Bài viết của Long Cát (bí danh) từ Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2012] Từ ngày 13 tháng 05 năm 1992, khi Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên được truyền giảng tại Đông Bắc Trung Quốc, nó đã phổ truyền một cách nhanh chóng trên toàn thế giới nhờ những ảnh hưởng độc đáo về chữa bệnh khoẻ người và đề cao sức mạnh tinh thần. Ngày 13 tháng 05 cũng là ngày sinh nhật của Sư phụ. Năm 2000, các học viên hải ngoại đã đề xuất ghi nhớ ngày 13 tháng 05 là ngày “Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới”. Từ đó hàng năm, các học viên và nhiều người thường đã đón mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp và sinh nhật của Sư phụ vào ngày 13 tháng 05.

Sau 13 năm với sự bức hại tàn bạo của Đảng Cộng sản, Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia. Tại Trung Quốc, nhiều người đã biết chân tướng và dám đứng lên bảo vệ các học viên. Dưới đây và vài câu chuyện có thật đã xảy ra tại Trung Quốc.

Luật sư: Tôi rất khâm phục sự “Vô ngã và luôn nghĩ đến người khác” của các học viên Pháp Luân Đại Pháp

Trong những năm gần đây, càng ngày càng nhiều những luật sư chính trực đã can đảm đứng lên để biện hộ cho các học viên. Dựa trên những thực tế và luật pháp, họ đã chỉ rõ rằng tín ngưỡng với Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp và phổ biến Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp.

Luật sư A: Tôi là một viên công tố. Tuy nhiên, lúc đó tôi không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì, và tôi cũng không cần biết đến. Dưới hệ thống Đảng Cộng sản, thật là khó để làm việc bằng lương tâm.

Có một ngày, tôi nhận được thư điện tử có đính kèm một phần mềm mà có thể đột phá được tường lửa. Vì thế tôi có cơ hội đọc được nhiều tin tức, mà không thể đọc được trên báo chí hiện đang bị nhà nước kiểm soát. Sau đó, tôi từ chức công tố viên và trở thành một luật sư. Rồi tôi có đảm trách một vài trường hợp của các học viên. Dần dần, tôi biết được Pháp Luân Đại Pháp là gì. Và tôi biết nhiều hơn nhờ dùng phần mềm để đột phá tường lửa. Tôi đã hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Luật sư B: Trong quá trình biện hộ cho các học viên Pháp Luân Công, tôi khám phá rằng khi một học viên bị công an bắt, Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Phòng 610 đã có quyết định trước là người học viên đó phải bị giam tù bao nhiêu năm. Sau khi họ thu thập tất cả hồ sơ giấy tờ từ phòng công an, công tố viên, và toà án, họ đưa học viên đó thẳng đến nhà tù. Vì trong những năm gần đây, càng ngày càng nhiều luật sư đã liên quan và biện hộ cho các học viên, chính quyền đã phải làm những công việc bề mặt để giả bộ là quyết định của họ có tính pháp lý.

Có một lần tôi biện hộ cho một học viên, và nó có một ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng địa phương. Nhân viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật cùng với Phòng 610 rất giận dữ, họ cố tình áp lực tôi bằng cách yêu cầu công an tại toà án bắt giam tôi. Người vợ của học viên nói, “Tôi thuê người luật sư này, tôi phải bảo đảm sự an toàn của ông ta. Các người không có quyền giam ông ta.” Toà án gọi nhiều công an và cố gắng kéo người phụ nữ đó và tách rời bà ấy ra khỏi tôi. Ngay lúc đó, bà ấy lao về phía tôi, nắm tay tôi lại, và nói lớn, “Không cần biết như thế nào, tôi không rời luật sư của tôi; tôi phải bảo đảm sự an toàn của ông ta. Tôi đố mấy người đến gần.” Cuối cùng tất cả các công an bỏ đi. Tôi chứng kiến rằng thậm chí thân nhân trong gia đình của các học viên Pháp Luân Đại Pháp cũng nghĩ đến người khác khi họ gặp nguy hiểm, chứ không phải chỉ có người học viên nghĩ đến điều này. Tôi thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là một nhóm người thật là “vô ngã và luôn nghĩ đến người khác.”

Quan toà chọn lựa không tham gia bức hại các học viên

Vào năm 2006, một học viên tại thành phố Gia Mộc Tư bị bắt giữ trái phép và sẽ bị kết án tù. Ông ấy có cha mẹ già, một người vợ, và các con còn trẻ dại ở nhà. Công an địa phương tuyên bố rằng họ cũng sẽ bắt vợ ông. Một số học viên đã đến gặp quan tòa để nói cho ông biết những gì đã xảy ra. Quan tòa không bao giờ nói chuyện với các học viên mà cũng không suy nghĩ chín chắn về sự việc trước khi ông ta ký vào bản án. Ông chỉ nghĩ ông làm công việc của mình. Các học viên tiếp tục nói với quan tòa chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó ông bắt đầu hiểu rằng không có luật nào để kết án những học viên.

Mô tả tra tấn: Còng tay sau lưng

Vào năm 2009, một học viên khác sẽ bị kết án tù giam. Các học viên đã đến gặp quan tòa một lần nữa và nói với ông về kinh nghiệm của các học viên khi họ bị giam tại trại cưỡng bức lao động, các lính canh tra tấn họ như thế nào bằng phương pháp “Còng tay sau lưng” (với kiểu tra tấn này, các tay của học viên bị còng sau lưng, một tay đưa qua vai và tay kia đưa ngược lên từ dưới lưng. Sau đó công an dùng nhiều sức để kéo hai tay lại và còng hai tay lại với nhau vào một giường sắt.) Trong khi tra tấn, công an và các tù nhân [hình sự] khác tiếp tục vặn chéo và kéo tay để gây thêm đau đớn.

Sau khi biết được tất cả những thực tế về sự bức hại, quan tòa dần dần thay đổi suy nghĩ của ông ta về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, một ngày ông ta nói với các học viên, “Xin đừng đến đây nữa, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố hết sức để giảm thời gian bị giam càng ngắn càng tốt.” Người học viên nói với ông một các thật lòng, “Chúng tôi đến là vì ông, chứ không phải cho các học viên của chúng tôi. Khi ông đã ký vào bản án, ông đã tham gia vào chính sách bức hại. Chúng tôi không muốn ông gánh tội ác cho Đảng Cộng sản.” Vị quan tòa cảm động. Sau đó, khi ông nhận một trường hợp của một học viên khác, ông ta nói, “Tôi không muốn nhận trường hợp này, nó không nằm trong tòa án của tôi.”

Sĩ quan quân đội chống lại áp lực ly dị vợ mình, một học viên Pháp Luân Công

Một sĩ quan quân đội, vợ ông là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã biết được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và rất ủng hộ vợ mình. Vào năm 2010, cấp trên của ông từ chính quyền tỉnh cho đến chính quyền địa phương cố tình ép ông ly dị vợ. Nó rất đau đớn cho ông. Một học viên nói với ông, “Ông đã biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nếu ông ly dị, có nghĩa là ông đứng về phía bên kia để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó thật sự rất xấu cho ông…” Người sĩ quan nói, “Thật ra, không có điều gì xấu vì vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi phải bỏ việc, tôi có thể tìm được việc khác, nhưng tôi chỉ có một vợ và một gia đình. Tôi thật sự trân quý điều đó.” Người sĩ quan đã không ly dị, và việc người ta dọa sẽ trừng phạt ông cũng đã không xảy ra.

Viện trưởng bảo vệ một học viên khỏi sự sách nhiễu của công an

Học viên C tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu. Sau khi chính sách bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, C trở thành tiêu điểm để bị theo dõi và bức hại. Cô đã từng bị bắt bớ và đưa đi trại giam nhiều lần.

Để tránh tiếp tục “bị bắt giam trái phép”, C phải bỏ nhà trốn đi. Vì áp lực, Viện mà C làm việc quyết định sa thải C. Sau đó C đã nói chuyện với ông Viện trưởng, giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông, và nói với ông về trải nghiệm của cô khi bị bắt giam trái phép và sách nhiễu. Cô cũng kể với ông về gia đình và bạn bè của cô đã cũng bị ảnh hưởng và chịu khổ vì sự bức hại. Ông Viện trưởng lập tức nói, “Ngày nào tôi còn giữ chức vụ này, không có công an nào được phép sách nhiễu cô nữa. Cô hãy trở lại làm việc ngay.” Thậm chí ông còn tự gọi cho công an quận, và nói với họ, “Tôi chịu trách nhiệm về nhân viên của tôi và quản lý nhân viên tôi. Xin đừng đến sách nhiễu và làm ảnh hưởng công việc và cuộc sống của cô ấy nữa.

Một vài công an đã đến nơi làm việc của C và cố tình lục soát máy vi tính của cô. Người trưởng phòng của C nói, “Không ai có quyền lục soát máy vi tính mà không có sự chấp thuận của cấp trên chúng tôi. Ngoài ra, nếu mấy ông muốn tìm, cho chúng tôi xem lệnh toà án.” Kể từ khi có chính sách bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đây là lần đầu tiên những công an này gặp hoàn cảnh này. Họ không có chọn lựa này khác, phải bỏ đi, và không bao giờ trở lại sách nhiễu học viên C nữa.

Giám đốc của một Trung tâm Thương mại: Đây là nhân viên xuất sắc nhất và đáng tin cậy nhất của chúng tôi

Học viên D là một nhân viên bán hàng tại một trung tâm thương mại. Cô đã được đánh giá là “nhân viên bán hàng xuất sắc” trong nhiều năm liền.

Vào năm 2006, công an đã bắt D và đưa cô đến trại cưỡng bức lao động trong một năm. Trong năm đó, đồng nghiệp và tổ trưởng của D đã đến thăm cô mấy lần. Sau khi được trả tự do, ông giám đốc nói với cô, “Cô là nhân viên xuất sắc nhất của chúng tôi, bất cứ khi nào cô cũng được đón nhận.”

Phóng viên: Mẹ già 90 tuổi của tôi còn khoẻ hơn tôi

Học viên E khoảng 90 tuổi. Trong mười năm qua, bà rất khoẻ mạnh và không bao giờ phải đi bác sĩ. Thậm chí bà tự mình chăm sóc bản thân và sống độc lập.

Các con cái của học viên E đã chứng kiến rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt vì thấy bà rất khoẻ mạnh, và tất cả họ đều ủng hộ mẹ mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào mùa Đông 2010, một người con gái của học viên E đã qua đời vì bệnh ung thư. Các con cái khác của học viên E rất bận rộn không thể lo lắng cho bà trong thời gian khó khăn này. Vì thế một số học viên tại địa phương đã đến cho bà có bạn bè vào ban đêm; một số chăm lo đời sống hàng ngày cho bà; và một số cùng học Pháp và luyện các bài công pháp với bà. Tất cả họ đều phối hợp và giúp bà vượt qua thời kỳ khó khăn đó.

Con cái của học viên E rất cảm động, và họ đều công nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Một người con gái của bà nói, “Mẹ tôi gần 90 tuổi, và tôi mới bắt đầu 60; nhưng bà còn khoẻ hơn tôi nữa.

Từ Thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/29/【征稿选登】法轮大法感动着黑龙江各界人士-256821.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/15/133969.html

Đăng ngày 24-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share