Bài viết của Nguyệt Viên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-05-2025] Nhân dịp lễ kỷ niệm 33 năm Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) được hồng truyền, tôi xin chia sẻ một câu chuyện đã xảy ra với tôi, và bày tỏ lòng cảm ân tới Sư phụ.
Trên đường tôi đưa cháu đi học có một tiệm cắt tóc giá rẻ, nên tôi hay đưa cháu vào đó cắt tóc. Con rể tôi cũng cắt tóc ở đó. Vì lý do nào đó, tiệm cắt tóc đó thường đóng cửa. Trên cửa có số điện thoại, nhưng không ai nghe máy, do vậy mọi người chỉ có thể vào đó cắt tóc khi tiệm tình cờ mở cửa.
Thợ cắt tóc là một phụ nữ trẻ có biểu hiện hơi khác lạ. Cô ấy hầu như im lặng, và gần như chẳng bao giờ cười. Sau khi gặp cô ấy vài lần, tôi được biết là công việc chính của cô ấy là nhân viên giám sát cộng đồng, và cắt tóc là công việc bán thời gian. (Ghi chú: nhân viên giám sát cộng đồng ở Trung Quốc chịu trách nhiệm giám sát người trong cộng đồng để kiểm soát trật tự.)
Một hôm, khi con rể tôi đến đó cắt tóc, cô thợ cắt tóc bắt đầu tự nói một mình: “Còn trẻ thật tuyệt (ý nói về tuổi trẻ của con rể tôi). Ôi, tôi hơn 40 rồi, và không biết phải bước tiếp cuộc đời mình như thế nào. Tôi nên tiếp tục hay từ bỏ đây?”
Con rể tôi lập tức đáp lại: “Chị à, chị vẫn còn rất trẻ!” Nói chuyện một lát, con rể tôi phát hiện cô ấy chỉ hơn cậu ấy một tuổi.
“Cuộc sống thật không dễ chút nào,” con rể tôi tiếp tục. “Ai cũng phải đối mặt với những khó khăn của riêng họ.” Thực ra, con rể và con gái tôi đã nhiều lần cãi vã sau khi lấy nhau. Con gái tôi từng bị trầm cảm, nhưng dần dần chúng đã vượt qua được. Con rể tôi chia sẻ lại với cô chủ tiệm câu chuyện đó. Cuối cùng, cậu ấy nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn nên đối mặt với nó một cách lạc quan, và tin rằng có thể vượt qua nó.”
Nghe thấy thế, cô chủ tiệm có vẻ ngạc nhiên và thở dài: “Đúng vậy, gia đình nào cũng có những khó khăn riêng.” Cô ấy bắt đầu kể về vấn đề mà cô ấy đang gặp phải. Cô cho biết ban đầu cô cùng chồng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước lớn, nhưng cô đã nghỉ việc để chăm sóc gia đình và con cái. Chồng cô sau đó được thăng tiến, nhưng có quan hệ tình cảm với một nữ nhân viên trong cùng phòng. Ngoài việc chăm sóc con cái, cô cũng phải để mắt đến chồng mình. Một mặt cô muốn ly hôn, nhưng mặt khác cô lại không muốn thế, cho rằng mình đã hi sinh quá nhiều cho gia đình, và nếu cô ly hôn, cô sẽ trắng tay. Cô oán hận chồng, và vô cùng tức giận mỗi khi nghĩ đến anh ta và cô bồ của anh ta. Thỉnh thoảng, cô chỉ muốn nằm dài trên gường còn hơn là ra tiệm cắt tóc.
“Chị là một nhân viên giám sát cộng đồng, nên tôi sẽ kể cho chị chuyện này”, con rể tôi nói: “Mẹ tôi và mẹ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cả hai người họ đều được hưởng lợi to lớn cả về thể chất và tinh thần [từ môn tu luyện đó]. Tôi cũng biết nhiều người đã cải thiện tính cách sau khi họ tu luyện Pháp Luân Công. Gia đình họ, từng bên bờ đổ vỡ, sau đó đều hòa hợp.”
Mắt cô chủ tiệm mở to: “Này, anh không nên kể với tôi rằng các thành viên gia đình anh tu luyện Pháp Luân Công. Anh biết không, cấp trên yêu cầu tôi theo dõi học viên Pháp Luân Công đấy!”
“Nhưng đừng lo”, cô ấy nói tiếp, “Tôi sẽ hoàn toàn giữ kín bí mật này của anh. Tôi không hơi đâu đi lo mấy cái thứ đó.” Rồi cô ấy hỏi: “Pháp Luân Công có thực sự tốt không? Chính phủ nói rằng người tu môn đó sẽ phát điên và thậm chí còn tự thiêu đấy!”
Con rể tôi giải thích rằng đó là tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công. Cậu phân tích chi tiết về việc vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng như thế nào, với mục đích duy nhất là để tẩy não và lừa dối công chúng.
“Như vậy họ không phải phát điên phải không?” cô thợ cắt tóc hỏi: “Cậu tu luyện bao lâu rồi? Cậu không bị điên đấy chứ?”
“Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cùng mẹ tôi năm tôi 11 tuổi”, con rể tôi đáp: “Tôi đã học đại học, có bằng thạc sỹ, và đã đi làm. Tôi trông có giống bị bệnh tâm thần không? Đại Pháp của Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt, làm tốt công việc, chăm sóc gia đình, và phải tốt trong tất cả mọi việc.”
Cô ấy hỏi: “Nếu tôi bắt đầu tu luyện thì mất bao lâu mới có được hiệu quả đó?”
“Tôi sẽ cho chị mượn một cuốn sách Pháp Luân Công. Hãy xem sách rồi chị sẽ hiểu.”
Con rể tôi đạp xe lao vội về nhà lấy một cuốn Chuyển Pháp Luântrân quý. Cậu đưa cuốn sách cho cô thợ cắt tóc khi không có khách hàng nào ở trong tiệm, và dặn cô hãy rửa tay trước khi đọc sách. Cô thợ cắt tóc nói: “Đọc xong tôi sẽ trả cậu ngay”. Con rể tôi bảo cô ấy không phải vội, hãy đọc cuốn sách với tâm tĩnh lặng.
Nhìn thấy cuốn sách được để trong bao đựng sách, cô thợ cắt tóc bớt căng thẳng: “Tôi sẽ để cuốn sách này ở trong tiệm và đọc khi có thời gian. Tôi không thể mang nó về nhà, chồng tôi mà tìm thấy nó thì sẽ ly dị tôi mất.”
Vài ngày sau, cô ấy gọi điện cho con rể tôi, nói rằng cô ấy đã đọc xong cuốn sách và rằng cậu ấy có thể lấy lại sách. Cô ấy còn hỏi tu luyện thực sự là gì. Con rể tôi nói rằng cậu sẽ giải thích cho cô ấy khi ra tiệm của cô ấy lần tới.
Con rể tôi không có thời gian ra tiệm cắt tóc ngay. Một buổi chiều, khi tôi đón cháu từ trường về, tôi đi qua tiệm cắt tóc đó và thấy tiệm đang mở. Tôi đi vào và nói với cô thợ cắt tóc rằng tôi là người nhà của người đàn ông đã cho cô mượn sách.
“Có phải thực sự có tác dụng không ạ?” cô ấy xúc động hỏi, với đôi mắt mở to.
Khuôn mặt cô hồng hào và tràn đầy năng lượng, nhìn trẻ hơn trước. Tôi nói với cô ấy: “Nhìn cô rất tuyệt, như một người khác hẳn so với trước khi cô đọc sách.”
Cô ấy mỉm cười: “Cháu hiểu cuốn sách này, nó dạy người ta làm người tốt. Thế là khi nghĩ đến chuyện ngoại tình của chồng cháu, cháu lại nghĩ đến những từ trong cuốn sách, ‘Chân-Thiện-Nhẫn’. Phải, cháu đã thay đổi.”
Cô nói tiếp: “Cháu ghét chồng mình vì chuyện lăng nhăng đó. Cô biết không, cháu tức giận đến mức chỉ muốn giết chết anh ta. Cháu cứ nghĩ mình sẽ hạ độc hay bóp cổ anh ta đây? Nhiều lần cháu gây chuyện cãi lộn, còn chồng cháu thì gọi cảnh sát. Cảnh sát đến nhà cháu mấy lần, gây ra náo động cho hàng xóm. Cháu còn đến nơi anh ấy làm việc mà gây lộn. Cháu đến gặp sếp của anh ấy, và giám sát anh ấy tại nơi anh ấy làm việc. Cháu còn đến cả nhà tình nhân của anh ấy để gây lộn. Lý do cháu mở tiệm cắt tóc ở đây là để giám sát tòa nhà nơi cô bồ đó ở. Họ đều nghĩ cháu điên rồi. Bây giờ nghĩ về những chuyện đó, cháu thực sự rất tiếc và thấy xấu hổ.”
Cô cho biết cô đã không gọi video cho chồng trong bốn hôm rồi. Cô từng gọi video cho chồng hàng ngày đển giám sát anh ấy. Tôi nhớ con rể tôi đã mang sách cho cô ấy đúng bốn ngày trước.
Cô ấy mỉm cười nói: “Sáng nay cháu khoác tay đi cùng chồng. Anh ấy nhìn cháu và băn khoăn sao cháu thay đổi thế nhỉ.”
Tôi bảo cô ấy: “Chính là Đại Pháp đã thay đổi cháu đấy. Cháu nên tiếp tục đọc cuốn sách đó!”
Tôi chia sẻ thêm về Pháp Luân Công. Sau khi hiểu chân tướng, cô ấy đã thoái Đội thiếu niên (một trong các tổ chức thanh thiếu niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc), và nhận một bùa hộ mạng có thông tin Đại Pháp.
Cô kể với tôi rằng là một nhân viên giám sát cộng đồng, cô vẫn thường đi thu nhặt các tài liệu giảng chân tướng mà các học viên Đại Pháp đặt ở cửa các nhà. Tôi bảo cô ấy đừng làm thế nữa, và cô có thể đưa cho tôi những tài liệu mà cô đã thu thập. Tôi nói một cách nghiêm túc: “Những tài liệu đó là để giúp mọi người hiểu chân tướng Đại Pháp và được đắc cứu.”
Cô nói với tôi: “Ai cũng khuyên cháu hãy phân chia tài sản và ly dị đi. Chỉ có hai người các cô (ý nói tôi và con rể tôi) khuyên cháu hãy làm người tốt, và điều đó sẽ có tác dụng đối với chồng cháu. Cả hai người thực sự là người tốt!”
Lần sau khi tôi đưa cháu đến đó cắt tóc, tôi được biết rằng mối quan hệ của cô với chồng đã dần được cải thiện, và chồng cô cũng trở nên tốt hơn nhờ những thay đổi của cô.
Tôi mong nhiều người hơn nữa biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, rằng Chân-Thiện-Nhẫn thực sự sẽ mang đến cho con người những điều tuyệt vời!
(Bài được chọn đăng trên Minh Huệ Net nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/16/494061.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228137.html