Bài của Thanh Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục.

[MINH HUỆ 28-05-2012] Tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong 15 năm qua, tôi đã trải nghiệm nhiều phép lạ và sức mạnh đáng kinh ngạc của Đại Pháp, và mỗi phép lạ phản ánh công sức và lòng từ bi vô biên của Sư phụ Lý. Không có gì có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi có quá nhiều điều để nói, nhưng ở đây tôi sẽ chia sẻ câu chuyện của con gái tôi.

Vào năm 1986, con gái của tôi đã được sinh ra khi tôi 31 tuổi. Con gái tôi được sinh ra với một đốm nhỏ màu hồng trên phía bên phải của miệng. Đốm đó mịn màng, và nó không gây đau đớn khi chạm vào. Chúng tôi không quan tâm nhiều đến nó và cho rằng đó là một vết chàm. Nhưng khi con bé khóc, đốm đó sẽ trở thành màu đỏ. Nó phát triển thành một vỉ máu, kích thước khoảng bằng một hạt, khi con bé mới một tháng tuổi. Nó tiếp tục phát triển trong vòng hai tuần kế tiếp.

Bệnh viện địa phương không biết đó là gì, vì vậy tôi đưa con bé đến bệnh viện trong thành phố. Nó được chẩn đoán u mao mạch hang (khối u nhỏ được tìm thấy gần mắt), và chỉ có hai cách để điều trị nó. Một lựa chọn là sử dụng tia laser và cách khác là làm đông nó lại. Do vị trí là gần mắt của con bé, nên làm đông là lựa chọn duy nhất. Nitơ lỏng được sử dụng để làm đông nó, và con bé được chữa một lần một tuần. Phải mất hơn 100 lần điều trị để loại bỏ khối u, tuy nhiên, một vết sưng mới, gây ra bởi phương pháp làm đông lạnh, xuất hiện trên khuôn mặt của con bé. Chúng tôi phải đưa nó tới thành phố Đại Liên để phẫu thuật. Các bác sĩ tham gia phẫu thuật nói với chúng tôi rằng có ba hậu quả phẫu thuật có thể xảy đến bao gồm chết trên bàn phẫu thuật, trở thành tâm thần phân liệt, hoặc vĩnh viễn bị méo miệng. Chồng tôi và tôi đã rất sốc khi nghe điều này và chúng tôi đã khóc. Khi bác sĩ yêu cầu chúng tôi ký tên vào mẫu đồng ý cho ca phẫu thuật, chồng tôi rất sợ đến nỗi bàn tay của ông ấy run lên, và ông ấy thậm chí còn quên cả tên của mình.

Sau khi chúng tôi đã ký giấy đồng ý, cô y tá đưa con gái tôi vào phòng phẫu thuật. Sau ba tiếng rưỡi đồng hồ, cô y tá chỉ cho chúng tôi một tấm với một mảnh mô cơ thể, cái đó có kích thước bằng một cái bánh bao. Con gái tôi tỉnh dậy hai ngày sau đó, nhưng con bé đã ngây ra khi nhìn thấy tôi. Có một vết sẹo trên khuôn mặt của nó, và trí nhớ của nó dần dần trở nên tồi tệ hơn. Khi nó theo học tại trường tiểu học, con bé không thể nhớ những gì cô giáo đã dạy cho nó, và điểm của nó rất kém. Con bé cũng không thể nhớ bất kỳ ký âm nào. Chúng tôi rất buồn và lo lắng. Cô giáo không thích con bé, và bạn cùng lớp bắt nạt nó. Tôi đã rất buồn với cách xử sự của nó và thường đánh đòn nó.

Năm 1996, hàng xóm của tôi đã cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Từ hôm đó, tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng đem con gái 10 tuổi của tôi với tôi mỗi ngày đến tham gia học Pháp và luyện công nhóm. Bởi vì trí nhớ của nó không tốt, tôi đăng ký con bé vào một lớp học vẽ khi nó lên bảy tuổi. Tuy nhiên, tôi không quan tâm nhiều đến sự tiến bộ của con bé. Con bé chỉ theo tôi hằng ngày để luyện tập Đại Pháp.

Lớp vẽ yêu cầu các học sinh tham gia cuộc thi Họa sĩ trẻ xuất sắc toàn quốc Cúp Tân Hoa Xã lần thứ hai. Hơn 100.000 người từ 29 tỉnh và thành phố trực thuộc tham gia cuộc thi. Chồng tôi và tôi khuyến khích con gái của chúng tôi tham gia. Chúng tôi nói với con bé rằng nó chỉ cần vẽ một bức tranh, và không cần phải lo lắng về kết quả. Cuối cùng, bản vẽ của con bé đã giành giải ba, và nó đã nhận được một huy chương đồng. Tên của nó đã được bổ sung vào Trung tâm dữ liệu họa sỹ tài năng của Bộ Văn hóa Trung Quốc. Vào lúc đó, chồng tôi và tôi dường như bừng tỉnh từ một giấc mơ. Đại Pháp đã cho con gái của tôi trí tuệ, và trí nhớ của nó đã quay trở lại. Con gái chúng tôi đã trở nên thông minh như trước đây, và chúng tôi rất biết ơn Sư Phụ.

Sau đó, con gái của tôi đã được nhận vào đại học, và nó đã nhận được hai giấy chứng nhận trình độ và hai giấy chứng nhận tốt nghiệp. Con bé cũng giành được một giấy chứng nhận về giảng dạy nghệ thuật trung học. Con bé đã thi đỗ và nhận được tất cả các giấy chứng nhận cần thiết ở trình độ của mình, và năm đó, con bé là sinh viên duy nhất trong cả lớp thi đỗ kỳ thi tiếng Anh cấp độ Bốn.

Bây giờ, con bé là một giáo viên mỹ thuật. Năm ngoái, 40 học sinh của nó tham gia cuộc thi mỹ thuật tiểu học, trung học và thư pháp, và chúng đã đạt được giải thưởng hạng nhất, nhì, và ba. Có 100 học sinh nhận giải nhất trong cả nước, và ba trong số đó là học sinh của con tôi. Nó cũng nhận được giải nhất dành cho giáo viên mỹ thuật do Bộ Giáo dục Trung Quốc trao tặng.

Nếu không có Đại Pháp, con gái của tôi đã không đạt được nhiều điều như thế. Sư Phụ đã cứu con gái tôi và cho con bé một cuộc sống mới. Một lần nữa, chúng tôi muốn tạ ơn Sư Phụ và tạ ơn Đại Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/28/【征稿选登】从学啥也记不住到获全国大赛奖-256838.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/10/133894.html

Đăng ngày: 11– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.


Share