[MINH HUỆ 24-05-2012]

Tôi đã may mắn đắc được Đại Pháp vào năm 1996. Những điều tuyệt vời mà tôi đã trải nghiệm mười sáu năm qua khi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng cũng đủ viết thành cuốn sách dày. Mặc dù tôi đã trải qua nhiều khổ nạn kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã trải nghiệm sâu sắc hơn sự vĩ đại khi “có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây.” (Giảng Pháp ở Sydney, tạm dịch) Sư Phụ luôn bảo hộ các đệ tử và Đại Pháp luôn triển hiện sự kỳ diệu của nó.

I. Bệnh tật của tôi đã biến mất sau khi bắt đầu tập luyện

Trước khi bắt đầu tập luyện, tôi có rất nhiều bệnh tật. Sau khi đắc Pháp, thân thể tôi đã được tịnh hóa và tâm tính tôi được đề cao.

Mặc dù tôi mới chỉ 20 tuổi nhưng sức khỏe của tôi rất kém. Tôi bị suy nhược thần kinh, đau đầu, viêm mũi dị ứng, viêm họng mãn tính, cứng bả vai, viêm loét dạ dày, viêm dạ dày, đau bụng kinh, viêm thấp khớp, thiếu máu thiếu sắt,… Tôi không thể ngủ vào ban đêm và không thể thức dậy vào buổi sáng và điều này khiến tôi liên tục bị muộn học. Khi tôi tốt nghiệp trung học, mặc dù nằm trong số ít người vào được đại học nhưng tôi đã phải từ bỏ cơ hội do vấn đề sức khỏe của mình. Tôi liên tục bị đau nửa đầu và cảm thấy chóng mặt vào mỗi buổi sáng. Tôi hoàn toàn không thể tiếp thu được thông tin mà giáo viên đã dạy. Thật thú vị, lần đầu tiên tôi tham gia vào nhóm luyện công, tôi đã khiến gia đình ngạc nhiên khi tôi thức dậy vào lúc 3 giờ 30 phút sáng. Tôi đã không được nhìn thấy mặt trời mọc trong hơn một thập kỷ và ngày hôm đó tôi đã có thể ôm lấy những cơn gió của bình minh tại điểm luyện công, tham gia cùng với những học viên khác luyện năm bài công pháp, cảm thấy tràn đầy năng lượng khi đi làm và cả ngày luôn ở trong trạng thái đó. Tôi khó có thể miêu tả được niềm hạnh phúc mà tôi cảm nhận trong tâm mình. Với sự ân sủng của Đại Pháp, tôi không còn bị mê lạc, tâm tôi không còn lung lạc và bước chân của tôi không còn thấy nặng nề nữa.

II. Cả gia đình được hưởng lợi từ việc tập luyện của tôi

1. Điều kì diệu đã xảy ra tại nhà của mẹ chồng tôi

Tôi kết hôn một năm sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Bởi vì nhà của tôi chưa hoàn thiện nên tôi đã sống ở nhà mẹ chồng của tôi trong khoảng một năm. Trong quá khứ, bố mẹ chồng của tôi đều không khỏe, mặc dù họ liên tục tiêm và dùng thuốc. Sau khi tôi tới đó, họ bắt đầu dùng ngày càng ít thuốc và cuối cùng đã có thể mạnh khỏe mà không cần bất cứ loại thuốc nào. Một ngày đột nhiên mẹ chồng tôi nói: “Thật là kỳ lạ, kể từ khi con tới nhà của chúng ta, mọi việc đều trôi chảy hơn. Thậm chí bệnh tật của bố mẹ đã biến mất mà không cần chữa trị.” Tôi trả lời: “Vâng mẹ ạ, ‘một người luyện công, cả nhà thụ ích’ (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu, tạm dịch). Khi tôi tập luyện hàng ngày, mọi người ở xung quanh tôi đều được hưởng lợi từ việc đó.

Một đêm, chồng tôi đã đi thẳng sang phòng ngủ của bố mẹ sau khi về nhà và anh ấy đã nói chuyện với họ một thời gian dài. Khi anh ấy bước vào phòng của chúng tôi anh ấy đã cười lớn và ngay lập tức bắt đầu mò mẫm các ngăn kéo. Khi tôi hỏi anh ấy đang tìm cái gì, anh ấy hỏi: “Chúng mình có bức hình nào của Đức Phật trong ngăn kéo không nhỉ?” Tôi cười và nói. “Có, tại sao anh lại hỏi vậy?” Anh ấy kể cho tôi rằng hôm nay khi anh ấy đang chạy mấy việc linh tinh cho sếp thì anh ấy gặp một người cứ khăng khăng nói về tương lai của anh ấy miễn phí. Anh ấy không thể bỏ đi và đã ở lại để nghe. Người thầy bói nói rằng: “Có một bức hình của Đức Phật trong ngăn kéo đầu tiên của bàn viết quay mặt về phía Nam trong phòng ngủ phía Bắc của anh.” Chồng tôi nhanh chóng nói: “Không thể nào, bố mẹ tôi cả hai đều là đảng viên lâu năm. Họ không tin vào điều đó đâu.” Người thầy bói cũng nói với anh ấy rằng: “Anh bạn trẻ, anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp vì anh đã cưới được một người phụ nữ tốt. May mắn là anh đã không cưới người con gái đầu tiên mà anh đã hẹn hò. Người phụ nữ đó không tốt. Vợ của anh là người tốt và cô ấy sẽ mang lại phúc lành cho gia đình của anh.” Chồng tôi đã mở ngăn kéo ra và nói: “Không có bức hình nào của Đức Phật ở đây, chỉ có cuốn sách Chuyển Pháp Luân của em ở đây thôi!” Đôi mắt anh ấy mở to và nói: “Bức hình của Đức Phật mà ông ấy nói đến đúng là bức hình của Sư Phụ! Ông ấy thực sự đã nói chính xác mọi chuyện, kể cả việc trước kia mẹ anh đã mất một đứa con như thế nào. Chỉ có phần về bức hình của Đức Phật là khiến anh còn bối rối nhưng bây giờ thì anh đã hiểu rồi’!

Kể từ ngày hôm đó chồng tôi đã bắt đầu đọc sách Đại Pháp. Khi anh lật nhẹ bìa sách, anh ấy chớp mắt liên tục vì vậy tôi đã hỏi anh ấy xem có vấn đề gì. Anh ấy nói: “Bức hình trong cuốn sách này đang quay.” Anh ấy nghĩ rằng mình đang trải qua một ảo ảnh quang học nhưng sau vài lần chớp mắt anh ấy nói: “Nó vẫn đang quay! Tại sao lại như vậy?” Tôi nói: “Đó là một tín hiệu tốt, nó có nghĩa là anh có tiền duyên.” Anh ấy lật quanh cuốn sách và nhìn vào bìa sau cuốn sách và hỏi: “Tại sao không có bông hoa sen đang nở trên cuốn sách, vì ở đây chỉ có một nụ hoa sen nghiêng sang bên cạnh?” Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và trả lời: “Chẳng phải một nụ hoa đang nở thậm chí còn tốt hơn sao?”

Ba năm sau, vào tháng 10 năm 2000, nhiều học viên từ khắp các nơi trong cả nước đã tới Bắc Kinh để giảng chân tướng. Một học viên ở Bắc Kinh đã mời tôi tới nhà của cô ấy và đây là nơi mà chúng tôi đã học Pháp và chia sẻ cùng nhau. Đột nhiên người học viên đó bất chợt nghĩ đến điều gì đó và lấy cuốn Chuyển Pháp Luân ra và chỉ cho chúng tôi bìa sau của cuốn sách. Chúng tôi đã bị sững sờ: Nụ hoa sen đã nở hoàn toàn và đứng thẳng, không còn nghiêng sang bên cạnh nữa. Lúc đó tôi thực sự rất háo hức bởi vì sự triển hiện tuyệt vời này đã tăng cường tín tâm cho chúng tôi. Kể từ ngày hôm đó, tín tâm của tôi đối với Sư Phụ thậm chí ngày càng trở nên mạnh hơn.

Hai ngày sau khi tôi trở về nhà, tôi băn khoăn mở hai cuốn sách ở nhà của tôi ra và bông hoa sen đã nở ở cả hai cuốn sách! Mặc dù tôi đã tu luyện trong bốn năm nhưng lúc đó, tôi vẫn không thể không bị sốc. Khi chồng tôi từ nơi làm việc trở về nhà, tôi đã hỏi anh ấy xem liệu anh ấy còn nhớ bông hoa sen trên cuốn sách Đại Pháp trông như thế nào không và anh ấy nói có. Sau khi anh ấy nhớ lại, tôi đã chỉ cho anh ấy cuốn sách và thậm chí đến tận bây giờ tôi vẫn có thể nhớ được một cách rõ ràng biểu hiện kính sợ trên khuôn mặt của anh ấy.

2. Chồng tôi được phúc báo

Sau đó tôi đã bị công an bắt giữ bất hợp pháp và chồng tôi đã tới trại giam để thăm tôi. Khi công an không nhìn, anh ấy đã nói nhanh với tôi: “Khi họ chuẩn bị lục soát nhà mình thì anh nói với họ rằng không cần phải làm việc đó bởi vì em chẳng còn giữ cuốn sách nào nữa. Họ không tin anh và anh bảo với họ rằng anh đã tìm kiếm các cuốn sách nhưng không thấy. Anh nói với họ rằng chỉ có một số tờ rơi giảng chân tướng vì vậy họ đã bảo anh mang các tài liệu giảng chân tướng ra thì họ sẽ không tới nhà mình nữa. Vì vậy anh đã mang một số tài liệu vạch trần những việc làm của Giang Trạch Dân và anh cũng mang một trong số những cuốn sách nhỏ nhất ra cho họ đề phòng họ không tin anh. Số còn lại anh đã cất giấu rất kỹ cho em rồi vì thế em không cần phải lo đâu!” Một tháng sau công an thấy tín niệm của chúng tôi vẫn mạnh vì thế họ đã đưa chúng tôi đến trại tẩy não. Chồng tôi, liên tục bị công an đe dọa, nhìn tôi một cách bất lực và nói: “Hãy tu luyện cho tốt, cứ để họ tiếp tục. Nếu họ không để anh làm việc thì chúng ta sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình. Sau cùng, anh sẽ ủng hộ sự tu luyện của em ngay cả khi chúng ta phải bán đi cả nồi niêu xoong chảo của mình.” Lúc đó một học viên ở bên cạnh tôi đã cảm động rơi cả nước mắt. Với chính niệm, tôi đã được thả sau mười ngày. Chồng tôi đã mang sách ra cho tôi ngay khi tôi bước chân vào cửa vào nói: “Đây này, anh biết em đang nghĩ đến cái gì!

Chồng tôi là một lái xe và anh ấy chở các cán bộ quản lý trong văn phòng của anh ấy. Một lần vào ngày tuyết rơi dày, anh ấy đã gọi cho tôi vào buổi chiều tầm khoảng ba hay bốn giờ và nói: “Hôm nay thật là nguy hiểm, có lẽ thật sự như em nói, đó là Sư Phụ của em đã bảo hộ cho anh. Đường thì trơn trượt do tuyết rơi và khi gặp đèn đỏ thì phanh của anh không hoạt động, anh không thể điều khiển được tay lái và khắp nơi trên mặt đất tại các giao lộ toàn là băng. Anh đã cố gắng để kiểm soát chiếc ôtô nhưng anh không thể và tất cả những gì mà anh có thể làm là nhìn chiếc xe trượt về phía trước. Mọi người trong xe đều lo lắng không thể tin được, nhưng khi bọn anh nín thở và phó mặc cho việc đụng độ với các xe ở phía trước thì một điều kỳ diệu đã xảy ra. Đột nhiên xe của bọn anh dừng lại và sau khi anh đã chắc chắn rằng bọn anh đã dừng hẳn lại, anh thấy rằng khoảng cách giữa hai xe chỉ có một găng tay! Anh thực sự tin rằng đó chính là Sư Phụ của em đã bảo hộ cho anh! Anh không có cách nào để khiến xe dừng lại và chiếc xe cũng không thể tự nó dừng được!

3. Mối liên hệ giữa tôi và cháu gái nhỏ

Hai năm sau khi tôi kết hôn, chị chồng của tôi đã sinh một cô con gái. Cả gia đình tôi rất yêu đứa bé nhưng dường như đứa bé lại thích tôi nhất mặc dù chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Khi đứa bé được hai tháng tuổi, bé sẽ quấy khi những người khác ở với bé nhưng lần nào tôi ở cạnh bé thì bé đều yên lặng. Khi bé được hơn một tuổi, bé đã bị sốt và phải truyền tĩnh mạch trong bệnh viện. Bé luôn luôn quấy và khóc, bố mẹ hay ông bà của bé không thể làm cho bé nín được. Họ chỉ có thể tiêm được cho bé sau khi bốn người trong số họ phải bế bé đi rong khắp phòng bệnh. Họ phàn nàn về việc họ mệt mỏi như thế nào. Vào ngày thứ sáu sau giờ làm việc tôi và chồng tôi đã tới bệnh viện để thăm bé. Khi cháu tôi nhìn thấy tôi ngay lập tức bé đến bên ôm chặt tôi bằng hai tay mà không buông tôi ra. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, vào tai bé. Bé nhìn tôi với đôi mắt mở to và sau đó lại ghé tai vào để nghe tôi nói thêm nhiều lần nữa. Tôi đã đọc Luận Ngữ cho bé nghe và bé nghe một cách chăm chú.

Khi tôi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện, tôi phải đi khoảng sáu hay bảy ngày. Các thành viên trong gia đình tôi sợ rằng cháu tôi sẽ nhớ tôi vì vậy chị chồng tôi cố gắng đánh lừa cháu bằng cách nói rằng tôi đang về quê. Ngạc nhiên thay, ngay lập tức cháu tôi lắc đầu và nói: “Không, cô của cháu là Pháp Luân Công, cô ấy ở Quảng trường Thiên An Môn.” Cả gia đình tôi đều rất ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ nói về vấn đề này trước mặt bé vì vậy làm sao mà bé biết được? Kể từ đó, mỗi lần bé nghe thấy có ai đó gõ cửa, bé lại kéo tay mẹ chồng tôi và nói: “Bà ơi, bà mở cửa nhanh lên. Cô cháu đến đấy!”

Khi tôi trở về chồng tôi đã nói với tôi: “Hay là việc tập luyện Pháp Luân Đại Pháp có gì đó khiến cho con bé thân thiết với em đến mức như vậy nhỉ?” Tôi mỉm cười với anh ấy.

4. Em trai của tôi thoát khỏi nguy hiểm

Em trai tôi cũng tập Pháp Luân Đại Pháp. Khi cậu ấy về nhà vào kỳ nghỉ, mẹ tôi đã nấu món gà bằng cách sử dụng nồi áp suất nhưng bà lại không đậy nắp một cách cẩn thận. Em trai tôi đang nói chuyện với mẹ tôi trong khi đang dựa người vào cửa bếp (ngay cạnh bếp ga) còn mẹ tôi thì đang rửa rau trong bồn rửa bát cách cậu ấy khoảng chừng một mét. Đột nhiên, cái vung nồi áp suất bắn lên trần nhà và rơi xuống sau khi đập vào tường. Nó sượt qua tóc cậu ấy khi nó rơi xuống xuống sàn phía sau cậu ấy. Lúc đó bố tôi đang xem ti vi trong phòng khách đằng sau em trai tôi và ông đã đứng dậy khi nghe thấy tiếng động. Khi ông ấy chứng kiến cái nắp gần như sắp đập mạnh vào đầu em trai tôi, toàn thân ông rụng rời và ông ngồi thụp xuống ghế sôpha. Khi mọi người đến xem điều gì đã xảy ra, tất cả súp gà đã văng lên trần nhà và chiếc nắp dày bằng nhôm đã hoàn toàn bị biến dạng và phần lớn cái nắp đã bị uốn cong và sau đó chúng tôi thật sự cảm thấy sợ hãi. Bố mẹ tôi đã chứng kiến cả vụ việc đó nhưng em trai tôi hoàn toàn không ý thức được thực tế rằng mạng sống của cậu ấy gần như rất mong manh. Đây là lần đầu tiên cả gia đình tôi được chứng kiến Sư Phụ bảo hộ đệ tử của Ngài như thế nào.

5. Anh trai tôi không bị thương sau một tai nạn xe hơi

Nhà của mẹ tôi nằm cạnh một tòa nhà chính phủ và một lần sau giờ làm việc, anh trai tôi, không phải là một học viên, đã trở về nhà để xem tivi. Sau đó, anh ấy quyết định lấy xe đạp để đi một vòng nhưng ngay khi anh ấy rẽ vào con đường cạnh khu liên hợp chính phủ, anh ấy đã bị đâm bởi một chiếc xe ôtô đang lao bên lề đường. Do cú va chạm mạnh nên anh ấy đã bị văng ra khỏi chiếc xe đạp cách hơn mười mét và đập xuống mặt đất với tiếng “rầm.” Chiếc xe khiến anh ấy ngã lăn ra khi nó chạy qua. Bởi vì vụ việc xảy ra ngay cạnh khu trung tâm nên ở đó có rất nhiều người qua đường và tất cả những người chứng kiến đều bị sốc bởi vì họ nghĩ rằng người đó chắc hẳn phải bị tan thành từng mảnh sau một vụ tai nạn như vậy nhưng anh ấy đã tự mình ngồi dậy. Những tiếng thét phát ra từ trong đám đông do một số nghĩ rằng đó là “thây ma sống lại.” Ai sẽ tin được rằng một người lại có thể vẫn còn sống sau khi bị đâm như vậy?

Một viên cảnh sát chạy đến, nhìn kỹ anh ấy và vỗ vai anh ấy hỏi: “Làm thế nào mà anh lại có thể đứng dậy được?” Anh ấy nói: “Tôi sa sẩm mặt mày và nghĩ rằng mình sắp chết nhưng sau đó tôi nhận ra rằng mình vẫn có thể cử động được vì vậy tôi đứng dậy. Chắc không có vấn đề gì đâu.” Lúc đó nhiều cảnh sát đã đến hiện trường bao gồm cả cảnh sát giao thông, cảnh sát tuần tra và cảnh sát thường trực. Hình như, chiếc xe mà đã đâm anh trai tôi đã trốn thoát khỏi vụ tai nạn và đã bị vây bắt bởi cảnh sát giao thông và cảnh sát tuần tra. Người lái xe đã uống rượu và đã đâm phải một chiếc xe cứu thương. Sau đó anh ta từ chối hợp tác với cảnh sát và chạy trốn khỏi hiện trường. Cảnh sát giao thông đã chặn mọi nút giao thông đồng thời nhờ sự trợ giúp từ đội tuần tra trong khi chiếc xe đang bỏ chạy lao điên cuồng trên các con phố. Cuối cùng khi chiếc xe không chịu dừng lại sau khi đội tuần tra bắn một phát súng cảnh cáo, cảnh sát đã bắn vào một trong những chiếc lốp của nó khiến cho chiếc xe bị mất kiểm soát và lao vào lề đường và do vậy đã gây ra vụ tai nạn ở trên.

Sau khi tôi xem xét anh tôi một cách cẩn thận và chắc chắn rằng anh ấy không sao, tôi đã nói với anh ấy: “Anh không bị làm sao sau vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy, anh phải nhận thức được một cách rõ ràng rằng đó là Sư Phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ cho anh. Anh phải có một nhận thức rõ ràng nếu anh có niệm bất chính thì điều gì đó khủng khiếp có thể sẽ xảy ra đối với thân thể của anh đấy.” Anh trai tôi nói: “Anh biết rồi.”

III. Hồng truyền vẻ đẹp của Đại Pháp cho mọi người

Vào giữa năm 1999 và năm 2000, một lượng lớn học viên đã bị bắt giữ một cách bất hợp pháp và tống vào trại giam và các trại lao động để bức hại, và nhân viên ở những nơi đó đều biết rõ Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Khi một người mới vào, từ vẻ bề ngoài họ có thể nói đó có phải là một học viên không. Khi ai đó hành xử không tốt thì họ sẽ phê phán cô ấy và họ có một tiêu chuẩn để nhận ra và đánh giá một người tốt. Đại Pháp đã chạm tới sự sâu thẳm trong tâm của mọi người, bất kể tại nơi nào ở Trung Quốc.

Khi tôi bị bắt giữ một cách bất hợp pháp tại trại giam, chúng tôi đã không bị động tâm bởi môi trường bên ngoài và cố gắng mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến đó. Một thời gian sau, mọi người trong phòng tôi đều cảm thấy giống như họ đang ở trong một ký túc xá trường đại học. Hàng ngày mọi người đều vui vẻ và hòa ái còn người làm nhiệm vụ hoàn thành trách nhiệm của mình trong việc giám sát, chia thức ăn và dọn dẹp. Điều trân quý nhất đó là mọi người đều lấy lại được nhân tính của mình và có tấm lòng trắc ẩn dưới sự dẫn dắt của một học viên Đại Pháp. Họ có thể ăn thức ăn dở nhất, làm việc nhiều nhất, đưa nước tắm cho người mà đang cần nhất, kính trọng người lớn tuổi hơn và quan tâm đến những đứa trẻ. Trước đây họ hay bắt nạt người mới và thường thể hiện ra sự hoang dại của thứ nhân tính xấu xa ở nơi đó. Giờ đây sự hòa hợp đó đã trở thành điều mong muốn nhất trong trại giam. Nếu có một tù nhân phải chuyển đi thì họ sẽ chuyển cô ấy đến phòng giam này và công an không cần phải trông chừng cô ấy nữa bởi vì không có ai bắt nạt cô ấy mà mọi người thực sự còn chăm lo cho cô ấy hơn, hỏi xem liệu cô ấy có cần mua thứ gì không và cố gắng an ủi cô ấy nếu cô ấy có tâm trạng không tốt. Sau đó tất cả mọi người ở đó đều nói một cách hào hứng rằng họ nghĩ mình sẽ phải chịu đựng rất nhiều khi vào trong này nhưng thực tế mọi người trong phòng giam này thậm chí còn tốt hơn cả những người ở bên ngoài. Một người phụ nữ trong phòng đã nói một cách tự hào: “Dĩ nhiên, chúng ta là chị em cùng chung hoàn cảnh trong một phòng và chúng ta có các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí cả công an còn tranh cãi nhau xem ai sẽ giám sát nhóm này và trong mọi lần đánh giá chúng ta đều đứng thứ nhất.”

Tôi nhớ một phụ nữ bị giam giữ do bị nghi ngờ là cố ý gây thương tích đã khăng khăng muốn tập luyện với tôi. Khi cô ấy đang chờ ở phòng giam vào ngày mở phiên xét xử cô ấy, đột nhiên cô ấy ngồi thế kiết già và bắt đầu học thuộc Pháp. Cô ấy nói rằng vào lúc đó cô ấy đã nhìn thấy một vị Đại Phật cao lớn đang ngồi ngay đằng trước cô ấy. Khi cô ấy quay trở về cô ấy đã hỏi tôi xem đó có phải là Sư Phụ không và nói thêm rằng vị Phật đã khiến cho mọi người ở tòa án cùng những người đại diện pháp luật hơi hoảng sợ một chút và nói với viên công an ở trại giam hãy đối xử tốt với cô ấy. Một tháng sau, công an ở đồn công an địa phương đã đến để mang tôi đi với mục đích là tiếp tục bức hại tôi nhưng tôi đã thoát ra với chính niệm. Tôi đã gọi điện đến nhà của người phụ nữ đó và thậm chí còn đích thân đến đấy bởi vì cô ấy đã bảo tôi rằng nếu tôi có thể trở về nhà thì tôi phải tới và nói cho bố của cô ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp và đưa cho ông một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc. Tôi đã giữ lời hứa và gia đình của cô ấy rất vui. Tôi cũng mang một chiếc áo đến cho em gái của cô ấy để gửi vào trại giam cho cô ấy. Tất nhiên cô ấy rất vui khi nhận được cái áo và mặc nó hàng ngày.

Khi chúng tôi chẳng có gì để làm tôi đã vẽ tranh cho mọi người để treo lên tường ở trong phòng giam. Một buổi sáng một người đã nói với mọi người một cách hào hứng: “Đêm qua tôi có một giấc mơ rằng một người nào đó và tôi đã mang bức vẽ trên tường ra ngoài nơi mà ánh mặt trời đang tỏa sáng. Chúng tôi đã trải bức vẽ ra và nhìn nó dưới mặt trời như thể muốn mọi người đều thấy được nó nhưng một lúc sau thì ông mặt trời trong bức tranh trở thành chính ông mặt trời ở trên bầu trời.” Một lần một người khác nói rằng vào một đêm khi cô ấy đang làm nhiệm vụ, đột nhiên cô ấy thấy ông mặt trời treo trên tường đang tỏa sáng giống như mặt trời thật. Việc này đã nhắc tôi nhớ đến những lời của Sư Phụ,

“Chúng ta sau lớp học này, những gì chư vị mang theo là công chân chính, là vật chất cao năng lượng. Chư vị về nhà cũng lấy bút viết mấy chữ, chữ dù đẹp hay xấu, [đều] có công! Do đó chúng ta sau lớp học này trở đi, phải chăng ai ai cũng có thêm một chữ “sư” vào, đều là ‘khí công sư thư pháp’? Tôi nói rằng không thể nhận thức như thế được. Vì là người có công chân chính, chư vị không [cần] dùng ý đặc biệt để phát [công], chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang. (Chuyển Pháp Luân)

Những điều xảy ra trong tu luyện đều vô tận. Tôi sẽ tu luyện một cách kiên định và tinh tấn, cùng phát chính niệm với tất cả các học viên trên toàn thế giới và cố gắng hết sức để giảng chân tướng!

Theo thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/24/【征稿选登】全家人沐浴大法恩泽-257400.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/1/134205.html

Đăng ngày 16-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share