Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2025] Chiều ngày 19 tháng 4 năm 2024, khi về đến nhà, tôi thấy nhiều cảnh sát đang đợi ở cửa. Tôi liền mở cửa, mời họ vào nhà và ngồi xuống. Tôi đã kể cho họ nghe về trải nghiệm tu luyện Pháp Luân Công của mình. Tôi nói với họ: “Pháp Luân Công không có tổ chức và không có bí mật nào cả.”

Trong khi họ đang lục soát nhà tôi một cách phi pháp, một viên cảnh sát trẻ hỏi tôi: “Tại sao bà không sợ hãi gì?” “Bà tu luyện Pháp Luân Công, sao bà làm việc ở tòa án đến lúc nghỉ hưu mà không hề bị sa thải? Tôi đáp: “Tại sao tôi phải sợ? Tôi chỉ đang cố gắng làm một người tốt. Có gì phải sợ đâu?”

Tôi bị đưa đến đồn công an và bị giam ở đó. Tối hôm đó, tôi đã giảng chân tướng cho tất cả cảnh sát mà tôi gặp. Sáng hôm sau, ở đồn công an, tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Sau đó, tôi bị đưa đến trụ sở công an thành phố. Khi tôi vừa bước ra khỏi xe, trưởng đồn công an đã đẩy tôi một cách thô bạo, túm lấy cổ áo tôi và giơ tay định tát tôi. Tôi hét lên: “Mọi người chụp ảnh đi! Anh ta sắp đánh tôi!” Lúc đó anh ấy mới buông tay. Họ đưa tôi vào một căn phòng riêng trong khi họ thẩm vấn một học viên khác. Tôi liên tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Hãy ngừng bức hại Pháp Luân Công!”

Trong buổi thẩm vấn phi pháp, tôi nói với viên cảnh sát trước đó định đánh tôi: “Tôi là một phụ nữ đã ngoài sáu mươi và từng là thẩm phán, vậy mà anh vẫn muốn đánh tôi. Không thể tưởng tượng được các anh sẽ đối xử với người dân thường như thế nào. Ai cho các anh quyền bức hại chúng tôi? Luật nào cho phép các anh làm điều này?” Anh ấy im lặng. Sau đó, bất kể anh ấy hỏi gì, tôi chỉ trả lời: “Tôi không thuộc về nơi này.” Cuối cùng, anh ấy hỏi tôi còn điều gì muốn nói không. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn chân chính. Pháp môn này giảng về Chân-Thiện-Nhẫn. Những gì đi ngược lại các giá trị này đều là tà ác!”

Nghe vậy, một nữ cảnh sát đứng dậy khỏi bàn thẩm vấn, bước đến chỗ tôi và giơ ngón tay cái lên. Cô ấy nói: “Bà thật can đảm! Tuyệt vời! Bà thật dũng cảm và trí tuệ!” Viên cảnh sát đang thẩm vấn tôi ôm ngực, giống như bị đau đầu và khó thở. Anh ấy thì thầm với nữ cảnh sát: “Tôi có thể đi trước được không?” Sau đó, anh ấy quay sang tôi và nói: “Bà từng làm việc trong ngành tòa án… tôi không thể thẩm vấn bà được. Hôm nay đến đây thôi.”

Chiều ngày 20 tháng 4 năm 2024, tôi bị đưa đến một trại tạm giam. Ban đầu, họ đưa tôi vào một phòng giam tạm thời. Khi tôi bước vào, tù nhân là trưởng phòng giam hỏi về gia cảnh của tôi. Tôi nói: “Tôi không phạm tội gì cả, nên tôi không có gì để nói với cô.”

Tôi từ chối mặc đồng phục tù nhân, không trực nhật và không làm bất kỳ việc vặt nào mà họ giao. Mỗi khi tỉnh dậy vào nửa đêm, tôi đều luyện công. Ban ngày, tôi phát chính niệm mỗi giờ. Ngoài việc ăn và ngủ, tôi dành thời gian để luyện công, học thuộc Pháp và nói cho những người khác về chân tướng Pháp Luân Công.

Không khí trong phòng giam tương đối yên tĩnh, trưởng phòng giam cũng tốt bụng. Sau khi được cô ấy cho phép, tôi bắt đầu nói chuyện với từng tù nhân, giảng chân tướng và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Đến lúc tôi phải rời phòng giam, mọi người đều ngồi xuống, còn tôi đứng trước mặt họ để nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ vỗ tay và khen tôi: “Nói hay lắm! Hay lắm!”

Khoảng một tuần sau, tôi bị chuyển đến một nơi khác. Trước khi tôi rời đi, các tù nhân đã cho tôi chín cái xúc xích, ba quả trứng và ba gói rau dưa muối. Trên đường đi, tôi nói với các cảnh sát: “Mặc dù tôi đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng vì tôi là người tốt. Nếu tôi có thể đánh thức lòng tốt của những người xung quanh và giúp họ giữ vững sự lương thiện trong tâm, họ cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp. Điều đó có nghĩa là tôi đã cứu họ. Thiện hữu thiện báo, nhân quả là có thật.”

Khi đến phòng giam thứ hai, tôi tình cờ nghe thấy một nữ cảnh sát ở hành lang nói: “Tôi nghe nói có một học viên Pháp Luân Công ở đây. Để tôi vào xem thử!” Cô ấy hùng hổ đi về phía cửa. Lúc đó tôi tình cờ đang đứng ở cửa, liền hỏi cô ấy: “Sao cô lại tỏ ra hung hăng như vậy?” Vẻ mặt dữ tợn của cô ấy lập tức biến mất, cô ấy nói: “Ồ, không có gì, không có gì. Tôi chỉ nghe nói có người bị ốm nên đến xem sao.”

Cô ấy thường xuyên đến phòng giam. Một hôm, tôi hỏi cô ấy: “Tại sao cô lại kỳ thị Pháp Luân Công?” Lần thứ hai gặp cô ấy, tôi lại hỏi: “Cô vẫn định tiếp tục kỳ thị Pháp Luân Công à?” Cô ấy nói đúng như vậy. Tôi đáp: “Nếu cô cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cáo.” Cô ấy không nói gì.

Sau đó, cô ấy cùng hai viên cảnh sát khác đến điểm danh định kỳ. Tôi nói với cô ấy: “Hãy nhớ kỹ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Điều đó sẽ mang lại cho cô sự bình an.” Cô ấy liền đáp: “Được.” Sau đó, mỗi khi nhìn thấy tôi, cô ấy đều chào tôi rất niềm nở. Tất cả những viên cảnh sát từng tiếp xúc với tôi đều mỉm cười và gật đầu chào tôi khi gặp tôi.

Khi nhân viên tòa án đến để gửi bản thông báo xét xử phi pháp, tôi nói với họ: “Pháp Luân Công giúp nâng cao sức khỏe và cải thiện tinh thần. Nguyên tắc của pháp môn này là Chân-Thiện-Nhẫn. Tu luyện Pháp Luân Công, tôi chiểu theo những giá trị này để làm người tốt, đề cao đạo đức và tịnh hóa tâm hồn. Tôi không phạm tội. Có tội gì để mà nhận chứ?”

Trợ lý thẩm phán yêu cầu tôi ký vào thông báo. Tôi định viết “Chân-Thiện-Nhẫn” lên đó, nhưng cô ấy nhanh chóng giật lấy tờ giấy và không cho tôi viết tiếp. Cô ấy nói: “Đến đây rồi mà bà vẫn còn muốn tuyên truyền Pháp Luân Công!” Tôi hỏi cô ấy: “Cô thừa nhận ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ thuộc về Pháp Luân Công. Vậy điều đó nói lên điều gì về việc đàn áp Pháp Luân Công?”

Một lúc sau, cô ấy nói: “Không cần tu luyện Pháp Luân Công cũng có thể làm người tốt.” Tôi đáp: “Nhưng tiêu chuẩn là khác nhau. Tôi nghiêm khắc chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, cho dù bị cầm tù, mất tất cả mọi thứ trên đời, hay thậm chí đối mặt với cái chết, tôi cũng sẽ không nói dối. Nhưng người không tu luyện Pháp Luân Công thì sẽ không thể làm được như vậy.”

Lần thứ hai trợ lý thẩm phán đến giao bản án sơ thẩm, tôi lại tìm cách viết chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” vào tờ biên nhận. Những người đi cùng cô ấy liền lớn tiếng phản đối kịch liệt. Một cán bộ trại tạm giam nghe thấy ồn ào liền bước vào hỏi có chuyện gì. Lần này, trợ lý thẩm phán nói: “Không sao, không sao. Cứ để bà ấy viết.”

Sau đó, trợ lý thẩm phán này thậm chí còn tìm cơ hội hỏi tôi về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói với cô ấy rằng đó là một vụ việc do ĐCSTQ dàn dựng để vu khống Pháp Luân Công. Thật là tà ác!

Tôi coi các công an, kiểm sát viên và thẩm phán đều là những người cần được cứu. Mối quan hệ của tôi với họ không phải là giữa người bị bức hại và người bức hại, mà là giữa người cứu và người được cứu. Tôi không bao giờ dùng từ “buộc tội”. Tôi chỉ đơn giản là nói cho họ sự thật, đối xử với họ như bạn bè và thảo luận mọi việc một cách có lý trí. Khi tôi nói chuyện với họ nhiều hơn, họ dần chấp nhận cụm từ “Chân-Thiện-Nhẫn” mà không cảm thấy căng thẳng hay sợ hãi.

Ban đầu, một nữ cảnh sát thậm chí còn ngăn cản khi tôi nói rằng việc tu luyện Pháp Luân Công giúp tôi cải thiện sức khỏe. Nhưng sau đó, cô ấy đã tin vào nhân quả, và thậm chí còn dùng nó để giáo dục các tù nhân bị giam giữ. Cuối cùng, cô ấy thấy các học viên Pháp Luân Công thật phi thường và liên tục nói: “Tôi ngưỡng mộ bà! Tôi ngưỡng mộ bà!” Cô ấy khâm phục việc tôi luôn nhẹ nhàng, tràn đầy năng lượng, và mỗi ngày đều vui vẻ, lạc quan. Cuối cùng, cô ấy đã có thể cởi mở lắng nghe tôi nói về Pháp Luân Công và liên tục nói: “Mọi điều bà nói đều đúng. Hoàn toàn đúng.”

Luật sư của tôi nói với tôi: “Tôi cảm thấy như kiểm sát viên và thẩm phán quan tâm đến bà và không thực sự muốn kết án bà, nhưng có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản họ thả bà ra.”

Sau khi tôi kháng cáo, tòa phúc thẩm đã đến để xác minh hồ sơ vụ án. Họ hỏi tôi có nhận tội và chấp nhận hình phạt không. Tôi kiên quyết trả lời: “Tôi không phạm tội. Có tội gì để mà nhận chứ?” Tôi cố gắng chia sẻ chân tướng Pháp Luân Công và kinh nghiệm tu luyện của mình, nhưng thẩm phán đã ngắt lời tôi. Tôi nói: “Tôi bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Công và chiểu theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’. Nếu các vị không cho phép tôi đề cập đến Pháp Luân Công hay nói về ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ thì còn gì để nói nữa?” Vị thẩm phán không trả lời được.

Tôi nói: “Pháp Luân Công mang lại lợi ích cho xã hội, người dân, gia đình và cá nhân. Pháp môn này chỉ mang lại những điều tốt đẹp.” Tôi đã nói điều này tại Cục Công an, Viện Kiểm sát và tòa sơ thẩm, nhưng không nơi nào ghi lại. Cuối cùng, nó đã được đưa vào hồ sơ vụ án phúc thẩm.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/2/491212.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/17/226270.html

Đăng ngày 28-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.