Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 62 tuổi, bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1999. Trong suốt 8 năm qua, tôi đã kiên trì giảng chân tướng trực diện và khuyên chúng sinh làm tam thoái. Dưới đây tôi xin chia sẻ với Sư tôn và các đồng tu một chút trải nghiệm trong thời gian này.
Sửa đường, thay đổi định kiến của chúng sinh
Tôi thường đưa đón cháu trai đi học mẫu giáo ở ngôi làng bên cạnh và nhận thấy trên đoạn đường dài 2 km có rất nhiều ổ gà do lâu ngày không được sửa chữa, trong khi có nhiều xe tải chạy qua. Đây là con đường chính kết nối một số ngôi làng, ở đó có nhiều gia đình sở hữu nhà kính, họ cũng trồng cây anh đào và những cánh đồng dâu tây. Rất nhiều gia đình giàu có sống tại những ngôi làng này, nhưng không ai muốn bỏ tiền ra để sửa đường.
Tôi liền quyết định lấp các ổ gà này. Tôi dùng chiếc xe ba bánh chạy điện chở mấy bao đất từ ruộng nhà mình đến, nhưng vẫn chưa đủ. Một hôm, tôi thấy một chiếc xe ủi đang xúc một đống đất đá từ một mảnh ruộng trên núi ở phía xa. Tôi đã giải thích ý định của mình với người chủ ruộng, ông ấy đã vui vẻ đồng ý cho tôi đất.
Sau khi đưa cháu đến trường, trên đường về nhà, tôi nhặt đá sỏi ở rãnh nước ven đường để lót xuống đáy các ổ gà. Sau đó, tôi lấp đầy ổ gà bằng đất đá lấy từ mảnh ruộng trên núi. Tôi là một phụ nữ nhỏ bé, nên công việc này khá nặng nhọc, khiến tôi toát mồ hôi đầm đìa.
Tôi đã mất một tuần để sửa xong một đoạn đường ngắn. Sau đó, một trận mưa đã cuốn trôi hết công sức của tôi. Nhưng tôi đã rút kinh nghiệm từ sự cố này và quyết tâm hoàn thành việc sửa đường.
Những người qua đường, dù là đi làm đồng, đi bộ, lái xe, đưa con đi học, hay đi chợ trên thành phố, đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên và cảm phục. Một số tài xế dừng xe, nghiêng người ra ngoài, giơ ngón tay cái lên và nói: “Tuyệt vời!” Một vài người nói: “Cảm ơn rất nhiều”. Các bậc phụ huynh có con đi học thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa.
Vừa làm việc đồng áng, vừa lo việc nhà, nên tôi phải mất ba tuần mới sửa xong con đường. Một phụ huynh ở trường cháu trai tôi nhận xét: “Tôi nghĩ học viên Pháp Luân Công là những người tuyệt vời và thiện lương nhất. Suốt 10 năm qua, cả con đường này đầy ổ gà. Dù là người giàu hay người nghèo đều không quan tâm. Họ thà để cho anh đào và dâu tây bị hư hỏng chứ không chịu sửa đường Nhưng một học viên Pháp Luân Công đã làm việc đó. Ai có thể không kính nể bà ấy chứ?”
Nhiều người trong làng này đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ từ chối lắng nghe chân tướng và thường công kích các đệ tử Đại Pháp. Trong bốn năm cháu trai tôi học ở đó, sau khi sửa đường xong, tôi đã giảng chân tướng cho người dân trong làng. Ngoài ra, các đồng tu cũng tới phát tài liệu giảng chân tướng. Điều này đã thay đổi nhận thức của họ và giúp họ biết được chân tướng. Khi chúng tôi khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, hầu hết mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Giảng chân tướng trong khi làm công việc bán thời gian
Tôi đã tìm được công việc bán thời gian tại các trang trại anh đào và dâu tây. Tôi thường làm việc trong nhà kính và người chủ thường không có mặt ở đó. Mỗi ngày, vào cả buổi sáng và buổi chiều, tôi đều bắt đầu làm việc sớm hơn giờ quy định 10 đến 15 phút và kết thúc muộn hơn từ 5 đến 10 phút. Như vậy tôi thường làm thêm 40 đến 50 phút mỗi ngày.
Người bình thường sẽ không bao giờ làm như vậy. Họ sẽ không bao giờ bắt đầu làm việc trước giờ quy định và sẽ yêu cầu trả thêm tiền công nếu làm thêm dù chỉ năm phút. Đôi khi, thấy gia đình chủ nhà quá bận không kịp ăn uống, liền đưa cho họ bánh bao hấp mà tôi tự làm. Sau đó tôi đưa cho họ một chiếc USB có thông tin giảng chân tướng, họ đều vui vẻ tiếp nhận.
Tôi đi làm không phải vì tiền mà là để cứu người. Vì vậy, cứ sau khi gia đình người chủ hiểu được chân tướng và thoái khỏi ĐCSTQ, tôi lại chuyển đến gia đình tiếp theo và giảng chân tướng ở đó. Cứ như vậy, sau đó tôi lại việc cho một gia đình khác.
Chứng thực Pháp trong cuộc sống thường ngày
Lời nói và hành động của chúng ta phản ánh hình ảnh của một học viên Đại Pháp, mọi người đều đang quan sát. Điều đó có nghĩa là chính niệm, chính hành và sự thiện lương vô cùng quan trọng. Tôi thường biếu rau củ, trái cây, bánh bao, v.v. cho những người cao tuổi cô đơn và những người khuyết tật không có khả năng lao động, đồng thời giúp đỡ họ những công việc mà tôi có thể làm được.
Năm ngoái, vào vụ mùa thu hoạch lúa mì, một buổi tối nọ tôi đến nhà một đồng tu và thấy lúa mì phơi trên mái nhà gỗ của cô ấy không được che đậy. Tôi nhắc cô ấy che lúa mì lại, nhưng cô ấy nói trên trời có sao nên sẽ không mưa. Khoảng hai giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng sấm rền và mưa như trút nước. Tôi liền thay đồ và chạy đến nhà cô ấy.
Trong bóng tối, tôi thấy một người đàn ông đang dựa vào chiếc xẻng, bất lực nhìn đống lúa mì. Đó là một người trong làng chúng tôi, ông ấy bị bệnh không làm việc được, và lúc đó ông ấy đau khổ đến mức gần như không thở nổi. Thay vì đến nhà đồng tu, tôi cầm chiếc xẻng của ông ấy và bắt đầu vun lúa mì lại. Một lát sau, con trai ông ấy cũng đến, chúng tôi cùng nhau làm việc, ai nấy đều ướt sũng. Sau đó, tôi không kịp nghỉ ngơi mà chạy ngay sang nhà đồng tu kia.
Sau này, người đàn ông đó nói với tất cả những người mà ông ấy gặp rằng: “Người tu Pháp Luân Công có tấm lòng thật lương thiện.” Ông ấy, con trai và con dâu của ông ấy đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/23/488964.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/11/226187.html
Đăng ngày 23-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.