Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-03-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Gần đây, thông qua học Pháp, tôi mới thực sự nhận ra mình đã không biết tu luyện, đã nhầm tưởng giả ngã là chân ngã.

Nhất là trong cuộc sống hàng ngày, dù ở gia đình hay ngoài xã hội, khi thấy người khác làm những việc không như tôi nghĩ, tôi không tự nhìn lại mình trước, không đối chiếu bản thân với những thiếu sót nhìn thấy ở người khác để xem mình cũng có chấp trước về phương diện này hay không, mà lại phàn nàn về việc người kia sai ở điểm nào, làm sai như thế nào, thậm chí tôi còn phát sinh thêm nhiều chấp trước.

Đôi khi, thấy đối phương không làm theo lối nghĩ của mình, tôi cảm thấy bực tức, cuối cùng, trong lòng vô cùng khó chịu. Thực ra, chính là tôi đã phóng đại vấn đề, bành trướng tự ngã, và giả ngã càng gia cường những nhân tâm này. Tôi đã nhầm lẫn sự khó chịu là của mình, mà không phân biệt được rằng đó chính là “cái tôi giả” đang cảm thấy khó chịu. Lúc này, nếu có thể phân biệt được đây không phải chân ngã, và phát ra một niệm: phủ định giả ngã đang cảm thấy khó chịu, phủ nhận an bài của cựu thế lực, thì một cảnh tượng khác sẽ xuất hiện.

Tuy nhiên, tôi đã tu luyện 26 năm rồi vậy mà về phương diện này vẫn còn rất kém. Ngay cả bây giờ, trong gia đình, khi thấy người nhà làm không tốt, tôi vẫn không thể dùng các nguyên lý của Đại Pháp để chỉ đạo hành vi của mình.

Tôi vẫn không thể từ khuyết điểm của người khác để tìm thiếu sót ở bản thân. Vậy nên, tôi thường xuyên trong tâm trạng khó chịu, bởi vì mỗi gia đình đều có vấn đề riêng, đặc biệt khi đối mặt với những người nhà không tu luyện, những điều tôi không thuận mắt ngày nào cũng xảy ra. Nếu tôi không yêu cầu bản thân chiểu theo Pháp, không thể tu từng tư từng niệm, và không thể coi những điều này là cơ hội để đề cao tâm tính, thì tu sẽ rất khổ rất mệt, và tầng thứ sẽ không thể đề cao lên được.

Là một người tu luyện, tôi nên coi bất kỳ hoàn cảnh phức tạp nào cũng là cơ hội tốt nhất để đề cao tâm tính và đề cao tầng thứ. Nếu là như vậy, chẳng phải tôi nên biết ơn những người thân trong gia đình sao? Tôi thực sự nên như thế mới phải! Họ giống như một tấm gương, phản chiếu rất nhiều chấp trước người thường của tôi. Chỉ có như vậy tôi mới có thể nhanh chóng tu bỏ những chấp trước này, mới có thể đề cao tầng thứ và mới có thể tăng công. Đây chẳng phải là điều rất tốt sao? Tôi thực sự phải cảm ơn họ rất nhiều.

Đối với những người ngoài xã hội và các đồng tu cũng vậy, họ đều là tấm gương phản chiếu những điều tôi nên thay đổi ở mình. Vì vậy, tôi nhất định phải chân thành cảm ơn tất cả những người đã tạo ra khổ nạn trên con đường tu luyện của tôi. Đồng thời, tôi cũng vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã dùng mọi hoàn cảnh trong gia đình và xã hội để thanh trừ những tư tưởng con người chôn vùi sâu trong tôi.

Từ nay về sau, tôi sẽ tăng cường phát chính niệm, phân rõ chân ngã và giả ngã, tu bỏ từng cái giả ngã, thanh trừ hết thảy tâm chấp trước của người thường. Trong giai đoạn mới của Chính Pháp này, tôi sẽ nỗ lực theo kịp tiến trình Chính Pháp, tu luyện cho tốt bản thân, làm tốt ba việc, cuối cùng theo Sư phụ trở về nhà.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/6/490327.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/13/225832.html

Đăng ngày 18-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share