Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 23-05-2025] Hơn 10 năm trước, tôi buộc phải lưu lạc khắp nơi vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã tới một thị trấn nhỏ để tránh bị tà đảng bức hại. Không lâu sau, gia đình tôi cũng chuyển đến, và chúng tôi đã sống ở đó cho đến nay. Trong nhiều năm, chúng tôi phải thuê nhà, thường xuyên chuyển chỗ ở, cuộc sống vô cùng cực khổ. Trong nhà không có tiền, con trai đang ở độ tuổi đi học, vợ chồng tôi phải đi làm thuê để trang trải cuộc sống.
Chúng tôi sống rất tằn tiện. Khi con tôi học đại học, mỗi tháng chúng tôi chỉ tiêu 200 tệ (28 đô la) cho thực phẩm. Chúng tôi hiếm khi mua thịt, đến nước tương cũng không nỡ mua, nấu ăn chỉ cho một chút muối. Dù vậy, tôi không cảm thấy khổ cực, vì tôi có Sư phụ, có Chân-Thiện-Nhẫn và Đại Pháp.
Sư phụ đã ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, tâm thái hòa ái, giúp tôi có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống khó khăn, và vui vẻ mỗi ngày. Sau hơn 10 năm vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng mua được nhà riêng, chấm dứt chuỗi ngày thuê nhà nay đây mai đó. Và câu chuyện bắt đầu từ đây:
Chúng tôi mua lại một ngôi nhà nhỏ có sẵn nội thất, có thể dọn vào ở ngay. Diện tích ngôi nhà không lớn, nhưng giá khá cao vì đã bao gồm cả tiền nội thất như sofa, đèn chùm, v.v. Chủ nhà là hàng xóm của chúng tôi, một cặp vợ chồng già hơn 60 tuổi, ngôi nhà này trước đây là dành cho con trai họ khi kết hôn.
Khi chúng tôi mới bắt đầu xem nhà và thương lượng giá cả, ông hàng xóm không cho chúng tôi biết tình hình cụ thể của ngôi nhà. Để tiết kiệm thời gian và công sức, không muốn mất thêm thời gian sửa sang nhà cửa nên chúng tôi quyết định mua. Sau khi chúng tôi đặt cọc 20.000 tệ (2.800 đô la), ông ấy nói: “Nếu cô chú không muốn mua nữa thì chúng tôi không trả lại tiền cọc đâu nhé.” Ngày hôm sau, khi chúng tôi định làm thủ tục chuyển nhượng, ông ấy lại nói: “Giấy tờ nhà đã dùng để thế chấp, anh chị đưa tiền để chuộc giấy tờ về đã rồi mới làm thủ tục sang tên”. Vợ chồng tôi cũng không nghĩ nhiều, đều vui vẻ đồng ý.
Việc làm thủ tục chuyển nhượng cần một thời gian. Trong thời gian này, họ vẫn chưa giao chìa khóa nhà cho chúng tôi. Một hôm, ông hàng xóm nói với chúng tôi rằng ông ấy muốn tháo hai đèn chùm trong hai phòng, tôi nói: “Vâng, bác muốn tháo cái nào thì cứ tháo.” Sau đó ông ấy không tháo, cũng không nói gì, tôi cũng không hỏi lại nữa.
Đến ngày giao chìa khóa, ông ấy lại muốn đem chiếc bàn máy tính đi, tôi cũng đồng ý. Sau khi nhận chìa khóa, chồng tôi lên tầng trên, bật đèn lên thì phát hiện chỉ có đèn ở một phòng ngủ sáng, còn đèn ở phòng ngủ kia và phòng khách đều không sáng, đó chính là hai chiếc đèn mà người hàng xóm từng định lấy đi. Chồng tôi gặp con trai ông ấy liền hỏi: “Sao có hai cái đèn không sáng vậy cháu?” Con trai ông ấy trả lời qua loa: “Chắc là bị cột thu lôi đánh”. Tôi và con đều cảm thấy buồn cười: “Cột thu lôi” để chống sét, sao lại có thể đánh hỏng đèn!
Hôm sau, khi lên tầng dọn vệ sinh, tôi gặp ông hàng xóm, nên hỏi ông ấy về chuyện cái đèn. Ông ấy chột dạ và bực bội nói: “Mỗi cái đèn 500 tệ, hai cái là 1.000 tệ, vậy tôi sẽ đền cho cô 1.000 tệ, sau này hai nhà chúng ta không qua lại gì nữa.”
Tôi nói: “Bác à, bác đừng giận, không phải em muốn bác đền tiền, em chỉ hỏi vậy thôi.” Ông ấy tức giận bỏ đi.
Hai bên mua bán cần phải ký hợp đồng. Bên A (bên bán) muốn chúng tôi viết, nhưng con tôi luôn cảm thấy họ là người không đáng tin cậy: giấy tờ nhà bị thế chấp; nói là tiền nhà đã bao gồm đồ nội thất, nhưng thực tế, ngoài giường và tủ liền tường ra, trong nhà cái gì lấy được họ đều lấy đi hết; ba cái đèn chùm thì hỏng hai; vải bọc sofa đã sờn, rõ ràng là đã bị thay. Con tôi lo chủ nhà có thể tiếp tục lật lọng, nên ghi rõ hơn các trách nhiệm mà bên A (bên bán) phải chịu trong hợp đồng. Ông hàng xóm xem hợp đồng xong thì không vui, nói rất nhiều lời khó nghe và đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, cho rằng đó là chủ ý của tôi.
Gia đình chúng tôi không ai nói gì. Cuối cùng, ông ấy soạn thảo hợp đồng mua bán. Từ đó, ông ấy hình thành tâm oán hận, và gây khó dễ cho chúng tôi.
Khi thủ tục chuyển nhượng còn chưa xong, con trai ông ấy đã liên tục hối thúc chúng tôi trả nốt phần tiền còn lại, nói rằng mẹ cậu ấy đang cần gấp. Con tôi nói với cậu ấy: chỉ cần xong thủ tục, chúng tôi sẽ trả tiền ngay. Khi chúng tôi nhận được giấy tờ nhà đã được sang tên vào buổi sáng, chưa đến trưa thì con tôi đã trả số tiền còn lại cho con trai ông ấy. Mọi thủ tục liên quan đến bán nhà đã được giải quyết. Việc còn lại là làm thế nào để hòa hợp với nhà hàng xóm mới này – cặp vợ chồng đã bán nhà cho chúng tôi.
Bà hàng xóm rất sạch sẽ, hầu như ngày nào cũng giặt giũ, phơi phóng. Nhà tôi có một ban công bên ngoài ở phía Nam nối liền với nhà hàng xóm, thông từ Đông sang Tây. Khi con trai ông bà còn ở căn nhà này, họ đã đóng một cái cọc sắt lớn vào bức tường ban công ở trước hai cửa sổ phòng ngủ, buộc dây thừng để phơi quần áo. Đến khi chúng tôi dọn vào ở, bà hàng xóm vẫn tiếp tục phơi như trước, dường như không bao giờ cảm thấy có gì đó bất ổn. Cứ đến mùa xuân, nhà hàng xóm lại buộc hai sợi dây thừng vào cái cọc sắt trên tường, cách cửa sổ phòng ngủ của con tôi chưa đầy một mét. Họ trèo từ cửa sổ nhà họ ra ban công, rồi phơi quần áo gồm cả đồ lót, tất, ga trải giường, vỏ chăn, chăn bông, v.v., còn kê ghế trước cửa sổ nhà tôi để phơi gối. Hai vợ chồng họ đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ nhà tôi như thể ở chốn không người.
Đặc biệt là vào những ngày hè nóng nực, thời tiết oi bức, họ phơi hai lớp chăn dày che kín cửa sổ nhà tôi. Buổi trưa, hai vợ chồng hàng xóm thay nhau cầm gậy đập chăn, gối, phát ra tiếng “bộp, bộp”, mùi chăn gối sau khi phơi nắng bay vào trong nhà rất khó chịu.
Không chỉ vậy, bức tường phía dưới cửa sổ nhà tôi cũng bị họ buộc dây thép để phơi đủ thứ. Vào mùa thu, bà hàng xóm phơi đỗ, củ cải thái sợi, khoai lang, ngải cứu, cá khô, đỗ đỏ, v.v. Đặc biệt trên ban công ngoài cửa sổ nhà tôi, họ phơi cá khô, vừa tanh vừa hôi, rất khó chịu. Ngoài ra họ còn để nhiều chậu cây cảnh.
Gia đình chúng tôi chưa bao giờ than vãn về những việc làm của họ. Đôi khi con tôi phàn nàn vài câu, chúng tôi lại nhắc nhau phải đối đãi bằng tâm thái của người tu luyện, rất nhanh chính lại bản thân. Mỗi lần gặp họ, chúng tôi vẫn chào hỏi bình thường, dù ông hàng xóm luôn sầm mặt, lạnh lùng, chúng tôi cũng không để bụng. Có một hôm, nhà hàng xóm phơi chăn gặp gió lớn, chăn bị thổi bay xuống đất rơi ngay trước cửa sổ nhà tôi. Nghĩ rằng nhà hàng xóm có thể không thấy, nên tôi chủ động gõ cửa báo cho họ biết. Vì lưới cửa sổ nhà tôi được bắt vít cố định nên không ra ngoài được, nếu không tôi đã nhặt chăn lên.
Cuối năm ấy, chúng tôi đột nhiên phát hiện nhà hàng xóm đã lâu không có người. Sau đó, tôi được biết bà hàng xóm bị ung thư phổi, phải phẫu thuật ở một bệnh viện tại Thiên Tân và tốn rất nhiều tiền. Ông hàng xóm nói với bạn bè của mình rằng ông ấy chuẩn bị phải bán nhà và xe. Tôi cảm thấy buồn cho họ. Tôi nghĩ: Con người ta sống thật không dễ dàng, lúc khỏe thì vì lợi ích cá nhân mà tranh mà đấu, lúc có bệnh, không những tốn tiền mà còn phải chịu khổ. Sắp Tết rồi, bán nhà đi thì ở đâu? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy thương cảm cho họ, và quyết định sẽ đến thăm sau khi họ về nhà.
Vài ngày sau, họ trở về. Tôi nói với chồng: “Em muốn biếu hàng xóm 500 tệ.”
Chồng tôi nói: “Lần này hy vọng thái độ họ sẽ thay đổi.” (ý là thái độ của ông hàng xóm sẽ thay đổi)
Tôi nói: “Em cũng không nghĩ đến việc họ thay đổi thái độ, chỉ thấy họ rất đáng thương và đang cần tiền. Chúng ta biếu họ một ít tiền để bà ấy mua chút đồ bổ dưỡng bồi bổ cơ thể.”
Chồng tôi nói: “Ừ.”
Khi tôi sang thăm bà hàng xóm, hai vợ chồng họ đều rất ngạc nhiên, họ không bao giờ nghĩ tôi lại biếu họ tiền, nên vô cùng cảm động.
Gần đến Tết Cổ truyền, tôi lại sang nhà họ, hỏi bà hàng xóm có cần giặt quần áo thì tôi sẽ mang về giặt giúp. Bà ấy nói không cần, chồng bà ấy làm được, thật sự cảm ơn tôi!
Cứ như vậy, sự từ bi của đệ tử Đại Pháp đã hóa giải tâm oán hận của đôi vợ chồng hàng xóm. Sau này gặp nhau, họ đều chào hỏi rất nhiệt tình. Hai năm nay, mỗi khi phơi quần áo, bà hàng xóm đều chừa cửa sổ phòng ngủ của con tôi.
Bà hàng xóm có một người thân cũng là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, khi vị đồng tu đó đến nhà tôi chơi mà gặp ông hàng xóm, ông ấy liền nói: “Pháp Luân Công à? Các vị tụ tập, tôi sẽ tố giác các vị.” Đồng tu ấy khuyên ông đừng làm vậy vì sẽ không tốt cho ông và gia đình. Ông không muốn nghe, còn nói hối hận vì đã bán nhà cho chúng tôi. Tuy nhiên, sau nhiều năm chung sống, họ cũng trải nghiệm được sự từ bi và thiện lương của các đệ tử Đại Pháp, cũng như tâm thái vô tư không tính toán được mất cá nhân, luôn nghĩ cho người khác. Họ đều biết Pháp Luân Công là tốt, đệ tử Đại Pháp là người tốt. Dần dần, thái độ của hai vợ chồng hàng xóm đối với Đại Pháp đều thay đổi.
Vài năm trước, tôi và đồng tu người nhà bị cảnh sát bắt vì phát tài liệu chân tướng. Sau đó, cảnh sát nhiều lần đến nhà tôi sách nhiễu, nhưng ông hàng xóm đều từ chối hợp tác với những cuộc thẩm vấn phi pháp của họ. Thậm chí khi cảnh sát yêu cầu ông hàng xóm lên đồn để lấy lời khai, ông ấy cũng không hợp tác. Đầu năm nay, tôi đã viết một bức thư để cảm ơn và ca ngợi hành động chính nghĩa của vợ chồng ông ấy. Đồng thời, tôi cũng tặng họ các kinh văn mới của Sư phụ như “Vì sao có nhân loại”, “Vì sao phải cứu độ chúng sinh”, và “Vì sao xã hội nhân loại là mê”, để cả gia đình, bạn bè thân thích của họ đều đọc, giúp nhiều người hơn nữa minh bạch chân tướng và được cứu độ.
Trong nhiều năm chung sống với gia đình hàng xóm, tôi đều đối đãi bằng tâm thái của người tu luyện, không nóng giận, không oán trách, không đau khổ vì mất mát lợi ích cá nhân, luôn nhẹ nhàng, vui vẻ. Chính huyền năng của Đại Pháp đã giúp chúng tôi trở thành những người hàng xóm tốt thực sự. Cả gia đình chúng con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp!
Đời này tôi may mắn biết bao khi được trở thành đệ tử của Sư phụ, đắc được Đại Pháp của vũ trụ vạn năm khó gặp, và được Sư phụ từ bi cứu độ. Tôi đã cải biến từ một người nóng nảy, ích kỷ, với tâm tranh đấu mạnh mẽ trở thành một sinh mệnh vị tha, từ bi, lương thiện và vô tư, tôi thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đây chính là thể hiện sự vĩ đại của Sư phụ, của Đại Pháp.
(Bài được chọn đăng trên Minh Huệ Net nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/23/493588.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/26/228229.html