Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-06-2012] Trước kia tôi từng phụ trách cơ quan hành chính ở một thị trấn nhỏ. Vào năm 1996 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nghiêm khắc chiểu bản thân tuân theo những yêu cầu của Sư phụ. Tôi không biển thủ công quỹ hoặc lấy những gì thuộc về người khác. Tôi không dùng tiền cơ quan cho những bữa tiệc xa hoa và tôi cũng không uống rượu, đánh bạc, trai gái. Tôi trở thành một công chức được mọi người công nhận là người tốt.

Tôi bị bắt giam phi pháp vào một trại giam vào tháng 02 năm 2000 bởi vì tôi đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Vào một buổi chiều tháng 04, trưởng phòng An ninh – Chính trị đã đưa tôi đến văn phòng của giám đốc trại giam. Ông nói với tôi: “Tôi sẽ khuyên nhủ cậu như thể tôi là anh trai của cậu. Rất nhiều lãnh đạo đã thúc giục cậu ngừng tu luyện Pháp Luân Công nhưng cậu đã không nghe theo. Cậu khăng khăng muốn tiếp tục. Cậu đã bị khai trừ khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bị đuổi việc và còn liên tục bị quản thúc. Cậu đã bị giam hơn hai tháng nay vì cậu đã lên Bắc Kinh thỉnh nguyện. Chúng tôi đang xem xét sẽ làm gì với cậu đây. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra cậu kỹ lưỡng và kiểm tra lý lịch viên chức của cậu trước kia. Cậu sẽ toi đời nếu cậu đã phạm bất cứ một luật nào.”

Tôi hỏi: “Tôi không đối xử tệ bạc với bất kỳ ai và cũng không vi phạm luật lệ nào. Tại sao các anh ngược đãi tôi?” Trưởng phòng nói: “Không phải là chúng tôi trừng phạt cậu, mà là Giang Trạch Dân đang đàn áp Pháp Luân Công. Áp lực là từ trên đổ xuống. Cậu ở vị trí lãnh đạo, cậu lại cũng là lãnh đạo trong số các thành viên Pháp Luân Công (Chú thích: Đây là sự hiểu nhầm từ phía chính quyền, Pháp Luân Công không mang tính thành viên, cũng không có các lãnh đạo chính thức.) Bởi vì cậu từ chối “chuyển hóa”, huyện chúng ta đã nhiều lần bị tỉnh phê bình. Các lãnh đạo của huyện sẽ không thể giữ chức vụ của mình nếu như họ không trừng phạt cậu. Mọi người đều lo sợ. Tôi khẩn thiết đề nghị là cậu sẽ nói dối và tuyên bố rằng cậu không tu luyện Pháp Luân Công. Không ai sẽ giám sát và cậu có thể tập bí mật ở nhà. Nếu không họ sẽ trừng phạt cậu rất nặng nếu họ bới ra bất cứ hành vi phạm luật nào trong quá khứ của cậu. Cậu sẽ bị kết án và đuổi khỏi đơn vị.”

Tôi trả lời: “Việc đó không quan trọng. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rất rõ tôi đang làm gì. Tôi chưa bao giờ vi phạm pháp luật hoặc làm gì trái với lương tâm của mình, anh không cần phải lo lắng cho tôi.” Ông nói: “Làm sao có thể như thế được, nếu cậu không nghe tôi, cậu sẽ hối hận đấy. Ngay khi họ bới ra được cái gì, họ sẽ bức hại cậu vô cùng nặng nề.”

Sau đó khoảng 2 tuần Ủy ban Thanh tra và Kỷ luật đến để thẩm tra tình hình của hai biên lai về các khoản vay mà tôi đã viết. Một biên lai được tôi viết cho phòng tài vụ bởi vì tôi đã hỏi người quản đốc có ca trực hôm đó để anh giải quyết vụ giao dịch với bên chính quyền và bảo anh trực tiếp lấy tiền từ phòng tài vụ. Tôi cho rằng là những người của ủy ban đã nói chuyện với anh ấy. Biên lai còn lại là để bày tỏ sự đánh giá cao đối với một đơn vị vì đã hỗ trợ công việc của chính quyền. Hai nhân viên trong phòng tôi đã tổ chức một cuộc gặp với đội trưởng của đơn vị đó. Chúng tôi đã đưa tiền thưởng khen ngợi đơn vị đó. Không ai biết được bao nhiêu tiền vì số tiền đặt trong phong bì kín màu đỏ. Họ hỏi: “Ai trong phòng anh biết được trong đó là bao nhiêu tiền?” Tôi nói: “Nhân viên trong phòng tôi, người biết được sự việc đó đã mất rồi. Chỉ có đội trưởng của đơn vị đó biết. Tôi nghĩ anh ấy có thể giải thích rõ ràng cho các anh.”

Vào buổi trưa ngày hôm sau, người đội trưởng đơn vị đó đã gọi điện cho tôi và nói:“Thưa anh, Ủy ban Thanh tra và Kỷ luật đã đến đây sáng nay để thanh tra về khoản tiền. Họ đã kiểm tra sổ sách kế toán vì lúc ấy tôi đã viết số tiền vào đó. Mọi thứ đều đã rõ ràng và anh không phải lo lắng gì cả.” Tôi nói: “Cảm ơn anh đã gọi điện báo tin cho tôi và chứng nhận cho tôi.” Anh nói: “Tôi hiểu mọi việc. Anh hãy bảo trọng.”

Ngay sau đó, trưởng phòng An ninh – Chính trị đã tìm đến tôi và nói: “Chúng tôi sẽ không hiểu nếu chúng tôi không điều tra. Bây giờ chúng tôi hiểu rằng cậu thực sự là một người tốt. Cậu hiện giờ là một tù nhân. Các lãnh đạo và đồng nghiệp trong ban của cậu hiện giờ, và cả trước kia, mọi người đều đánh giá cao cậu. Tôi không thể tưởng tượng được là có một người như cậu được.

Ông tiếp tục: “Trước tiên cậu hiếm khi đi uống hoặc ăn tiệc với các đối tác. Quan trọng hơn là cậu không hề săn đuổi phụ nữ. Có rất nhiều người không tin điều này và đã thử làm cậu sa ngã nhưng họ đều không đạt được mục đích. Có một dịp cậu làm việc với bảy hoặc tám đối tác, sau khi ăn uống họ đã đưa cậu vào nhà thổ. Họ đều đi vào đó còn cậu xuống nhà và xem TV ở sảnh chính. Người chủ nhà thổ nói cậu là ngớ ngẩn, và chắc là có bệnh về sức khỏe hoặc tâm thần. Một lần khác, các đồng nghiệp của cậu ép cậu vào nhà thổ cùng họ nhưng cậu đã đợi cả đêm ở dưới xe của cậu.

Thứ nữa, liên quan đến lợi ích cá nhân, cậu không hề đưa hoặc nhận hối lộ. Cậu cũng không nhận tiền của người khác hoặc tiêu tiền của cơ quan. Khi đơn vị cậu đang thi công một tòa nhà, một người chịu trách nhiệm việc cải tạo nhà đã đến nhà riêng của cậu. Cậu đã không chấp nhận những món quà từ người đó và người đó đã không ra về. Không chỉ là không nhận quà, cậu còn đối xử với người đó như một người khách trong nhà. Trong khi ăn tối cậu đã giải thích các nguyên nhân đằng sau việc từ chối nhận quà của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó người này đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Người chủ thầu xây tòa nhà đó sắp đặt một số chỗ tốt cho vài người trong ban quản lý mà không thu họ tiền nhưng cậu đã nhất định trả cho anh ta.”

Thứ ba, cậu đối xử mọi việc rất công bằng chính trực. Cậu là người có thể giải quyết các vấn đề liên quan giữa quyền lợi và xung đột cá nhân. Các đồng nghiệp của cậu đều nói rằng cậu là một người tốt và hoàn thành mọi việc đều tốt. Trong quá trình thanh tra, không một ai nói cậu là người xấu cả. Đó chỉ là vấn đề của hai biên lai nợ trong sổ kế toán liên quan đến nhận và trả tiền. Những người có chuyên môn nói rằng cậu không hề dùng tiền cho mục đích cá nhân, chỉ là dùng cho công việc kinh doanh của cơ quan hoặc những người khác đã dùng chúng, theo thời gian thì họ đã không còn nhớ được nữa. Những điều họ nói đều là sự thật. Cuối cùng họ nói rằng không hiểu mục đích hoặc nguyên nhân của cậu là gì. Họ không thể hiểu được rằng tại sao cậu lại không sử dụng quyền lực của mình để thăng tiến và cậu không sống phóng đãng. Cậu làm việc tốt với đầy đủ bổn phận và trách nhiệm của mình. Tất cả chúng tôi đều không hiểu được lý do của cậu là gì.”

Tôi trả lời “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu ý nghĩa của cuộc sống, tôi chỉ muốn tu luyện, tôi muốn phản bổn quy chân, quay trở về bản tính chân thật của tôi. Tôi chọn cách sống tuân theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và những điều Sư phụ dạy. Tôi là một người tốt. Nếu tôi lạm dụng chức tước cho lợi ích cá nhân và sống một cuộc sống phóng túng: ăn uống, trai gái, cờ bạc thì tôi sẽ vi phạm những nguyên lý đạo đức trong tu luyện. Đó là những điều mà một người học viên phải từ bỏ trước tiên. Đây là nền tảng chung và là xuất phát điểm. Nếu không, người ta không thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Người trưởng phòng gật đầu và nói “Điều này thật sự phi thường.” Tôi nói: “Nếu ông muốn hiểu rõ, hãy đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân.” Ông trả lời: “Một người có thể làm bất cứ điều gì như tôi, tôi không thể đọc sách của cậu” Ông thở dài một tiếng khi rời đi và nói “Cậu là một người tốt, một người tốt thực sự. Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể xuất sinh ra những con người như vậy được.

Từ thông tri kêu gọi bài viết kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/2/【征稿选登】“不曾想世上还有你这样的干部”-257734.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/27/134145.html

Đăng ngày 1-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share