phụ nữ đi qua tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy có thể là một học viên và vì vậy tôi đã đi theo cô ấy. Tôi luôn ở đằng sau cô ấy. Khi tôi tới được điểm luyện công, cô ấy nói với những người khác rằng cô bị một thành viên băng đảng theo dõi. Chúng tôi đều cười sau khi tôi giải thích sự việc.

Ngay sau khi tôi luyện các bộ công pháp, tôi cảm thấy năng lượng di chuyển trong cơ thể của tôi. Tôi cảm thấy thực sự ấm áp khi tập bộ công pháp thứ hai (Pháp Luân Trang Pháp) và tôi cảm thấy một Pháp Luân quay giữa hai cánh tay của tôi. Tôi rất vui mừng đến nỗi đã hét lên. Đêm đó tôi đã tham dự một buổi học nhóm để nghe các bài giảng của Sư Phụ và học bộ công pháp thứ năm. Kể từ đó, tôi học các bài giảng và luyện các bộ công pháp mỗi ngày.

Tâm tính của tôi đã đề cao hơn. Trong công việc, tôi cẩn thận hoàn thành công việc được giao, không phàn nàn hay tỏ ra cầu kỳ. Ở nhà, tôi tôn kính và chăm sóc cha mẹ, tôi đối xử với vợ và con trai tôi hiền từ, và sống thân thiện với hàng xóm láng giềng. Tôi trở nên độ lượng và hữu ích đối với người khác. Khi tôi đổ rác, tôi đã nhặt và đổ rác của những người hàng xóm khi tôi đi qua. Tại đám cưới của một người bạn, trong khi những người khác ném giấy gói kẹo và vỏ trái cây trên mặt đất, tôi nhặt chúng lên và bỏ chúng vào thùng rác trước khi ra về.

Khi tâm tính của tôi đề cao, nhiều bệnh của tôi biến mất. Cột công trụ của tôi nhanh chóng tăng trưởng. Tôi có thể cảm thấy năng lượng trên đầu tôi đi lên theo hình xoắn ốc. Khi tôi ngủ, tôi cảm thấy cơ thể của mình rất nhẹ và bồng bềnh. Nhờ có thiên mục khai mở, tôi có thể nhìn thấy các màu sắc khác nhau, các vật thể tại các không gian khác và Pháp Luân xoay chuyển như một chiếc quạt.

Trong thời gian ấy, tôi thực sự muốn nhìn thấy Sư Phụ ngoài đời. Tôi ghen tị với những người đã tham dự các khóa giảng của Sư Phụ. Sư Phụ đang ở nước ngoài tại thời điểm đó và tôi không đủ khả năng để ra nước ngoài. Mong muốn của tôi cuối cùng đã được đáp lại vào ngày 26 tháng 7 năm 1998. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày đó, ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, khi tôi đã có thể lắng nghe Sư Phụ đích thân giảng Pháp. Trong giờ nghỉ giải lao, tôi đi ngang qua chỗ Sư Phụ và đứng cạnh Ngài, cố gắng nói cho Ngài những gì tôi suy nghĩ. Nhưng tôi không thể thốt ra một từ. Tôi chỉ mỉm cười và nhìn chăm chăm vào Sư Phụ. Hình ảnh về Sư Phụ từ bi đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Khi Sư Phụ hoàn thành khóa giảng và chuẩn bị ra về, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Nước mắt lăn trên má tôi.

Qua tôi, rất nhiều thành viên trong gia đình và bạn bè của tôi đã trở thành học viên. Thật không may, Giang Trạch Dân và chế độ của ông ta đã phát động cuộc bức hại tàn bạo khôn tả đối với Pháp Luân Công. Để các cơ quan có thẩm quyền hiểu Pháp Luân Công, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện từ ngày 23 tháng 07 tới ngày 09 tháng 08 năm 1999. Trong thời gian đó, tất cả các khách sạn đăng thông báo rằng họ không cung cấp cho các học viên Pháp Luân Công bất kỳ phòng nghỉ nào. Các học viên khác và tôi đã phải ngủ trong các đường hầm dưới lòng đất hoặc dưới cầu vượt. Không có bất cứ ai lắng nghe chúng tôi vào ban ngày và chúng tôi phải quay về đường hầm hoặc cầu vượt để nghỉ lại vào ban đêm, lên kế hoạch tiếp tục kháng nghị vào ngày hôm sau. Văn phòng khiếu nại ở Bắc Kinh đã dỡ biển hiệu và ngừng hoạt động. Chúng tôi không biết bước tiếp theo nên làm gì. Chúng tôi không mang theo nhiều tiền. Để tiết kiệm tiền, chúng tôi ăn bánh nguội, dưa chua và uống nước mà được dùng để tưới cỏ. Khổ nạn của chúng tôi mới chỉ bắt đầu.

Một đêm trời mưa rất to và một nhóm công an đã tới bắt các học viên. Một học viên khác và tôi trốn thoát. Chúng tôi đi dưới trời mưa, ướt sũng và không biết đi đâu. Cuối cùng, chúng tôi quá mệt đến nỗi chúng tôi ngủ thiếp đi dưới một cây cầu. Những âm thanh của xe ô tô đánh thức chúng tôi sáng hôm sau. Một số người vô gia cư đứng cạnh chúng tôi xin tiền. Tôi đã nói với học viên còn lại rằng chúng tôi trông giống như những người vô gia cư kia và cả hai chúng tôi đều cười.

Chúng tôi không thể tìm thấy bất cứ ai để thỉnh nguyện và vì thế trở về nhà. Ngày hôm sau, một vài học viên và tôi đã đi đến một khoảng trống ngoài trời để luyện công. Hai ngày sau, công an bắt chúng tôi. Họ thẩm vấn chúng tôi từng người một. Tôi đã nói với công an rằng tôi muốn có một cơ thể khỏe mạnh và là một người tốt. Nếu ông không để cho tôi luyện công, tôi bị ốm, ông sẽ phải chi trả cho các chi phí y tế của tôi. Ông ta yêu cầu tôi bí mật luyện công tại nhà. Tôi nói, “Tôi không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp, tại sao tôi phải tu luyện bí mật?” Ông nói, “Nếu tôi nói rằng anh đã phạm tội, thì tức là anh đã phạm tội. Lời của ai có trọng lượng hơn nào? Của anh hay của Đảng Cộng sản Trung Quốc?” Tôi nói, “Anh mới là người phạm tội. Chỗ nào trong hiến pháp nhà nước nói rằng Pháp Luân Đại Pháp bị cấm vậy?” Ông hỏi tôi, “Tại sao anh không luyện công tại nhà?” Tôi nói, “Không khí bên ngoài vào buổi sáng trong lành hơn.” Ông ta đe dọa, “Có phải anh đang biểu tình và đấu tranh chống lại Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)?” Tôi nói với ông ta, “Chúng tôi chỉ luyện công ở ngoài trời. Chúng tôi đang chống đối ai chứ?” Công an yên lặng và ra hiệu cho tôi đi về.

Cuộc bức hại ngày càng khốc liệt hơn. Nó gây ra cho các học viên những đau khổ quá sức chịu đựng. Đối với tôi, vào thời kì đầu của cuộc bức hại, mỗi hoạn nạn cảm giác như kéo dài một năm trời. Tôi bị cầm tù và bị tẩy não. Sự sách nhiễu từ các nhân viên của Phòng 610 không có điểm dừng. Để làm cho bạn ký tên vào giấy cam kết, họ đã không cho bạn một phút yên bình. Họ đã đến nơi làm việc của tôi để sách nhiễu giám sát tôi, làm cho họ rất lo lắng và khó chịu bởi sự tồn tại của tôi. Ở nhà, họ sách nhiễu hàng xóm của tôi và gây rắc rối cho người thân của tôi. Thân nhân của tôi luôn luôn phàn nàn với tôi. Cuối cùng, tôi đã phải bỏ việc và bỏ nhà để tránh bị bức hại. Tôi đã chịu cảnh thiếu thốn trong vòng mười năm.

ĐCSTQ là một tà giáo triệt để khi cố gắng kiểm soát tất cả mọi thứ, kể cả tâm trí của người dân. Trong khi tôi đang bị bức hại, tôi vẫn giảng chân tướng về cuộc bức hại cho các quản lý, hàng xóm của tôi, người thân và bạn bè. Tôi thuyết phục họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Hầu hết họ biết tôi rất rõ và đã có thể chấp nhận những gì tôi nói.

Sau khi tôi rời khỏi nhà để tránh bị bức hại hơn nữa, Phòng 610 buộc các quản lý của tôi phải sa thải tôi, cố gắng để cắt đứt nguồn tài chính của tôi. Quản lý của tôi đã hứa ông sẽ sa thải tôi, nhưng đã bí mật mở ra một cửa sau cho tôi. Ông nói với công ty, “Anh ấy làm việc chăm chỉ và tận tâm. Vì vậy, việc anh ấy tu luyện Pháp Luân Công không đáng bị án tử hình.” Tại trước cửa của công ty, có một thông báo nói rằng nếu tôi không trở lại làm việc trong vòng ba ngày, tôi sẽ bị cách chức. Một cách bí mật, công ty đã làm các thủ tục giấy tờ để tôi nghỉ hưu sớm. Cuối cùng, họ đã cho tôi hưởng thời gian nghỉ hưu đầy đủ.

Các quan chức của Phòng 610 ra lệnh cho một người nào đó giám sát nhà tôi. Hàng xóm của tôi đã cảnh báo cho tôi. Một lần, một số nhân viên đã đến nhà tôi. Ngay sau khi họ ra khỏi xe, một số hàng xóm của tôi, những người đang ngồi ở ngoài nhà của họ bao vây những người này và nói với họ: “Tại sao các anh không dành thời gian bắt kẻ xấu và để người tốt được yên.” Các nhân viên còn lại và những người hàng xóm của tôi nói với tôi rằng họ không bao giờ trở lại lần nữa.

Mười ba năm đã trôi qua. Trước ngày 20 Tháng Bảy, 1999, có hơn 90 người luyện công tại điểm luyện công của chúng tôi. Trong cuộc bức hại độc ác, một trong các học viên đã bị tra tấn đến chết, hai người bị kết án hơn mười năm tù giam, hơn 30 người khác đã bị cầm tù một lần hoặc nhiều lần, và hơn mười người đã bị buộc phải trở thành túng quẫn.

Trong cuộc bức hại tàn nhẫn, những người không có chính niệm đã bỏ cuộc và chỉ những người vì truy cầu lợi ích cá nhân mà chống lại Đại Pháp. Nhưng đối với một học viên Đại Pháp chân chính, cuộc bức hại chẳng là gì. ĐCSTQ đã một lần tự hào nói sẽ loại bỏ Pháp Luân Công trong vòng ba tháng. 13 năm đã trôi qua và các học viên vẫn mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, tinh tấn hơn, và trưởng thành hơn; và Pháp Luân Công đã truyền rộng đến hơn 100 quốc gia và các vùng lãnh thổ trên khắp thế giới.

Từ Thông tri kêu gọi viết bài kỉ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/30/【征稿选登】四十七岁那年有幸得大法-256671.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/2/134220.html

Đăng ngày 15-08-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share