Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Trải qua hơn 20 năm tu luyện, tôi từ một học viên Đại Pháp trẻ tuổi còn chưa biết gì về tu luyện đến nay đã là một học viên trưởng thành. Gia đình tôi cũng giống như hàng triệu gia đình đệ tử Đại Pháp khác trong thời kỳ Chính Pháp, đã phải trải qua những khổ nạn như bị cảnh sát sách nhiễu, khám xét nhà, bắt cóc và giam giữ, người thân bị kết án bất hợp pháp, và các thành viên trong gia đình cùng các đồng tu đã qua đời do áp lực của cuộc bức hại.
Có thể nói rằng những khổ nạn đã đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình trưởng thành khiến tôi phải rơi nhiều nước mắt. Nhưng bất kể hoàn cảnh tuyệt vọng, bất lực hay thất vọng đến đâu, tín ngưỡng của tôi vào Đại Pháp chưa bao giờ dao động, và tôi luôn tin tưởng vững chắc vào Sư phụ.
Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm học thuộc Pháp, tu tâm tính và giảng chân tướng để giao lưu cùng các đồng tu. Tôi đặc biệt muốn thức tỉnh những đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi và hy vọng họ có thể gánh vác sứ mệnh lịch sử to lớn này, tìm được con đường tu luyện của bản thân, không bị lạc giữa những người thường để rồi bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này!
Kiên trì học thuộc Pháp
Tôi vẫn luôn muốn học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng vì không sắp xếp được thời gian hợp lý và muốn nhanh chóng đạt được kết quả, nên tôi luôn nhảy cóc giữa việc đọc Pháp và học thuộc Pháp, và không thật sự tập trung vào việc học thuộc Pháp.
Mãi đến năm 2011, tôi mới quyết tâm học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân một cách nghiêm túc. Tôi nghĩ rằng: “Chữ khắc trên bia đá có thể chịu được hàng ngàn năm mưa, tuyết, nắng, gió mà không phai mờ. Nếu Đại Pháp có thể khắc ghi trong tâm trí tôi, thì tôi có thể mang theo bên mình đến bất cứ nơi đâu. Đại Pháp sẽ là báu vật vĩnh hằng của cuộc đời tôi”.
Lúc đầu, tôi đặt ra những mục tiêu nhỏ dựa trên thời gian của mình và ghi chép lại, mỗi ngày tôi sẽ học thuộc một đoạn Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu mục tiêu quá lớn thì không thể đạt được, và ý chí của tôi sẽ dễ bị lung lay.
Toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân có tổng cộng 600 đoạn và 60 mục. Nếu tôi học thuộc một đoạn mỗi ngày thì tôi có thể hoàn thành việc học thuộc cuốn sách trong 600 ngày. Giống như khắc một dòng chữ lên bia đá, tôi phải khắc ghi từng nét chữ trong cuốn Chuyển Pháp Luân và không được sai sót. Hơn nữa, những gì tôi đang học thuộc là Đại Pháp của vũ trụ.
Khi tôi niệm từng câu Pháp, tôi làm giống như đang khắc chữ lên bia đá và cố gắng làm thật chính xác. Tôi sẽ không chuyển sang câu tiếp theo cho đến khi đã thuộc hoàn toàn. Sau đó, tôi đọc thuộc lại toàn bộ đoạn văn.
Khi học thuộc Pháp, chúng ta phải thật sự tập trung, chống lại mọi loại suy nghĩ phân tâm và để chủ ý thức làm chủ bản thân. Thời gian đầu, dung lượng não của tôi rất nhỏ, nó bị đầy sau khi học thuộc được một đoạn mỗi ngày. Bất kể tôi có cố gắng đọc thêm bao nhiêu lần cũng không thể nhớ thêm được. Tuy nhiên, theo thời gian khi tôi tiếp tục học thuộc Pháp, rất nhiều nghiệp lực đã được tiêu trừ và dung lượng não của tôi trở nên lớn hơn, tôi có thể học thuộc hai hoặc thậm chí ba đoạn Pháp mỗi ngày. Tôi mất khoảng tám tháng để học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân trong lần đầu tiên.
Khi tôi học thuộc lòng lần thứ hai, tôi cố gắng học nhanh hơn, đọc ghép các đoạn Pháp với nhau và học thuộc lòng cả mục. Tôi chuyển sang mục tiếp theo khi tôi đã có thể đọc thuộc lòng cả mục. Mặc dù tôi quên những gì mình đã học thuộc sau khi chuyển sang mục tiếp theo, nhưng mỗi lần học thuộc như vậy thì lần sau lại dễ hơn lần trước.
Tôi đã đọc rất nhiều bài chia sẻ của các học viên trong việc học thuộc Pháp và học hỏi kinh nghiệm từ họ. Một số học viên đã đột phá các can nhiễu khác nhau và vượt qua chướng ngại do những suy nghĩ tiêu cực trong quá trình học thuộc Pháp, những chia sẻ của họ đã giúp ích và khích lệ tôi rất nhiều.
Tôi đã kiên trì theo cách học này trong 13 năm và đã học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân hơn 120 lần. Bây giờ tôi có thể đọc thuộc toàn bộ một bài giảng chỉ trong một lần. Mặc dù vẫn còn xa mới đạt được chính xác hoàn toàn, nhưng việc học thuộc Pháp đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Cũng giống như việc đọc Pháp, học thuộc Pháp đã trở thành một phần bắt buộc trên con đường tu luyện của tôi và tôi sẽ tiếp tục kiên trì như vậy.
Các học viên xung quanh tôi cũng đang học thuộc Pháp, họ hỏi tôi có phương pháp nào để học tốt không, tôi trả lời: “Bạn cần phải có sự kiên trì và điều này được rèn rũa theo năm tháng. Chỉ cần bạn nỗ lực, một thanh sắt cũng có thể biến thành một cây kim. Chỉ khi bạn học thuộc Pháp một cách nghiêm túc và chân thành, bạn mới có thể trải nghiệm được những ngọt bùi và cay đắng trong đó. Có rất nhiều phước lành và khai sáng của Sư phụ, một số có thể diễn tả được bằng lời và một số chỉ có thể cảm thụ ở trong tâm.”
Thời gian đầu, tôi cảm thấy mình phải cố gắng hết sức để ghi nhớ Pháp. Nhưng sau đó, tôi dần cảm thấy nghiệp tư tưởng của mình đang giảm đi và tôi đang loại bỏ ngày càng nhiều chấp trước trong quá trình học thuộc Pháp. Bản tính thiện lương của tôi ngày càng chiếm lĩnh, câu thông với đặc tính của vũ trụ, tôi cảm thấy bản thân đang dần được đồng hóa với Đại Pháp, tất cả đều là trí huệ được Đại Pháp khai sáng. Nhiều chấp trước đã bị loại bỏ mà tôi không nhận ra trong quá trình học thuộc Pháp. Khi chúng ta gặp phải khổ nạn, Pháp sẽ triển hiện trong tâm trí chúng ta và dẫn dắt chúng ta vượt qua.
Tu tâm tính trong quá trình học thuộc Pháp
Tu bỏ tâm hiển thị
Khi mới bắt đầu học thuộc Pháp, tôi đã nhờ người nhà và các đồng tu theo dõi tôi đọc thuộc lòng Pháp và chỉ giúp lỗi sai. Mỗi khi tôi có tiến bộ trong việc học thuộc Pháp, tôi rất muốn nói ra cho người khác biết. Tôi không thể kiềm chế được bản thân và muốn kể cho các đồng tu và người nhà mọi chi tiết về cách tôi đã nỗ lực vượt qua những trở ngại khi ngồi song bàn, mất tập trung, cáu kỉnh và lo lắng, cùng những suy nghĩ tiêu cực khác như thế nào; và cách tôi tận dụng mọi thời gian rảnh để học thuộc Pháp thay vì làm những việc khác.
Tóm lại, tôi luôn đặt “bản thân” lên hàng đầu và hoàn toàn quên mất sự gia trì, khích lệ và khai sáng của Sư phụ. Người nhà và các đồng tu đã nhắc nhở tôi nhiều lần rằng tôi có tâm hiển thị. Sau đó, tôi nhận ra rằng đi khoe khoang bản thân với người khác không phù hợp với tiêu chuẩn của một người tu luyện, vì vậy tôi bắt đầu hạn chế nói ra nhưng tâm chấp trước vẫn còn đó. Khi quá trình học thuộc Pháp nhiều lên, tôi có thể nhìn thấy tâm hiển thị của mình ngay khi nó xuất hiện. Có lần, khi tôi đang đi dạo, tâm chí tôi nổi lên những ý niệm hiển thị về bản thân. Sau đó, tôi dừng lại và cầu xin Sư phụ loại bỏ chấp trước này giúp tôi, tôi không muốn để chấp trước này tiếp tục thao túng mình.
Ngay lập tức, có thứ gì đó biến mất khỏi đầu tôi, và tôi biết rằng chính Sư phụ đang loại bỏ những vật chất xấu cho tôi. Sau đó, phần não bộ tổ chức các ngôn ngữ hiển thị của tôi trở nên trống rỗng. Kể từ đó, tôi thường xuyên có những bước đột phá trong việc học thuộc Pháp, tâm tình của tôi trở nên ổn định hơn và trí huệ của tôi cũng tăng lên.
Tu bỏ chấp trước vào danh, thể diện và lòng tự trọng
Có một lần tôi nhận việc ở một nơi mới, người tiền nhiệm của tôi có việc khẩn cấp ở nhà và rời đi mà không hướng dẫn tôi cách xử lý công việc. Tôi phải tự mình tìm hiểu mọi việc và không biết cách xử lý một số công việc có thể coi là đơn giản đối với các đồng nghiệp ở đó, do vậy họ nghĩ rằng tôi là người ngốc nghếch.
Văn phòng làm việc của chúng tôi có bảy người, họ có một nhóm WeChat riêng và tôi không biết họ đang nói gì với nhau. Một buổi chiều sau khi tôi đến làm được vài ngày, đột nhiên trong phòng có người chửi thề và thỉnh thoảng có người khác nói xen vào. Càng nghe, tôi càng thấy giống như họ đang nói về mình, vì tôi là người mới duy nhất, vụng về và không làm được gì. Trong mắt họ, tôi giống như một kẻ ngốc và bị họ coi thường.
Tôi không biết phải đối phó với tình cảnh này như thế nào. Tôi vốn là người nhút nhát, và khi bị người khác cười nhạo tôi sẽ lập tức đỏ mặt. Chấp trước vào danh, giữ thể diện và lòng tự trọng của tôi trỗi dậy. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng không nói được lời nào. Tôi sợ nước mắt oán hận sẽ rơi ngay khi tôi nói và mọi người sẽ cười nhạo tôi nhiều hơn nữa.
Tôi nghe những lời nói xấu liên tục trong nửa ngày, mặt tôi nóng bừng và không dám ngẩng đầu lên như thể tôi đã làm điều gì đó sai trái. Tôi ngồi đó đờ đẫn, hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh và tôi có thể tan làm và rời đi. Tôi tự hỏi liệu mình có nên quay lại đây làm vào ngày hôm sau không.
Trên bề mặt, tôi đang phải chịu đựng cảm giác các chấp trước của mình bị tổn thương. Tôi liên tục niệm trong tâm đoạn Pháp: “…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (Giảng Pháp tại Lễ thành lập Phật học hội Singapore, Giảng Pháp tại các nơi I), và nghĩ về câu chuyện Hàn Tín bị một tên côn đồ làm nhục và bắt phải chui qua háng.
Tôi nghĩ chắc tôi sẽ khóc nếu bị bắt phải chui qua háng của ai đó trước mặt mọi người, nó thật sự rất khó làm được thế. Nhưng như vậy thì việc học thuộc Pháp của tôi sẽ là vô ích nếu tâm tính của tôi không thể đề cao lên? Tôi phải tĩnh tâm lại, không cho phép các chấp trước thao túng và nghĩ về các yêu cầu của Pháp. Nhưng ngay sau đó tâm trí tôi lại tràn ngập những cảm xúc khó chịu và bất công của người thường.
Trong tôi xuất hiện hai luồng suy nghĩ của phần thần và phần người đấu tranh với nhau. Cuối cùng suy nghĩ của phần thần đã thắng thế, và tôi đã vượt qua được trạng thái kinh khủng này vào cuối ngày.
Tôi đã kể cho các đồng tu về trải nghiệm của mình vào tối hôm ấy, một đồng tu mỉm cười và nói: “Đây là điều tốt mà”. Nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ và chỉ muốn trốn thoát khỏi môi trường làm việc ấy. Các đồng tu đã động viên tôi hãy nhẫn đợi cho đến khi khảo nghiệm này kết thúc và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Ngày hôm sau, tôi ép mình phải đi làm. Người đồng nghiệp đã nói xấu tôi ngày hôm trước dường như vẫn chưa hết tức giận. Cô ấy đã chuẩn bị một loạt những lời khó nghe và lại bắt đầu nói về tôi. Nhờ sự động viên của đồng tu, tôi không còn muốn giải thích nữa. Tôi cố gắng không tiếp nhận những lời nói khó nghe, không cho chúng xâm nhập vào tâm trí, tôi thậm chí còn bịt tai lại. Lúc đó, tôi cảm thấy cô ấy thực sự muốn làm tôi tức giận và sẵn sàng đánh nhau với tôi, để mọi người thấy cô ấy thông minh và mạnh mẽ như thế nào. Tôi càng phớt lờ cô ấy thì cô ấy càng tức giận hơn.
Cuối cùng, cô ta không còn gì để nói và nói một câu: “Bạn đã học được cách cư xử của A-Q khá tốt, bạn có thể giữ im lặng ngay cả khi bị người khác mắng chửi”. Sau đó, cơn tức giận của cô ta dần lắng xuống. Đúng như lời đồng tu kia nói, sau sự việc đó mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở nên bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi dần thích nghi với công việc của mình sau cuộc tấn công của đồng nghiệp bằng lời lẽ gay gắt đó. Sau này, mỗi khi nghe thấy những lời không thuận tai hoặc những lời khó nghe, tôi đều không bận tâm và không có cảm giác khó chịu. Tôi biết Sư phụ đã loại bỏ những vật chất xấu giúp tôi và khả năng nhẫn của tôi đã được đề cao.
Sư phụ khích lệ tôi tiến lên
Có một thời gian, người học viên hay phối hợp với tôi để giảng chân tướng đã bị Cục An ninh Nội địa quấy rối nhiều lần. Sự việc này khiến tôi sợ hãi và nghĩ rằng có ai đó đang theo dõi mình. Bất cứ khi nào tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều nhìn xung quanh với tâm lo sợ sẽ bị bắt.
Khi tôi hướng nội và nhận ra dường như những chấp trước trong quá khứ của tôi đã quay trở lại. Tôi không thể bình tĩnh để học Pháp, khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi rất lo lắng và sợ rằng có chuyện gì đó không ổn lại xảy ra. Tôi cố gắng hết sức điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình, tôi mang theo ít tài liệu giảng chân tướng hơn và chỉ nói chuyện với những người mà tôi cảm thấy thoải mái. Tôi kiên trì làm như vậy trong một đoạn thời gian.
Sau đó, tôi nhận ra sự can nhiễu và khổ nạn là điều không thể tránh khỏi trên con đường tu luyện. Tôi đã nhiều lần gặp nguy hiểm trong khi giảng chân tướng, nhưng tôi đã có thể vượt qua dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Tôi không thể thay đổi được tình thế hiện nay vì nó có thể là tất yếu của lịch sử. Điều quan trọng nhất là làm sao để tôi có thể làm tốt ba việc mà không bị can nhiễu. Rất may, Đại Pháp đã khai sáng cho tôi, vật chất sợ hãi dày đặc đè nặng lên tâm trí tôi đã bị thổi bay, giống như lớp sương mù đã tan biến.
Học Pháp nhiều chính là pháp bảo để làm tốt ba việc
Mỗi lần ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều cầu xin Sư phụ gia trì và đưa những người hữu duyên đến với tôi. Đôi khi tôi cảm thấy giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp chính là đang phát phóng ra năng lượng. Tôi càng học Pháp nhiều, năng lượng sẽ càng mạnh. Trong khi tôi giảng chân tướng, tôi có thể giải thể được các nhân tố tà ác đằng sau đang ngăn cản chúng sinh được đắc cứu. Sư phụ cũng ban cho tôi rất nhiều trí huệ và tôi có thể dễ dàng đi thẳng vào những vấn đề tôi cần nói.
Sau khi Sư phụ công bố bài kinh văn “Vì sao có nhân loại”, các học viên khác và tôi cũng nhận thấy rằng Sư phụ đã thanh lý rất nhiều các nhân tố tà ác ở các không gian khác can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh, nên việc giảng chân tướng đã dễ dàng hơn so với trước đây. Thái độ của chúng sinh đối với Đại Pháp cũng thay đổi đáng kể, hầu hết khi nghe được chân tướng họ đều vô cùng biết ơn và thậm chí còn cúi đầu cảm ơn chúng tôi!. Có những người trước đây từ chối lắng nghe chân tướng nhưng bây giờ họ lại chấp nhận.
Vài ngày trước, tôi đã nhìn thấy một ông già đang sạc điện ở nơi công cộng cho chiếc xe ba bánh. Tôi không nhìn thấy mặt ông vì ông cúi đầu. Tôi bước tới và nói lời chào ông, khi ông ấy ngẩng lên nhìn thì tôi nhận ra ngay lập tức.
Ông ấy là chủ một cửa hàng trái cây địa phương. Trong thời gian phong tỏa vì đại dịch vào năm 2020, công việc kinh doanh của ông ấy bị ảnh hưởng vì hầu như không có người đi bộ trên phố và ông ấy đang trong tâm trạng không tốt. Khi tôi đang giảng chân tướng cho ông ấy trước cửa hàng thì ông ấy đã giật lấy chiếc xe đạp điện của tôi và giữ không cho tôi đi. Ông ấy đã chụp ảnh tôi bằng điện thoại di động và muốn tố cáo tôi, ông ta hét lên: “Giờ này mà các người vẫn còn làm trò vô nghĩa này!”. Tôi thấy ông ấy tức giận đến mức nói gì cũng vô ích, vì thế tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi thoát khỏi ông ấy và đạp xe rời đi. Từ đó trở đi tôi luôn tránh xa cửa hàng trái cây của ông ấy và không bao giờ nghĩ đến việc cứu ông ấy nữa.
Bốn năm sau, Sư phụ đã an bài cho tôi gặp lại ông ấy theo cách này. Vì vậy tôi nói với ông ấy như thể tôi đang gặp một người quen, tôi nói: “Chú ạ, cháu biết chú, chú có phải là ông chủ cửa hàng trái cây không?” Vì lúc đó tôi đội mũ và đeo khẩu trang nên có lẽ ông ấy không nhận ra tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và ông ấy đã dùng một hóa danh để thoái Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi đưa cho ông ấy một bản sao bài “Vì sao có nhân loại” và dặn ông ấy hãy đọc một cách cẩn thận.
Tôi thực sự biết ơn Sư phụ vì lòng từ bi của Ngài không muốn bỏ rơi bất kỳ chúng sinh nào và đã cho họ cơ hội được cứu độ như vậy.
Nhờ có sự coi sóc từ bi của Sư phụ mà tôi mới có thể bước đi được đến ngày hôm nay. Chỉ có lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ, làm tốt ba việc và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình, tôi mới có thể xứng đáng với vinh dự mà Sư phụ ban cho.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/8/479359.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/2/219783.html
Đăng ngày 04-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.