Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 07-03-2025] Mẹ chồng tôi không có việc làm, con trai của người anh chồng thứ hai là do bà nuôi lớn. Nhưng đến chúng tôi, mẹ không giúp chúng tôi trông con. Vì khi đó cha mẹ ruột của tôi vẫn chưa đến tuổi về hưu và tôi vừa được điều đến công ty mới làm việc, nên tôi đã gửi con đến nhà trẻ khi con mới hơn hai tháng, vì con nhỏ, nên cháu thường quấy, trong những năm đó, cả con trẻ và người lớn đều chịu tội khổ rất nhiều, đến mức tôi ngày ngày đều sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi rã rời, tôi đã nghĩ về mẹ chồng thế này: Mẹ ở nhà, thân thể lại không có bệnh, cũng không trông cháu, mẹ có thể trông con cho con trai thứ của mẹ, mà không trông con cho con. Vào dịp năm mới và lễ tết, tôi vẫn đến thăm cha mẹ chồng, mối quan hệ giữa tôi với họ không xa cũng không gần.
Từ năm 1998, tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã minh bạch hết thảy, giữa người với người đều là quan hệ nhân duyên, không có vô duyên vô cớ; thiện duyên và ác duyên đều do chính mình tạo nên. Sư phụ dạy tôi chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn làm người, tôi đối với ai cũng phải tốt, huống chi là thân nhân của mình, và tôi đã bắt đầu thay đổi. Khi gia đình mẹ chồng chuyển nhà, vì để tiện chăm sóc hai ông bà, nên tôi đã thuê nhà cho họ ở gần công ty của mình, vì khi ấy chồng tôi đi làm xa nhà, và hai anh trai của anh đều đã ly hôn, nên tôi chủ động gánh vác việc lo cho cuộc sống của cha mẹ chồng, khi đó, hàng tuần tôi đều ghé thăm họ hai đến ba lần, mỗi lần đều phải mua một số thức ăn mang đến. Khi đó, hàng xóm đều cho rằng tôi là con gái của họ, nên mọi người hỏi mẹ chồng tôi, người thường đến là con gái của bà à? Bà thấy lỡ rồi nên cứ nói tôi là con gái của mình luôn (mẹ chồng chỉ có ba con trai, chứ không có con gái). Hàng xóm còn ngưỡng mộ hai ông bà có con gái hiếu thuận. Khi dọn về nhà, tôi đã gánh hết thảy chi phí mở rộng diện tích và phí dọn vào nhà, tôi thu xếp cho cả gia đình ông bà dùng bữa tại nhà hàng. Trước khi mẹ chồng qua đời, bà không thể tự chăm sóc bản thân, khi tôi trông bà ở bệnh viện, giữa phòng bệnh và phòng làm việc của bác sỹ có tấm kính ngăn cách, tôi tận tụy chăm sóc mẹ chồng, cả bác sỹ và người trông bệnh nhân cùng phòng đều hỏi tôi là con gái của bà à? Tôi trả lời: “Không phải, tôi là con dâu.” [Nhớ lại] mấy năm đầu, lúc tôi cần giúp đỡ nhất, cha mẹ chồng bàng quan, không chìa tay giúp, chẳng nghe cũng chẳng hỏi. Nếu không tu luyện Đại Pháp thì tôi sẽ không đối đãi với họ như vậy. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu các học viên không tính toán được mất cá nhân, và đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện.
Khi con dâu mới hẹn hò với con trai tôi, tôi đã không đồng ý, nguyên nhân là vì con dâu lớn tuổi hơn con trai tôi, cháu ấy cũng biết tôi không tán đồng cuộc hôn nhân của hai cháu cho lắm, nhưng sau khi kết hôn, con dâu cũng rất kính trọng tôi. Con dâu thường nói với con trai tôi, mẹ anh không thích em. Sau khi biết chuyện, tôi nghĩ, mình là người tu luyện, cũng minh bạch cái lý này, hôn nhân là duyên phận, trong mệnh đã định trước, là Thần an bài. Tôi không can thiệp được và cũng không thể can thiệp. Điều mà tôi có thể làm là chúc phúc các con.
Một lần nọ, khi con trai trò chuyện với tôi, vô ý nói đến chuyện tôi luyện Pháp Luân Công, cháu nói: “Con dâu mẹ còn hỏi con, sao anh không quản việc mẹ anh luyện Pháp Luân Công?” Tôi hỏi: “Vậy con nói sao?” Con trai tôi nói: “Anh không thể quản mẹ anh, đó là việc của mẹ, đâu có chuyện con trai quản mẹ chứ.” Khi ấy, ngoài miệng tôi không nói gì, nhưng tôi thầm nghĩ, các con không hiểu Đại Pháp nên mới nói như vậy. Nếu tôi làm không tốt thì sẽ bôi nhọ Đại Pháp. Các con tin nghe lời tuyên truyền dối trá của tà đảng Trung Cộng và không hiểu Đại Pháp, nếu tôi làm không tốt thì các con sẽ hiểu sai về Đại Pháp; nếu tôi làm tốt thì các con sẽ biết Đại Pháp tốt, chính là tôi đã chứng thực Pháp rồi. Nếu bản thân tôi làm tốt thì đó chính là chân tướng tốt nhất.
Con dâu đến nhà tôi nghỉ hậu sản sau khi sinh con, do tôi chăm sóc nên hàng đêm tôi chỉ có thể ngủ hơn 3 tiếng, sau đầy tháng của cháu, tôi đã sụt hơn 10 cân. Sau khi con dâu về nhà mẹ ruột một tháng, cháu đã trở lại sống chung với tôi sáu năm rưỡi, ban ngày tôi và chồng cùng trông cháu. Con dâu thích ăn gì thì chúng tôi làm nhiều món mà cháu thích ăn hơn, thường ngày cũng quan tâm đến cháu hơn. Đôi khi lãnh đạo công ty giao nhiều việc, có khi là việc của người khác, chứ không phải việc của cháu, nhưng lãnh đạo cũng giao cho cháu, nên cháu cảm thấy không thoải mái lắm, về nhà cằn nhằn với tôi, và tôi đã dùng Pháp lý của Đại Pháp để chỉ dẫn cháu.
Đôi khi tôi nghe Sư phụ giảng Pháp ở nhà, con dâu nghe xong thì nói: “Mẹ ơi, lúc tâm tình không tốt, con nghe Sư phụ của mẹ giảng Pháp, tâm tình đã ổn rồi.” Tôi dùng những lời mà con có thể hiểu để nói những gì Sư phụ giảng là đạo lý làm người tốt, con nghe rồi thì tất nhiên sẽ dễ chịu. Trước đó con dâu nói món ăn ở nhà ăn của công ty của cháu ngon, nhưng từ khi cháu ăn món ăn mà tôi nấu, cháu rất hiếm khi dùng bữa ở nhà ăn công ty, cháu thường dùng bữa ở nhà. Con dâu hay nói: “Mẹ ơi, mẹ không giống với mẹ chồng của những đồng nghiệp của con, các bác ấy trông cháu, mỗi tháng con dâu đều phải trả tiền thì các bác mới trông cháu. Ranh giới giữa các bác và cháu rất rạch ròi.” Tôi nói: “Con à, nếu mẹ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mẹ cũng không thể hơn họ bao nhiêu, vì mẹ con đã tu Đại Pháp nên làm theo yêu cầu của Sư phụ Đại Pháp, Sư phụ bảo mẹ làm gì cũng phải đứng ở góc độ của đối phương để suy xét, nghĩ nhiều cho người khác, gặp mâu thuẫn thì tìm bản thân, làm vậy thì mọi mâu thuẫn đều có thể hóa giải. Là Sư phụ của mẹ dạy mẹ làm như vậy.” Thông thường, hễ có cơ hội thì tôi sẽ giảng chân tướng Đại Pháp cho cháu, nói với cháu rằng Sư phụ dạy chúng ta bất động tâm trước lợi ích như thế nào, làm việc gì trước tiên cân nhắc đến người khác, nghĩ nhiều cho người khác. Tôi ân cần chăm lo cuộc sống hàng ngày của các cháu, không cầu báo đáp, không tính toán được mất cá nhân. Bây giờ, con dâu không còn nói với con trai tôi là mẹ anh không thích em nữa.
Cho đến khi cháu nhỏ lên mẫu giáo, hai con mới dọn ra ngoài sống, bởi vì trường học ở dưới lầu nhà cháu, vì để tiện cho con đi học nên mới dọn ra ở riêng. Trong sáu năm sống chung, tôi thường nói với con dâu về một số điều mỹ hảo của Đại Pháp, đôi khi tôi cũng kể cho cháu nghe một số thay đổi trước và sau khi tôi luyện công, từ sự thay đổi trên thân thể cho đến sự thay đổi về tâm thái, cách giải quyết một số việc khác với trước khi tu luyện. Tôi thường nói Đại Pháp mang đến sự thay đổi rất lớn cho cuộc sống của mình. Con dâu cũng có thể thấy cơ thể tôi hết sức khỏe mạnh, trong nhiều năm qua, cháu chưa từng thấy tôi tiêm thuốc, và thân thể rất tốt.
Từ tôi, con dâu đã thấy đệ tử Đại Pháp làm gì đều có thể nghĩ cho người khác, coi lợi ích cá nhân rất nhẹ. Cháu đã có nhận thức mới về Pháp Luân Đại Pháp và thay đổi quan niệm trước đó. Một lần khác, trên đường cả gia đình tôi lái xe ra vùng ngoài, khi tôi và con dâu nói chuyện trên xe, cháu đã nói: “Mẹ ơi, trước đây con không hiểu về Pháp Luân Công, nhưng từ mẹ, con đã thấy học Pháp luyện công rất tốt. Thân thể mẹ khỏe mạnh là quan trọng hơn mọi thứ, phận làm con cũng bớt lo, chúng con không phản đối mẹ luyện công, mẹ cảm thấy tốt thì luyện nhé.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/7/我們的言行就是最好的真相-488628.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/8/226571.html
Đăng ngày 27-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.