Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-05-2025] Tôi được sinh ngay tại nhà vào mùa đông năm 1966. Mẹ tôi đã trải qua một ca sinh khó vì ngôi thai ngược. Lúc sinh ra toàn thân tôi tím ngắt, từ trưa đến tối mà không cất một tiếng khóc nào. Bởi vì trước tôi có tám anh chị, nhà tôi ở nông thôn lại rất nghèo, nên mọi người cũng không quan tâm liệu tôi có sống được hay không.
Lúc này, cô hai hàng xóm sang nhà tôi thấy vậy liền nói: “Còn nước còn tát, để thử cách này xem sao”. Dạo đó là giữa mùa đông giá rét, nhiệt độ trong nhà tôi phải xuống tới chừng âm 20 độ. Cô hai múc chậu nước lạnh lợn cợn đá, ngâm tay vào nước rồi vỗ mạnh khắp người tôi. 20 phút sau, tôi bắt đầu khóc. Mẹ tôi kể rằng phải đến hôm sau nước da của tôi mới được bình thường. Khi tôi bắt đầu biết nói, tôi luôn nói với mọi người: Con ngồi trên tòa sen đến đây. Sau khi đắc Pháp, tôi mới hiểu ra, chính là nhờ sự coi sóc của Sư phụ qua bao đời bao kiếp, tôi mới có đủ may mắn sống sót.
Từ nhỏ tôi đã ốm yếu, đến mười mấy tuổi lại phát hiện bị hở van tim. Sau khi kết hôn, tôi mắc thêm đủ thứ bệnh, nào thì u nang thận, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, viêm da đối xứng, đau dạ dày, trĩ, bệnh tiểu mủ, viêm khớp, đau dây thần kinh sinh ba, viêm quanh khớp vai, viêm tụy, viêm túi mật, rồi các bệnh phụ khoa, cơ địa dị ứng, mặt phù và đỏ suốt 7-8 năm, quả thực tôi sống không bằng chết.
Năm 2014, tôi may mắn đắc được Đại Pháp, và chỉ bốn tháng sau, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Hơn 100 giáo viên trong trường nơi tôi làm việc đã thấy được uy lực phi thường của Đại Pháp nhờ chứng kiến sự phục hồi nhanh chóng của tôi. Khi bí thư khoa gặp tôi ở cầu thang, anh ấy đã giơ ngón tay cái lên khen ngợi tôi.
“Cô là người thầy tốt nhất”
Sau khi đắc Pháp, tôi yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và làm việc chăm chỉ. Tôi luôn là người duy nhất quét dọn văn phòng của 8 giáo viên và không bao giờ phàn nàn. Khi có thời gian, tôi rót nước nóng cho các đồng nghiệp, nếu có đồng nghiệp nào đau ốm, tôi lại càng ân cần hơn. Một cô giáo trẻ nói: Chị sắp nghỉ hưu rồi, lấy ai chăm lo cho chúng em đây?
Năm nay tôi 59 tuổi, tuổi mụ đã 60 rồi và vẫn đảm nhiệm tốt công tác chủ nhiệm lớp, trở thành giáo viên chủ nhiệm kỳ cựu nhất trong trường. Nói đến việc làm chủ nhiệm lớp này, cũng có một vài câu chuyện.
Vào năm 2020, trong số học sinh vào lớp một có một cậu bé luôn gây rối, lúc thì tắt màn hình máy tính dùng cho giảng dạy, lúc lại đánh các học sinh khác, hoặc thậm chí gây gổ với cả giáo viên, rồi chạy lung tung trong lớp học. Giáo viên chủ nhiệm khi ấy là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm xử lý tình huống như vậy. Ngày nào các phụ huynh cũng thay phiên nhau đến trường, kịch liệt yêu cầu nhà trường đổi giáo viên chủ nhiệm khác có năng lực hơn. Các thầy cô xì xào bàn tán, nhưng không ai muốn nhận lớp này.
Lớp học ấy trở thành vấn đề nan giải của trường, khiến ban giám hiệu vô cùng đau đầu. Cuối cùng, ban giám hiệu nhà trường đã tìm đến tôi. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:
“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự nhủ: Mình là một đệ tử Đại Pháp và mình nên hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên giao phó. Vì vậy, tôi đã đồng ý nhận lớp đó và cũng làm giáo viên dạy tiếng Trung cho các em.
Tôi tiếp tục ước thúc bản thân theo các Pháp lý, cần mẫn chăm chỉ, chân thành phó xuất và quan tâm đến học sinh bằng thiện tâm. Cả ban giám hiệu nhà trường và các bậc phụ huynh đều khen ngợi công việc của tôi. Cậu học sinh cá biệt kia cũng ngoan hơn nhiều. Đến Ngày Nhà giáo, mẹ của em ấy đã tặng tôi một món quà rất đắt tiền để tỏ lòng biết ơn. Tôi nhã nhặn từ chối món quà và nói với cô ấy rằng tôi chỉ làm những gì một giáo viên nên làm. Cô ấy nói việc tôi làm càng khiến cô ấy tôn trọng tôi hơn. Không chỉ cô ấy, mà các phụ huynh khác cũng tìm cách tặng quà hoặc thậm chí tặng tiền cho tôi, nhưng tôi đều trả lại tất cả.
Tôi đã nhân cơ hội này nói với các vị phụ huynh rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy chúng tôi trở thành người tốt. Họ nói rằng thật khó để tìm được một giáo viên tốt như tôi trong xã hội ngày nay. Tôi đáp: “Quý phụ huynh nên cảm ơn Sư phụ Lý. Tôi có thể làm được tất cả những gì đã làm là nhờ lời dạy của Ngài”.
Nhờ thành tích tốt của học sinh, tiền phụ cấp chủ nhiệm của lớp này được tăng từ 300 lên 600 Nhân dân tệ. Sau đó, giáo viên dạy Toán đã tìm gặp hiệu trưởng và đề nghị được làm chủ nhiệm. Tôi liền nhường vị trí chủ nhiệm lớp cho thầy ấy và tiếp tục dạy tiếng Trung cho các em. Sau khi giáo viên Toán tiếp quản, thầy ấy thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với phụ huynh, và cuối cùng, mâu thuẫn tích tụ không hóa giải được, thầy ấy giận không dạy lớp này nữa. Ban giám hiệu nhà trường lại đến gặp tôi và đề nghị tôi tiếp tục làm chủ nhiệm. Tôi nói tôi không thể dùng Wechat. Lãnh đạo đồng ý cho tôi đảm nhận công việc này chỉ trong một năm.
Sáng hôm sau, hiệu trưởng dẫn tôi đến lớp và thông báo kể từ hôm đó, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp các em. Nghe thấy vậy, các em học sinh vỗ tay như sấm và từng em chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi có thể thấy rằng các em rất vui khi tôi trở lại làm chủ nhiệm lớp. Thầy hiệu trưởng cũng nói rằng thầy rất cảm động khi chứng kiến khoảnh khắc ấy.
Cô trò chúng tôi đã cùng nhau tiến bộ trong dạy và học. Tôi có mối quan hệ tốt với học sinh và phụ huynh của các em. Tôi đã trở thành “bà chủ nhiệm” kính yêu trong lòng của các em. Khi thời hạn một năm kết thúc, nhiều phụ huynh biết tôi sắp rời lớp đã nhắn tin cho tôi để bày tỏ lòng biết ơn. Họ cảm ơn tôi vì sự kiên nhẫn và vì đã đối xử công bằng với mọi học sinh. Họ chúc tôi dồi dào sức khỏe và có một cuộc sống hạnh phúc bên gia đình. Họ còn đề nghị tôi chụp ảnh tập thể cùng các em để họ có thể in ra làm kỷ niệm. Một phụ huynh khác nói với tôi: “Cô là giáo viên tuyệt vời nhất mà em từng gặp. Em kính trọng cô như kính trọng mẹ ruột của mình, bởi vì cô xứng đáng với điều đó!”
Trong kỳ nghỉ hè, hai vị phụ huynh đã tìm gặp tôi và nói: “Khi cô dạy các cháu, cô không nhận quà, hôm nay chúng ta không còn mối quan hệ cô giáo – phụ huynh nữa, mà hoàn toàn là bạn bè. Chúng tôi biếu cô chút nông sản nhà trồng được, cô nhất định phải nhận nhé”. Một phụ huynh mang ngô nhà trồng, còn phụ huynh kia mang khoai tây do chính tay cô ấy phơi. Cảm động trước sự chân thành của họ, tôi không thể từ chối và đành nhận số quà đó. Khi học kỳ mùa thu bắt đầu, tôi đã mua hai chiếc ba lô tốt có giá trị cao hơn những món quà kia cho hai em học sinh. Cha mẹ các em cảm động đến rơi lệ và nói với tôi: “Chúng tôi không thể tìm được giáo viên nào tốt như cô. Cô làm như vậy, chúng tôi làm sao dám tặng cô thứ gì nữa!”
Không ngờ, sau khi khai giảng, các giáo viên đều e ngại phụ huynh và một vài học sinh cá biệt ở lớp chúng tôi, không thầy cô nào dám nhận lớp này. Thầy hiệu trưởng lại mời tôi làm giáo viên chủ nhiệm lần thứ ba, và đưa ra những điều kiện rất ưu đãi, như tôi không cần dạy học mà chỉ làm công tác chủ nhiệm, bố trí cho tôi một văn phòng riêng gần lớp học, và tìm một trợ giảng giúp tôi liên lạc trên Wechat. Tôi đồng ý và còn chủ động xin dạy vài tiết, mặc dù hiệu trưởng nói rằng tôi không cần phải làm vậy. Ban giám hiệu nhà trường rất cảm động và đã khen ngợi tôi.
Trong giảng dạy, tôi thường nhấn mạnh các giá trị truyền thống và dạy học sinh tầm quan trọng của việc sống thiện lương, bao dung và biết ơn. Tất cả học sinh dường như đều kính mến tôi. Các em đã học được cách hướng nội khi có mâu thuẫn nảy sinh và không đổ lỗi cho người khác. Các em cũng hiểu rằng chịu thiệt không phải là điều xấu. Mấy hôm trước, một cậu học sinh lớp hai bị trầm cảm nhẹ đã chạy đến thơm tôi một cái, các thầy cô khác đều nhìn tôi với ánh mắt kính phục.
Lớp trông trẻ ngoài giờ học là lớp giáo viên kiếm thêm thu nhập, một tiết hơn 80 Tệ, mỗi ngày hai tiết. Rất nhiều giáo viên vì tiền mà tranh giành nhau, việc phân công cũng thường không đều. Nhưng tôi chưa bao giờ tranh giành điều đó, vì tôi thường dùng thời gian ấy để học Pháp. Ban đầu, các giáo viên không hiểu tôi, nhưng dần dần họ đã thấu hiểu và thay vào đó là khâm phục tôi. Tôi trở thành một giáo viên “ba không” mà lãnh đạo nhà trường yên tâm nhất – không mở lớp dạy thêm, không dạy kèm, và không nhận quà.
Ngoài xã hội lưu truyền rằng có hai loại rắn độc nhất: Bác sĩ bị gọi là bạch xà, còn giáo viên bị gọi là rắn hổ mang. Qua đó có thể hình dung hành vi của một số người trong hai ngành nghề này đã gây ra tổn hại lớn đến mức nào cho xã hội. Mỗi khi đến Ngày Nhà giáo, tôi đều dặn các em: “Nói với bố mẹ các con là cô không nhận tiền, không nhận bất kỳ món quà nào nhé. Các con vẽ một bức tranh, hái một bó hoa dại cho cô là đủ để bày tỏ tấm lòng rồi!”
Các phụ huynh đều tán thán tôi. Dưới sự giáo dục của tôi, đa số học sinh đều biết kính già nhường trẻ, biết rằng chịu thiệt là phúc, khi có xích mích nhỏ giữa các em, tôi sẽ bảo cả hai bên bình tĩnh lại và tự tìm lỗi ở mình, nhờ vậy các em không tranh cãi, không tìm lý do cho mình nữa, các em tiến bộ rất nhanh. Mặc dù cũng có những lúc không vui, nhưng rất hiếm khi các em nói tục, hay động tay động chân.
Hàng năm vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, tôi đều bỏ ra vài trăm Tệ để mua quà cho các em, mua cho các em dây nhảy, bí mật chuẩn bị mấy gói băng vệ sinh cho các em nữ dùng khi cần. Năm ngoái tôi còn phát tặng quà thưởng trị giá hơn 400 Tệ cho các em, được các em vô cùng ưa thích.
Những thay đổi của Tĩnh Di
Trẻ em trong gia đình cha mẹ đơn thân là khó giáo dục nhất, vì vậy tôi càng dành cho các em sự ấm áp và quan tâm nhiều hơn. Sau đây, tôi muốn chia sẻ câu chuyện về một trong những học sinh ấy.
Khi cha mẹ ly hôn, Tĩnh Di mới hai tuổi. Em và người em cùng cha khác mẹ của mình đều do bà nội nuôi dưỡng. Cha của em là một người vô trách nhiệm, cư xử rất tệ, thậm chí còn thường xuyên chửi mắng mẹ ruột của mình. Hoàn cảnh gia đình đã có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến Tĩnh Di. Em bắt đầu hẹn hò từ năm lớp năm, và soi gương trang điểm, sơn móng tay ngay trong giờ học. Em còn nhuộm lọn tóc đỏ, đeo kính râm và nói tục trong lớp.
Sau bữa trưa, Tĩnh Di thường bày bừa các hộp đồ ăn trên bàn học của mình và không chịu dọn dẹp. Hàng ngày, sau khi tan học, tôi đều dọn bàn cho em ấy. Ban đầu, em ấy để lại cho tôi một mảnh giấy ghi: “Cô không động vào đồ của em thì cô chết à!” Tôi không hề bận tâm và tiếp tục dọn bàn cho em ấy mỗi ngày. Không lâu sau, em ấy lại để lại một mảnh giấy khác với nội dung y như vậy.
Một hôm, Tĩnh Di nghịch đất nặn trong lớp, và đã bị tôi tịch thu. Em ấy đuổi theo tôi ra dọc hành lang, chỉ vào mũi tôi và lớn tiếng chửi bới bằng những lời lẽ vô cùng tục tĩu. Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận và tự nhắc nhở mình phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp:
“là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’…” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Một lúc sau, tôi quay lại lớp, đợi em bình tĩnh lại rồi kiên nhẫn bảo ban em rằng: Tức giận có hại cho cơ thể và ảnh hưởng đến hình ảnh của em; cô tin em là một đứa trẻ ngoan, và em không thực sự muốn vô lễ với cô. Tĩnh Di vô cùng bất ngờ khi nghe tôi nói vậy, bởi em vốn nghĩ rằng tôi sẽ trừng phạt, đánh mắng em như các giáo viên khác. Tôi có thể thấy em ấy đã có chút cảm động. Từ đó trở đi, tôi chú ý đến học sinh này nhiều hơn và thỉnh thoảng mang đồ ăn ngon cho em. Dần dần, Tĩnh Di đã mở lòng với tôi và ít khi nói tục. Bây giờ, em ấy luôn quấn lấy tôi.
Gần đây, Tĩnh Di lại để một mảnh giấy trên bàn cho tôi: “Cô ơi, cô không cần dọn bàn cho em nữa đâu”. Tĩnh Di đã thay đổi. Em không chỉ dọn dẹp bàn của mình mà còn chủ động tìm việc để làm, chẳng hạn như quét lớp, giặt giẻ lau, đổ rác, v.v.. Tôi biết đây chính là uy lực của Đại Pháp. Nếu tôi không học Pháp Luân Đại Pháp và bị một học sinh nói lời vô lễ như vậy, tôi sẽ nghiêm khắc kỷ luật em ấy, thậm chí còn tát cho em ấy hai cái vào mặt. Chính sức mạnh của Đại Pháp đã giúp tôi giữ vững được tâm tính của mình. Giờ thì tôi đã hiểu, đó là một khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua, và Sư phụ đang sử dụng những đứa trẻ này để đề cao tâm tính của tôi. Nhờ những thay đổi của Tĩnh Di, các giáo viên khác trong trường càng hiểu rõ hơn chân tướng về Đại Pháp và về con người của những học viên Đại Pháp.
Khi ngồi xuống viết bài chia sẻ này, có rất nhiều chuyện hiện ra rõ ràng trước mắt tôi, đến nỗi tôi không thể nào kể hết ra được. Tôi hiểu sâu sắc rằng nếu không có sự tẩy tịnh của Đại Pháp, sẽ không có tôi hoàn toàn mới của ngày hôm nay. Tôi cũng biết rằng mình còn cách rất xa so với yêu cầu của Sư phụ, tôi vẫn còn nhiều chấp trước cần trừ bỏ. Nhưng xin Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ bước đi thật tốt trên con đường tương lai, trợ Sư Chính Pháp và hoàn thành thệ ước theo Sư phụ trở về nhà.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cho con một cuộc sống mới! Hợp thập.
(Bài viết được chọn đăng mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2025 trên Minh Huệ Net)
Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/18/494062.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228126.html