Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-02-2025] Ông Triệu, 67 tuổi, đã ra đi rồi. Ông ấy đột nhiên ăn không được, nuốt không trôi, ợ lên thì có vị đắng, nuốt xuống thì thấy vị ngọt, trong sự giày vò đau đớn của hai thái cực như thế, đến ngày thứ mười thì ông ra đi.

Vào ngày 12 tháng 12 năm ngoái, ông Triệu đột nhiên ngã xuống, môi ông tím đen trông có vẻ rất đau đớn. Vài ngày sau, tôi và một đồng tu khác đến thăm ông, ông vẫn không khá hơn. Trong lúc tôi và đồng tu đang trao đổi, ông Triệu đột nhiên nói: “Tôi vừa cầu xin Sư phụ, Sư phụ quản tôi rồi. Tôi ổn rồi.” Trông ông ấy rất vui.

Hai ngày sau, ông ấy bắt đầu đau đớn tột độ, thậm chí không thể mở mắt. Tôi hỏi xem liệu ông ấy có đang niệm chín chữ chân ngôn không. Thật ngạc nhiên, ông nói: “Tôi quên mất rồi. Cô dạy tôi đi?” Tôi nghĩ cựu thế lực đã khống chế chủ ý thức của ông, ngăn cách phần Thần của ông ấy. Có đồng tu đến, dạy gì thì ông học nấy. Ông hành động như thể không biết nhiều điều mà các học viên đã nói với ông.

Một hôm, dường như ông đã lấy lại được chủ thức. Ông nói với các đồng tu: “Trong những năm qua mọi người đều đã làm rất tốt, rất tuyệt vời. Tôi đã làm nhiều việc trong các hạng mục ​​Đại Pháp, cảm thấy rất tự mãn, tự cho mình là đúng và cảm thấy rất giỏi giang. Tôi tự hào về bản thân vì những việc mà mình đã làm, giống như nằm trên sổ công lao. Dần dần, tôi đã buông lơi, và cựu thế lực đã nắm được yếu điểm để bức hại tôi. Các đồng tu nhất định phải tu luyện thật tinh tấn. Giảng chân tướng cứu người là trọng yếu, chỉ khi tu tốt mới có thể làm tốt được, cựu thế lực sẽ không có cớ để bức hại“.

Ông nói tiếp: “Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, nhất định phải hoàn thành sứ mệnh cùng Sư phụ trở về. Dạo này tôi thích xem điện thoại, nào là chiến tranh Nga-Ukraine, nào là hỗn loạn Trung Đông, thời gian xem điện thoại nhiều hơn cả thời gian học Pháp. Tôi không giấu diếm mà phơi bày nó ra, càng rộng càng tốt, để các đồng tu hãy lấy đó làm bài học”.

Ông đã dặn dò và cảnh báo từng đồng tu có mặt. Tâm nguyện cuối cùng của ông chính là đừng để lại hối tiếc trong quá trình tu luyện.

Trước khi trở thành một học viên, ông Triệu là một nông dân nghèo, biết vẽ, cũng từng mở xưởng mỹ thuật. Ông bị chứng đau nửa đầu hành hạ, hàng ngày phải dùng thuốc giảm đau. Một thanh niên trong làng đã hồng Pháp cho ông. Vào mùa hè năm 1994, ông đã thỉnh được cuốn Chuyển Pháp Luân, sau khi tu luyện ông thấy tâm thanh khí sảng, thật là tốt! Bệnh đau đầu lúc đó liền biến mất. Ông là một người có ngộ tính rất cao, sau khi đọc xong cuốn sách liền nói đây không phải là một cuốn sách bình thường, mà là Phật Pháp, là tu Phật. Ông đã tham dự khóa giảng Pháp cuối cùng của Sư phụ tại Đại Liên vào cuối năm 1994. Cứ như vậy, từ năm 1994 đến năm 2024, 30 năm ông Triệu không bệnh tật, một thân nhẹ nhàng.

Trước khi cuộc bức hại của ĐCSTQ bắt đầu, Đại Pháp hồng truyền tại Trung Quốc, số người học Đại Pháp tăng lên nhanh chóng. Người truyền người, tâm truyền tâm, nhưng rất nhiều người không hiểu rõ Đại Pháp là gì, tu luyện là gì. Ông Triệu đã dùng lý giải của bản thân để chia sẻ với mọi người: Tôi thấy chúng ta cần phải học làm người tốt trước, người tốt thì tâm tình mới tốt, không làm tổn thương người khác, có thể khiến người khác thay đổi tốt hơn, xã hội sẽ tốt hơn và không còn hỗn loạn nữa. Khí công không dùng để chữa bệnh, nhưng có thể khiến bệnh tật tiêu trừ, căn nguyên là bạn phải buông bỏ được cái tâm về bệnh, bạn chỉ cần học Pháp luyện công, bất tri bất giác sẽ ổn. Chỉ cần đề cao tâm tính, Pháp Luân mà Sư phụ cấp cho bản thể chúng ta, sẽ tự động thanh lý thân thể, còn có thể giúp chúng ta tăng công. Trước đây, hơn một nửa số người trong thôn chúng tôi thường đến chợ nông sản để ăn cắp đồ của những người bán hàng, làm họ rất sợ. Từ khi có Đại Pháp hồng truyền, số người học nhiều lên, tình trạng trộm cắp nhanh chóng giảm bớt. Vào mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc phủ kín đường đi, các học viên còn chủ động đi sớm để dọn tuyết.

Khi cuộc bức Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng tôi bước sang hình thức tu luyện mới, từ lúc ban đầu không biết phải làm thế nào đến dần dần thanh tỉnh. 30 năm qua, ông Triệu luôn là người tiên phong trên con đường tu luyện ở địa phương, từ chỗ bắt đầu tìm đồng tu chia sẻ Đại Pháp là tốt, là chính, là dạy người hướng thiện, rồi bước vào tu luyện Chính Pháp.

Ông là một trong những đệ tử Đại Pháp đã phải lưu lạc từ rất sớm, mặc dù không bị bức hại lâu dài, nhưng ông đã bị bắt và chịu những cực hình của ĐCSTQ. Trong tu luyện Chính Pháp, việc gì ông cũng làm, in tờ thông tin, làm sách nhỏ, viết biểu ngữ, khắc khuôn, phát tài liệu, viết, dán, treo biểu ngữ, viết rất nhiều bài vạch trần bức hại và những câu chuyện nhỏ về tu luyện; quan tâm giúp những đồng tu bị tà ngộ và đồng tu đang vượt quan. Trong vùng của chúng tôi, bất kể là làm việc chỉnh thể, hay mọi người cùng giao lưu, cũng chưa từng bị can nhiễu và bức hại nghiêm trọng, các đồng tu đều bước ra, được đề cao và ma luyện.

Trong mười ngày tiêu nghiệp, diện mạo da dẻ của ông sáng bóng, hồng hào, mịn màng, không hề có biểu hiện của bệnh tật. cựu thế lực đã cướp đi sinh mệnh của ông, trước khi ra đi ông rất hối hận, phẫn nộ, và hối tiếc. Lúc ra đi dung mạo ông rất tường hòa.

Cuối cùng, xin cho phép chúng tôi nhắc lại lời nhắc nhủ thiện ý của ông Triệu: “Các đồng tu nhất định phải làm thật tốt, giảng chân tướng cứu người là trọng yếu, chỉ khi tu tốt mới có thể làm tốt được, cựu thế lực sẽ không có cớ để bức hại”.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/24/491042.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/5/225726.html

Đăng ngày 16-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share