Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-03-2025] Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các học viên ở địa phương chúng tôi đã liên tục đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. ĐCSTQ đã bắt giữ nhiều người trong số họ và đưa vào các trại tạm giam.
Giám đốc trại tạm giam
Có một giám đốc trại tạm giam vừa mới xuất ngũ. Anh ấy còn trẻ và có nhiều tham vọng, muốn làm điều gì đó để thăng tiến trong sự nghiệp. Vì vậy, anh ấy đã làm theo chỉ thị của cấp trên, đối xử rất tàn nhẫn với các học viên bị giam giữ và đánh đập họ một cách tùy ý. Tuy nhiên, một thời gian sau, hành xử từ bi của các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tác động đến anh ấy. Anh ấy đã dần thay đổi, không còn đánh đập tù nhân nữa và cố gắng hết sức để đối xử tử tế với họ.
Khi tôi bị giam ở đó, đôi khi anh ấy gọi tôi ra nói chuyện. Tôi kể cho anh ấy nghe về trải nghiệm tu luyện Đại Pháp của mình và Đại Pháp dạy con người ta tu tâm hướng thiện, làm người tốt như thế nào. Anh ấy rất cảm động và nói: “Lô học viên đầu tiên bị giam ở đây (ý nói các điều phối viên bị bắt tại nhiều địa phương vào thời điểm một ngày trước 20 tháng 7 năm 1999) thực sự đã khiến tôi có ấn tượng sâu sắc.”
“Tiêu chuẩn đạo đức của họ rất cao! Tôi chưa từng thấy những người tốt như vậy. Sau khi chứng kiến cách hành xử của họ, tôi đã thay đổi bản thân mình. Tôi không còn đánh đập tù nhân nữa, mà cố gắng hết sức để thuyết phục và giáo dục họ.” Anh ấy cũng nói chuyện với tôi về cuộc sống và sự nghiệp của mình, và bình luận về mặt tối của xã hội ngày nay. Tôi khuyên anh hãy giữ vững sự lương thiện của mình và tiếp tục đối xử một cách tôn trọng với các học viên Đại Pháp.
Sau đó, anh ấy thực sự đã đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp và cố gắng hết sức giúp đỡ họ trong phạm vi quyền hạn của mình. Ví dụ, khi một số học viên Đại Pháp tuyệt thực, anh đã báo cáo tình hình của họ lên cấp trên và yêu cầu thả họ ra, nói rằng anh không thể chịu trách nhiệm nếu tính mạng của họ gặp nguy hiểm! Các học viên đó đã được trả tự do sau ba ngày.
Khi các học viên muốn viết thư khuyên chính quyền ngừng bức hại Đại Pháp, vị giám đốc đã cung cấp giấy bút cho họ. Khi các học viên học Pháp và luyện công, anh ấy giả vờ như không nhìn thấy.
Một lần, một đồng tu tình cờ gặp anh ấy trên phố và mời anh đi ăn tối. Anh ấy đã nhận lời. Tôi cũng tham gia cùng họ. Trong bữa tối, chúng tôi đã giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong thời gian tại nhiệm của anh ấy, mỗi khi có học viên bị giam trong trại tạm giam, chúng tôi thường hỏi anh về tình hình của họ và đề nghị anh ấy giúp đỡ họ khi có thể.
Câu chuyện về hai cảnh sát viên
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi vẫn giữ liên lạc với hai cảnh sát viên địa phương. Một người là một cảnh sát kỳ cựu, vài năm nữa sẽ nghỉ hưu. Ông ấy rất tốt bụng, mỗi lần ông đến nhà tôi, tôi đều giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy chăm chú lắng nghe mà không nói gì, tôi cảm thấy ông ấy đã chấp nhận những gì tôi nói. Ông ấy không bao giờ gây khó dễ gì cho tôi, vì ông ấy chỉ làm theo thủ tục mà cấp trên chỉ thị. Mỗi khi tình cờ gặp nhau trên phố, chúng tôi đều chào hỏi thân mật và trò chuyện với nhau.
Một lần, tôi thấy ông ấy đang bơm lốp xe đạp ở một ngã tư, tôi liền xuống xe và chào ông ấy. Sau đó, tôi nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp và khuyên anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã chọn một biệt danh và giúp ông thoái khỏi ĐCSTQ. Ông ấy đã nhắc lại biệt danh đó và mỉm cười. Tôi cảm thấy niềm vui của ông ấy xuất phát từ Thần tính đã minh bạch chân tướng và mong được cứu độ.
Một ngày nọ, khi đang phát tài liệu giảng chân tướng, tôi bị một cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Tôi đã tìm cách trốn thoát được, nhưng phải bỏ lại chiếc xe đạp và một chiếc túi xách có thông tin cá nhân của tôi. Sau đó, tôi đã không về nhà và ở xa nhà suốt hai tháng. Trong hai tháng đó, không có cảnh sát nào đến nhà tìm tôi. Sau này tôi mới biết viên cảnh sát này đã không nộp hồ sơ vụ việc của tôi. Anh ấy đã chọn làm điều đúng đắn sau khi hiểu rõ chân tướng về Đại Pháp.
Sau khi viên cảnh sát này nghỉ hưu, một nữ cảnh sát trẻ hơn đã thay thế vị trí của anh ấy. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi nhận thấy cô ấy là một người đơn giản và thẳng thắn. Sau khi tôi nói với cô ấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại, cô ấy đã bày tỏ sự đồng cảm và nói rằng tôi là người tốt.
Một lần, theo chỉ thị của cấp trên, cô ấy đến nhà tôi và hỏi xin số điện thoại của con trai tôi. Lúc đó, con trai tôi đang làm việc ở xa. Tôi nói rằng sẽ không đưa số điện thoại, nếu tôi đưa cho cô ấy thì sẽ không tốt cho cô ấy. Cô ấy trở nên lo lắng và bật khóc: “Tôi phải làm sao đây? Tôi biết nói gì với cấp trên của mình?” Thấy cô ấy khóc, tôi nghĩ: “Khi tà đảng bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp, chẳng phải chúng cũng đang bức hại những cảnh sát này sao? Là một học viên, tôi không nên trách cô ấy. Tôi nên đối xử với cô ấy bằng lòng từ bi và giúp cô ấy nhận được sự cứu độ của Đại Pháp.”
Tôi an ủi cô ấy và nói: “Đừng lo lắng. Cô mới vào nghề này và chưa có kinh nghiệm; cô đang cố gắng làm theo chỉ thị. Tuy nhiên, đừng quá ngây thơ để người khác lợi dụng mình. ĐCSTQ cuối cùng sẽ “qua cầu rút ván”.
“Trong Cách mạng Văn hóa, những kẻ hăng hái xông lên phía trước đều không có kết cục tốt đẹp; bảy tám trăm người trong số họ đã bị đưa đến Vân Nam và bị giết. Đừng ngây thơ. Khi nhận được lệnh làm những việc này, viên cảnh sát kỳ cựu trước đây chỉ làm một cách qua loa theo thủ tục. Không ai coi việc này là nghiêm trọng. Bên cạnh đó, ai cũng biết học viên Đại Pháp là những người tốt. Có ai lại tận tụy với ĐCSTQ đến mức đi bức hại người tốt? Cô đến đây theo chỉ thị của cấp trên. Khi trở về, cô cứ nói với họ là không có ai ở nhà; như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nếu cấp trên lại bảo cô đến một lần nữa, tôi sẽ bịa ra một số điện thoại để cô đưa cho họ.” Cô ấy hỏi: “Như vậy có được không?” Tôi đáp: “Tất nhiên là được. Vì cô đang bảo vệ người lương thiện và làm một việc tốt, Thần sẽ ban phước cho cô.” Cô ấy tin những lời tôi nói và không còn lo lắng, sau đó rời đi với vẻ mặt thanh thản. Cô ấy không bao giờ hỏi xin số điện thoại của con trai tôi nữa.
Có một lần tôi bị bắt, sau khi được trả tự do, tôi hỏi cô ấy: “Tôi đã nói với cô rất nhiều về Pháp Luân Đại Pháp, vậy tại sao cô vẫn dẫn người đến khám nhà tôi?” Cô ấy đáp: “Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi là cảnh sát địa phương, làm sao tôi có thể không đi cùng họ? Nhưng tôi không làm gì cả; tôi chỉ xem vài bức ảnh.”
Sau đó, cô ấy nói với tôi rằng cô đã bị cấp trên khiển trách nặng nề vì tôi. Tôi đáp: “Nếu không có chuyện gì xảy ra với tôi, cấp trên sẽ cho rằng cô đang làm tốt công việc của mình, còn nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, họ sẽ cho rằng cô làm không tốt, như vậy cô bảo vệ tôi cũng chính là đang bảo vệ bản thân, cô nói xem có phải không?” Cô ấy liền gật đầu đồng ý.
Một lần khác, khi tôi không có nhà, cô ấy cùng vài cảnh sát đến nhà tôi. Chồng tôi tức giận và quát mắng họ, nên cuối cùng họ đã bỏ đi. Cô ấy là người cuối cùng rời khỏi nhà tôi. Cô ấy đã an ủi chồng tôi bằng cách nắm chặt tay ông ấy hai lần, ý nói rằng: “Không sao đâu, đừng sợ, đừng lo lắng.”
Sau đó, cô ấy mang một ít hoa quả đến nhà tôi và kiên quyết muốn tôi nhận. Lúc đầu tôi từ chối, nhưng sau khi thấy cô ấy chân thành, tôi đã nhận quà của cô ấy. Ngày hôm sau, tôi tặng cô ấy một thẻ điện thoại 100 nhân dân tệ để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Đầu năm 2024, tôi gặp cô ấy trong khu dân cư của mình và nói với cô ấy: “Lý Khắc Cường chết một cách bí ẩn. Ông ấy là thủ tướng đó! Cô chỉ là một cảnh sát viên; cô phải nhìn rõ tình hình và phân biệt rõ đúng sai.”
“Hãy nhớ những gì tôi đã nói với cô trước đây! Đừng bị chôn vùi cùng tà đảng!” Cô ấy liên tục gật đầu. Tôi thấy sắc mặt cô ấy sạm hơn, liền hỏi cô ấy đã từng gia nhập Đảng chưa. Cô ấy nói: “Có, tôi buộc phải gia nhập.” Tôi đáp: “Tôi sẽ đặt cho cô một biệt danh và giúp cô thành tâm thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Cô ấy đã đồng ý không chút do dự.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/2/488929.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/17/226269.html