Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-01-2025] Vào tháng 7 năm 2024, tôi đã đến thăm một học viên đang trải qua một ma nạn nghiêm trọng—các triệu chứng của bà ấy tương tự như bị đột quỵ. Bà ấy nằm trên giường, lưỡi thè ra ngoài và gặp khó khăn khi nói chuyện. Có bốn, năm học viên ở đó, đọc Pháp và phát chính niệm.
Tôi đã kể cho bà ấy nghe về những trải nghiệm của mình khi bị bức hại trong một trại lao động cưỡng bức. Vì tuyệt thực để phản đối bức hại, tôi đã mất khả năng đi lại và hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của các đồng tu.
Một học viên có lý giải Pháp minh bạch đã nói với tôi: “Chị phải tự chăm sóc bản thân.” Tôi hiểu rằng không được tự coi mình là một “bệnh nhân”. Dù khó khăn đến đâu, tôi cũng nên kiên trì và tự mình thực hiện các công việc, phủ nhận hoàn toàn giả tướng bệnh tật và không thừa nhận bức hại.
Tôi cũng nói với người học viên đang gặp ma nạn rằng có lần tôi bị một chiếc xe đâm vào và không thể cúi xuống, nhưng tôi đã kiên trì luyện các bài công pháp nhiều nhất có thể. Sau khoảng ba ngày, thân thể tôi đã trở lại bình thường. Sau khi nghe tôi nói những điều này, bà ấy đã từ từ ngồi dậy.
Tôi đến thăm bà ấy vào ngày hôm sau, nhận thấy không có nhiều tiến triển, tôi liền hỏi: “Chị có cảm thấy tự tin rằng mình sẽ vượt qua được ma nạn này không? Chị có nghĩ rằng mình cần phải đến bệnh viện không?” Bà ấy trả lời một cách kiên quyết: “Tôi vẫn ổn; tôi không cần phải đến bệnh viện.” Thấy chính niệm mạnh mẽ của bà ấy, tôi cảm thấy mừng cho bà. Sau đó, tôi hỏi: “Chị đã nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu chưa? Có phải vì chị không chú ý tu luyện bản thân trong những việc nhỏ và chị có quá nhiều tư tưởng người thường?”
Bà ấy trả lời: “Tôi chưa nghĩ về điều đó.” Tôi rất ngạc nhiên trước câu trả lời của bà ấy, nhưng sau đó bà ấy nói: “Tôi đã quá chấp trước vào việc lướt điện thoại, và tôi vẫn còn ôm giữ tâm oán hận.”
Vào ngày thứ ba, tôi lại đến thăm bà ấy. Bà ấy muốn luyện công, vì vậy tôi đã cùng bà luyện bài công pháp thứ hai. Chân bà ấy run rẩy và mồ hôi nhỏ giọt trên cánh tay, nhưng bà vẫn kiên trì. Tôi đã lo rằng bà ấy có thể không tiếp tục được. Sư phụ đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng tôi biết bà ấy đang phải chịu đựng đau đớn và tiêu nghiệp. Bà ấy không thể hoàn thành bài công pháp thứ hai, vì vậy tôi đã đề nghị luyện bài công pháp thứ ba. Bà ấy nói rằng sẽ đợi cho đến khi tôi luyện xong bài thứ hai rồi bà ấy mới luyện bài thứ ba. Lúc đó, tôi thấy bà ấy đã biết suy nghĩ cho người khác.
Chúng tôi cũng đã thảo luận về việc hướng nội, tu luyện như thế nào, tầm quan trọng của việc tín Sư tín Pháp, duy trì chính niệm và thực sự biết nghĩ cho người khác. Tôi đã nhắc nhở bà ấy rằng tu luyện đòi hỏi phải loại bỏ các chấp trước của chúng ta chứ không chỉ đơn thuần là nhận ra chúng. Tôi đã giải thích rằng khi gặp ma nạn và cảm thấy khó chịu, tôi tự nhắc nhở bản thân rằng những quan niệm tiêu cực đó không phải của tôi. Tôi sẽ hướng nội và cố gắng xác định nguyên nhân gây ra chấp trước của mình và loại bỏ nó.
Con trai bà ấy làm ca đêm và lo lắng nếu mẹ phải ở nhà một mình nên đã hỏi tôi có thể ở lại với bà ấy không. Anh ấy đã rất nhẹ nhõm khi tôi đồng ý.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy không thoải mái vì nhà của bà ấy ở xa nhà tôi và không được thoải mái như nhà tôi. Tôi đã ngay lập tức nhận ra chấp trước vào sự thoải mái và sợ khổ của mình.
Trong khi tôi chăm sóc bà ấy, con trai bà thường hỏi tôi làm thế nào để mẹ anh ấy có thể hồi phục nhanh hơn. Tôi đã nói với anh ấy: “Hãy nghe theo Sư phụ. Điều đó có nghĩa là các học viên nên tin tưởng vững chắc vào Sư phụ, hướng nội và thực sự tu luyện bản thân. Không có đường tắt nào trong tu luyện. Chỉ khi mẹ cháu đạt đến tiêu chuẩn của Đại Pháp thì cơ thể bà ấy mới hồi phục.”
Các học viên khác cũng tham gia cùng chúng tôi mỗi tuần một lần để học Pháp. Sau đó, chúng tôi thảo luận về lý giải của bản thân về tu luyện Chính Pháp và với tu luyện cá nhân, làm thế nào để đề cao bản thân trong khi làm ba việc. Trong tu luyện cần đề cao trong từng chi tiết, ngay cả những suy nghĩ nhỏ nhất cũng phải phù hợp với Pháp. Trong các cuộc thảo luận của chúng tôi, tôi đã đề cập rằng tôi thường đọc các bài viết trên Minh Huệ để học hỏi những điểm tốt của các đồng tu và xác định những chỗ mà tôi còn thiếu sót để có thể nhanh chóng đề cao. Thông qua việc chia sẻ kinh nghiệm, tất cả chúng tôi đã hiểu sâu hơn về ý nghĩa của việc tu luyện, chúng tôi đã học hỏi lẫn nhau và được khích lệ để tu luyện tinh tấn.
Tuần thứ ba, sau khi các học viên khác rời đi, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Tôi ở một mình với bà ấy. Tôi không thể liên lạc với con trai bà ấy hoặc các học viên khác. Tôi đã lo lắng về việc mình sẽ phải làm gì nếu có chuyện không ổn xảy ra. Đột nhiên tôi nghĩ đến Sư phụ. Tôi tự nhủ rằng mọi thứ đều nằm trong tay Sư phụ nên không có gì phải lo lắng. Tôi bình tĩnh lại và nhìn thấy tâm thái tiêu cực của mình. Khi tôi nghĩ về những điều xấu, những suy nghĩ của tôi thực sự đã hình thành một vật chất. Sư phụ đã giảng:
“…tinh thần và vật chất là nhất tính.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Tôi nhanh chóng nhận ra nỗi sợ hãi không phải là một phần của tôi và đã loại bỏ nó.
Trong vài lần đầu tiên luyện công cùng nhau, tôi đã không chỉnh lại động tác của bà ấy vì bà ấy đang trong quá trình hồi phục và phải rất vất vả để hoàn thành các bài công pháp. Nhưng khi tình trạng của bà ấy bắt đầu cải thiện, tôi muốn mình phải có trách nhiệm với đồng tu, vì vậy tôi đã bảo bà ấy ngừng gãi hoặc điều chỉnh quần áo trong khi luyện công. Tôi đã giải thích rằng chúng ta không nên xê dịch trong khi luyện công, ngay cả khi chúng ta cảm thấy không thoải mái.
Một học viên đã mua một ít cà tím cho bà ấy. Sau khi chúng tôi đọc Pháp vào tối hôm đó, tôi đã giúp bà ấy nấu cà tím và nói: “Sáng mai chúng ta sẽ ăn cà tím với nước tương.” Bà ấy ngay lập tức không đồng ý và nói rằng số cà tím đó nên để đông lạnh và giữ đến mùa đông. Nhận ra lỗi của mình vì đã không nghĩ đến mong muốn của bà ấy, tôi nhanh chóng xin lỗi và đề nghị sẽ ăn rau muối. Sáng hôm sau, sau khi chúng tôi luyện công xong, bà ấy mỉm cười và nói chúng ta nên ăn cà tím với nước tương. Tôi cảm thấy rằng cả hai chúng tôi đều đã đề cao tâm tính của mình.
Trong khi ở lại với bà ấy, tôi chuẩn bị các bữa ăn và làm những công việc nhà đơn giản. Tôi thường cảm thấy thân thể khá mệt mỏi. Khi bà ấy yêu cầu tôi giúp bà ấy tắm, tôi nghĩ rằng mình không thể từ chối chỉ vì đang cảm thấy mệt. Một buổi sáng, sau khi chuẩn bị bữa sáng và giúp bà ấy ăn cháo, tôi cảm thấy như có thứ gì đó bất hảo rời khỏi cơ thể mình, tôi đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng. Trong khi ở lại giúp đỡ đồng tu, tôi đã loại bỏ được chấp trước an dật, về cơ bản đã bỏ được thói quen đi ngủ sau khi luyện công vào buổi sáng.
Hơn một tháng trôi qua, thấy bà ấy đang dần dần hồi phục, tôi quyết định trở về nhà. Đồng tu của tôi cuối cùng đã vượt qua được ma nạn lớn này. Tôi cảm thấy việc chúng tôi kiên trì học Pháp, tu luyện bản thân một cách tinh tấn và tập trung vào việc đề cao tâm tính đã góp phần vào sự phục hồi nhanh chóng của bà ấy. Chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau tiến bước trong tu luyện.
Con xin cảm tạ Sư tôn đã an bài cơ duyên để con và đồng tu cùng nhau tu luyện. Con sẽ tiếp tục tinh tấn, làm một đệ tử Đại Pháp chân chính trong thời kỳ Chính Pháp, trở thành một sinh mệnh của tân vũ trụ vị tha và viên mãn và quay trở về cùng Sư phụ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/3/486890.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/11/225428.html
Đăng ngày 06-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.