Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-05-2025] Khi cha tôi 89 tuổi, ông được chẩn đoán bị ung thư. Bác sỹ thông báo ông chỉ sống được bốn tháng nữa. Tuy vậy đến nay, bốn năm đã trôi qua, cha tôi đã 93 tuổi mà vẫn khỏe mạnh. Vì sao lại có thần tích như vậy xảy ra với cha tôi? Đó là vì cha tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên đã biến họa thành phúc, không chỉ sống sót mà còn khỏe mạnh hơn. Tất cả chúng tôi đều chứng kiến thần tích và huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.
Vào tháng 9 năm đó, hơn hai tháng trước lần mừng thọ thứ 89 của cha tôi, ông đột nhiên bị khàn giọng. Cháu trai đưa ông đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ thông báo: “Trong cổ họng của cụ có một khối u. Hiện tại chưa thể xác định được là lành tính hay ác tính, phải đợi sau khi phẫu thuật lấy khối u ra làm sinh thiết mới biết.” Cháu trai sợ ông tuổi đã cao sẽ lo lắng nhiều khiến tinh thần suy sụp, nên nói dối ông: “Chỉ là một polyp nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, chỉ cần một cuộc phẫu thuật nhỏ để lấy nó ra là được rồi.” Cha tôi đồng ý phẫu thuật.
Bạn học của chồng tôi, giám đốc bệnh viện, đã nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho cha tôi. Trong thời gian cha tôi vào viện, chỉ có mình tôi ở bên chăm sóc ông. Tôi nói với cha: “Cha hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.” Cha tôi đồng ý. Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi. Sau đó, cha tôi cũng không cảm thấy có gì quá khác thường.
Tuy nhiên, bác sỹ cho biết không chỉ ở cổ họng, mà trong thực quản cũng có khối u. Khối u được cắt bỏ đã được gửi đến trường đại học y của tỉnh để làm sinh thiết, và được chẩn đoán là khối u ác tính, nghĩa là ung thư giai đoạn cuối. Một tuần sau, viện trưởng và bác sỹ điều trị kiến nghị cha tôi làm xạ trị, đồng thời báo với gia đình tôi: “Nếu không xạ trị, ông chỉ có thể sống được bốn tháng nữa.”
Bốn chị em gái cùng hai em trai chúng tôi bàn bạc và nhất trí không làm xạ trị, vì cha tuổi đã quá cao, không muốn ông phải chịu thêm đau đớn, cũng không muốn ông biết mình bị ung thư rồi suy sụp tinh thần trước. Nhưng bác sỹ phản đối và rất tức giận.
Thấy thái độ của chúng tôi rất kiên quyết, bác sỹ yêu cầu chúng tôi phải ký bản cam kết tự gánh chịu mọi hậu quả. Cha tôi còn chưa xuất viện, mà em gái tôi đã mua sẵn đồ hậu sự cho ông rồi.
Sau khi về nhà, cha tôi như biến thành một người khác, ủ rũ không có sức sống, dường như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống. Mặc dù chúng tôi không nói cho ông biết về căn bệnh, nhưng khi thấy mấy chị em chúng tôi thường xuyên về nhà chăm sóc ông, bản thân ông cũng tự cảm nhận được nên cả ngày buồn bã không vui. Thấy cha như vậy, tôi cũng rất đau lòng, liền đề nghị với ông: “Cha học Đại Pháp đi ạ. Học Pháp luyện công, sức khỏe của cha sẽ tốt lên. Cha khỏe mạnh chính là phúc của chúng con!” Cha tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Thực ra, cha tôi từng tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999, vì tôi đã tu luyện trước đó. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện chưa đầy một tháng, gần chục căn bệnh trên người đều không chữa mà khỏi, tôi thực sự trải nghiệm được thế nào là vô bệnh, thân tâm nhẹ nhàng, cả ngày vui vẻ, làm gì cũng không thấy mệt, và tràn đầy hy vọng vào cuộc sống. Thấy sự thay đổi của tôi, cha tôi cũng có thiện cảm với Đại Pháp và bước vào tu luyện.
Nhưng vào tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi đã ngừng tu luyện. Vì tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện nên nhiều lần bị ĐCSTQ bức hại, bắt cóc, giam giữ, cưỡng bức lao động, và cầm tù phi pháp, tổng cộng là 12 năm. Điều này khiến cha tôi rất đau khổ. Trong những năm cuối khi tôi bị bức hại, cha tôi, dù đã 85 tuổi, vẫn đi khắp nơi để tìm cách giải cứu tôi. Ông đến đồn công an địa phương, viện kiểm sát, tòa án và nói với họ: “Những học viên Pháp Luân Công đều là người tốt, con gái tôi không có tội, các anh đừng làm điều xấu bức hại người tốt, như vậy không tốt cho các anh đâu.” Trong thời gian tôi bị tù oan, vì lo lắng cho tôi, mà cha tôi đã nhiều lần đi tàu hỏa, vất vả ngược xuôi đến nhà tù thăm tôi, bất chấp tuổi già sức yếu.
Sau khi tôi trở về, thấy tôi bị bức hại nghiêm trọng như vậy, cha tôi bị ám ảnh, lúc nào cũng sợ tôi lại bị bức hại nữa. Nếu vài ngày tôi không về thăm, ông lại lo lắng không yên, vội gọi điện hỏi chị gái tôi xem tôi có đến nhà chị ấy không. Vì sợ bị tà đảng bức hại, cha tôi không dám tiếp xúc với Đại Pháp. Nhưng lần này vì vấn đề sức khỏe của ông, vả lại vì tuổi cao và y học hiện đại cũng đã bó tay, cha tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khoảng hai tháng tu luyện, cha tôi thay đổi rất nhiều. Sức khỏe của ông tốt lên trông thấy, nụ cười đã quay trở lại, thậm chí nếp nhăn trên khuôn mặt cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng không phải ai trong họ hàng chúng tôi cũng nhận ra những thay đổi của ông chỉ sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên khi đến mừng thọ ông vào tháng 11, em gái tôi tổ chức đại tiệc tại một nhà hàng, đặt một loạt bàn tiệc, mời tất cả bạn bè và người thân, thậm chí cả những người ít tiếp xúc, tổ chức rất long trọng. Em rể tôi là bác sỹ, lại còn biết xem bói, cảm thấy đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng của ông, muốn nhân lúc ông còn sống mà làm tròn chữ hiếu nhiều hơn một chút, nên gánh vác lo toan mọi việc. Mọi người đều nghĩ cha tôi sắp qua đời, nên ai nấy đến chụp ảnh với cha tôi…
Đến nay, cha tôi đã tu luyện Đại Pháp được bốn năm, thân thể khỏe mạnh, tinh thần sung mãn, càng già càng dẻo dai, hoàn toàn không giống như đã hơn 90 tuổi.
Một hôm, vợ chồng tôi về thăm cha, thấy trong nhà không có ai, chỉ thấy chiếc xe đạp của ông ở trong sân, mà ông đi ra ngoài là sẽ đạp xe đi, vậy thì cha đi đâu nhỉ? Ngó lên núi cũng không thấy. Một lúc sau, chúng tôi phát hiện có cái thang bắc vào cây dẻ lớn sau nhà, con chó nhỏ đứng bên nhìn chăm chăm lên cây. Chúng tôi nhìn theo hướng con chó đang nhìn, thì thấy cha tôi đang đứng trên một cành cây cách mặt đất hơn hai mét, một tay cầm cưa, một tay ôm thân cây, đang tỉa cành cho cây.
Thật không thể tin nổi, một cụ già hơn 90 tuổi mà vẫn có thể trèo thang, trèo lên cây lớn, lại còn tỉa cành cây nữa! Người thường ở tuổi ngoài 90 có thể tự chăm sóc bản thân đã là tốt lắm rồi, đằng này ông còn làm việc như thanh niên. Ông cũng thường xuyên trèo lên mái nhà thông ống khói, đào đất, xây bệ sưởi, trồng trọt và chăm sóc cây cối. Những người khác có thể không tin, nhưng đó là chuyện thật đã xảy ra với cha tôi, tất cả đều là nhờ hồng phúc của Đại Pháp!
Nửa tháng trước, khi vợ chồng tôi về nhà, thấy cha đang ngồi đả tọa luyện công nên không làm phiền ông. Ông luyện công xong, liền hỏi chúng tôi: “Xem mặt cha có làm sao không?” Chúng tôi để ý thấy trán, má và mấy chỗ khác trên mặt ông đều có vảy máu khô. Chồng tôi hỏi ông: “Cha bị sao thế ạ?” Ông thuật lại: “Tối qua, lúc đạp xe xuống dốc, cha bị đèn pha ô tô chiếu vào mắt không nhìn rõ đường, thế là cả người lẫn xe bị rơi xuống mương ven đường. Lúc đó, cha cảm thấy ghi đông xe đạp đập vào xương sườn, nhưng cha nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, liền vội vàng cầu xin Sư phụ bảo hộ. Cha biết mình sẽ ổn.”
Chính niệm kiên định này đã giúp cha tôi đứng dậy được, chỉ có mặt bị xước, xương sườn hơi đau một chút, ngoài ra không có gì khác. Ông cũng không sợ hãi, dắt xe đạp từ dưới mương lên, rồi đạp xe về nhà. Khi thấy mặt ông dính máu, em trai tôi hoảng sợ, giục ông đi bệnh viện. Nhưng cha tôi nói: “Không sao đâu, không cần đến bệnh viện.” Hôm sau khi chúng tôi đến, các vết xước trên mặt ông đã đóng vảy rồi. Mấy ngày sau, vảy trên mặt ông cũng bong ra, da mặt nhẵn nhụi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đối với người cao tuổi, đừng nói ngã xe đạp xuống đất như vậy, chỉ cần đi đường vấp ngã cũng có thể bị gãy xương, vậy mà cha tôi gặp tai nạn nghiêm trọng như thế mà gân cốt vẫn nguyên vẹn, đây chẳng phải là thần tích sao?! Chính Sư phụ đã bảo hộ ông, biến nguy thành an.
Cha tôi thường nói: “Nếu không tu luyện Đại Pháp thì cha đã chết từ lâu rồi.” Lời này ông dám nói với bất kỳ ai, thậm chí với cả cảnh sát. Cha tôi không học cao, cũng biết ít chữ. Khi học Pháp, những chữ nào không biết, ông đều chép vào vở, đợi chúng tôi về nhà thì hỏi. Cha tôi là người thiện lương, ngay cả khi chưa tu luyện, ông cũng dám đứng lên nói lời công đạo cho các đệ tử Đại Pháp bị bức hại.
Chúng con xin cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư phụ, đã kéo dài sinh mệnh cho cha con và giúp ông bước vào tu luyện Đại Pháp vào những năm cuối đời. Họ hàng và bạn bè của chúng tôi đều được chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.
(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/20/495126.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/22/228151.html