Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 26-02-2025] Trong nhiều năm giảng chân tướng đến vậy, tôi đã từng gặp rất nhiều câu chuyện cảm động, có nhiều người không phải là ở cảnh giới tầm thường. Có chúng sinh nhìn thấy tôi, thì nói huyên thuyên, kể chuyện trong gia đình của mình. Tôi cảm nhận được sự tín nhiệm và sự chân thành mà họ dành cho tôi; khi rời đi, họ cảm ơn tôi rất nhiều, hy vọng rằng lần sau còn có thể gặp nhau, phía Thần của họ thật sự điều gì cũng biết, bởi vì họ đã tìm thấy nơi trở về.
Sau đây, tôi sẽ kể một câu chuyện nhỏ khi giảng chân tướng.
Khoảng cuối tháng 8 năm ngoái, một hôm tôi lái xe điện ra ngoài giảng chân tướng. Cả hai người đầu tiên mà tôi giảng hôm đó đều là người qua đường ở bên đường. Khi tôi lái xe chạy về trước, tôi phát hiện một chiếc xe điện cũ dừng ở bên đường, một phụ nữ khoảng 60 tuổi ngồi dưới bóng râm bên cạnh bờ hồ có hoa vạn niên thanh, chị mặc chiếc váy dài đã lỗi thời, bên ngoài khoác áo Âu phục cũ màu đen, ăn mặc có chút không hợp, bởi vì lúc ấy trời còn khá nóng. Mặt chị không sáng sủa, mà hơi xám xịt và tiều tụy. Tôi vội dừng lại, đến hỏi chị: “Chị ơi, bây giờ mấy giờ rồi?” Chị vội nói: “Sắp 11 giờ rồi.” Tôi chống xe xong, đến ngồi kế bên chị, và trò chuyện với chị. Chị giống như cuối cùng đã tìm thấy đối tượng để dốc bầu tâm sự, trút hết phiền não trong lòng với tôi. Cuối cùng chúng tôi nhìn đồng hồ, thì đã hơn hai tiếng trôi qua. Sinh mệnh này tràn đầy niềm vui, vui mừng nói với tôi: “Cảm ơn chị, chị đã cứu tôi.” Tôi bảo chị: “Không phải tôi, mà là Sư phụ của tôi đã cứu chị.”
Câu chuyện là thế này, ba người thân nhất của chị─cha, mẹ và chồng lần lượt qua đời trong vòng ba năm, họ đều không bệnh mà mất, đột nhiên qua đời, và chị không kịp chuẩn bị tư tưởng. Trong ba năm qua, chị không chào hỏi và nói chuyện với bất kỳ ai, một mình ăn sáng, rồi bắt đầu lái xe điện đi lang thang khắp nơi, mãi đến khi xe sắp hết điện thì mới về nhà. Chị đã mất ngủ ba năm, tối không ngủ được, luôn phải đi từ phòng này sang phòng khác, mệt rồi thì ngồi trên ghế sofa một lúc, suốt đêm không ngủ, chị rất khổ sở. Hai con gái của chị rất hiếu thuận, vì để chị có thể tiếp xúc với người khác, nên các con ghi danh cho chị đến các lớp học như lớp học bơi và yoga, nhưng chị không tham gia. Hàng ngày chị đều ra ngoài đi loanh quanh để giết thời gian, chị cũng không biết mình phải làm gì. Trực giác của tôi mách bảo, phía minh bạch của chị đang tìm kiếm đệ tử Đại Pháp mà có thể giúp chị được cứu.
Chị kể: “Hôm nay rất kỳ lạ, buổi sáng tôi đã ngủ được một tiếng, tôi có cảm giác dễ chịu chưa từng thấy, trong tâm vui vẻ không thể diễn tả, không tin thì chị xem, tôi còn gửi tin nhắn WeChat cho bạn tôi nữa. Hôm nay tôi thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, tôi muốn xem thử tòa nhà này, cái cây này và bông hoa này, dường như tôi chưa từng thấy chúng trong nhiều năm qua. Tôi vốn muốn đi tiếp, nhưng không biết sao lại quay trở lại, và ngồi ở đây. Trước đó tôi sẽ không bao giờ ngồi xuống.”
Tôi ngộ ra, là Sư phụ đã thanh lý đầu não cho chị vào buổi sáng, khiến chị có một giấc ngủ ngon, nếu không thì chị sẽ không nói chuyện với tôi. Bởi vì chị nói với tôi: “Nếu là trước đây, chị nói chuyện với tôi, thì tôi sẽ không nói chuyện với chị, tôi không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng hôm nay tôi đã nói với chị nhiều thế này.”
Chị còn kể cho tôi nghe một giấc mơ rất chân thật: Một hôm chị nằm mơ, mơ thấy chị đốt giấy tiền vàng bạc cho chồng, chồng chị bay ra từ ngôi mộ, anh mặc y phục của tiên nhân. Y phục mà anh mặc không phải là thứ mà chúng ta vẫn mặc, anh bảo chị, đừng nhớ anh nữa, anh ở bên kia rất tốt, không nóng không lạnh, cũng chẳng cần xuống ruộng làm việc, lương thực mà anh ăn đều là trái cây hái từ trên cây, nên không cần đốt giấy tiền vàng bạc, anh không xài được. Chị còn kể chị thấy bên đó không có nhà lầu như bên này, mà đều là những ngôi đình nhỏ, chồng chị còn nói anh ở cùng với cha mẹ của chị, anh vẫn còn chăm sóc họ, không cần chị lo lắng. Tôi bảo chị: “Họ không ở địa ngục, mà đều ở tiên giới, chị hãy yên tâm nhé.”
Tôi đã truyền phúc âm của Đại Pháp cho chị, kể cho chị nghe những ví dụ có thật về những người được ích lợi khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tôi bảo chị: “Chị nhất định phải niệm, thành tâm ắt linh nghiệm. Tối nay, chị sẽ ngủ một giấc đến sáng.” Cuối cùng, chị nói cho tôi tên của cha mẹ và chồng của chị để tôi giúp họ làm tam thoái. Khi sắp rời đi, hai chúng tôi còn hẹn hôm sau sẽ gặp nhau ở đây, bởi vì chị nói chị muốn tu luyện Đại Pháp, và tôi phải tặng chị một cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Sáng hôm sau, hai chúng tôi lại đến chỗ cũ gặp nhau. Chị thật sự như một người khác, chỉ thấy da dẻ của chị trắng ra, khuôn mặt vui vẻ, trông rất hạnh phúc, chị đã ngồi ở đó đợi tôi. Vừa gặp, chị liền vui mừng nói: “Tôi đã đọc tài liệu mà chị cho tôi ngay khi về nhà, chị xem, người kỹ sư hóa học đã thoát khỏi nguy hiểm này. Đêm qua, tôi đã ngủ một giấc từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau, cảm thấy thật mỹ diệu, tôi còn muốn ngủ lại một lúc, nhưng chẳng phải chúng ta đã hẹn đúng giờ rồi sao, thế nên tôi thức dậy, nếu không thì tôi lại ngủ một lát nữa, dễ chịu lắm, sáng nay tôi rửa mặt và soi gương, tôi phát hiện mình dường như trắng ra, nhìn cũng đẹp hơn, những thứ ứ tắc trong tâm cũng biến mất, tôi thấy rất vui, luôn muốn cười.”
Tôi thấy cả người chị thật sự tràn đầy hạnh phúc, trên mặt luôn nở nụ cười, y phục cũng đổi thành y phục chống nắng, khí sắc của chị rất tốt. Chị rất thành thật nói ra một câu từ tận đáy lòng: “Cảm ơn chị đã cứu tôi! Chị biết không, tôi có chút sắp chịu không nổi, nếu lại tiếp tục như thế này, thì tôi nghĩ mình tiêu rồi.” Tôi nói: “Chị phải cảm ơn Sư phụ của tôi, hết thảy đều là Sư phụ an bài, trong đó có việc để chúng ta gặp nhau. Sư phụ là đến độ nhân.” Chị ấy rất tin. Tôi bảo chị: “Chị đã giúp người thân làm tam thoái rồi, chị cũng có công đức vô lượng, họ đều sẽ biết ơn chị.”
Trong ba năm, chị vì điều gì mà biết bao đêm không ngủ, biết bao ngày một mình đi tới đi lui, đông qua hè đến, gió thổi nắng chiếu, đi đến biết bao phố lớn ngõ nhỏ? Là vì tìm kiếm Chủ của chị, vì để được cứu. Giống như tên của chị là Tiểu Nha, chị tìm kiếm dấu chân của đệ tử Đại Pháp, trông ngóng sự đắc độ của sinh mệnh.
Chị kể với tôi, ở con hẻm dưới quê chị có đệ tử Đại Pháp, hàng ngày họ đều ngồi luyện công trên tấm đệm lớn hình tròn, nhưng không có ai từng nói cho chị biết chân tướng Đại Pháp. Sau khi nghe, tôi cảm thấy hơi khó chịu trong tâm.
Tôi phát hiện có một số đồng tu, không chú trọng giảng chân tướng trực tiếp, cho rằng mình ở nhà giúp đồng tu làm một số tài liệu chân tướng và những thứ khác phụ trợ là được rồi, dù sao cũng không rảnh. Nhưng giảng chân tướng trực tiếp có thể trực tiếp tiếp xúc với chúng sinh, tháo gỡ khúc mắc trong tâm của họ. Nếu thật là chúng ta có thể bước ra, nói một chút, nghe một chút, tận tay trao tài liệu chân tướng vào tay của chúng sinh, thì chúng ta sẽ phát hiện quá trình này là một quá trình thăng hoa, thực chất là một quá trình đề cao chân chính trong tu luyện. Nó sẽ khiến chúng ta sinh tâm từ bi, buông bỏ tự ngã, tu ra cảnh giới cao hơn.
Sư phụ đưa những người hữu duyên đến bên cạnh chúng ta, đó là chúng sinh trong thế giới của chúng ta đang chờ chúng ta đến cứu độ. Đó là để xem chúng ta có thể buông bỏ sinh tử, vứt bỏ tâm sợ hãi, vứt bỏ tâm sĩ diện để hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình và đoái hiện thệ ước hay không.
(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/2/26/三年找尋終得度-490363.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/12/226205.html
Đăng ngày 13-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.