Bài viết của Niệm Từ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, khi ấy tôi mới chỉ là một cô gái trẻ 23 tuổi, đến nay tôi đã là một phụ nữ trung niên ngoài 50 tuổi. Kiếp này tôi vô cùng may mắn khi gặp được Sư phụ từ bi vĩ đại và Pháp vĩ đại đã cứu rỗi sinh mệnh tôi vĩnh viễn. Hôm nay tôi xin chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của bản thân để hồi báo lên Sư tôn và cùng các đồng tu giao lưu, nếu có điều gì chưa thỏa đáng, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bước vào tu luyện sau khi nghe được âm nhạc luyện công

Vào một mùa hè năm 1995, tôi trở về quê nhà thăm mẹ. Khi bước vào sân, tôi ngạc nhiên khi thấy người mẹ vốn thường xuyên ốm yếu của tôi đang quét dọn sân. Thấy tôi về, mẹ tôi vui mừng buông cây chổi trong tay xuống, tiến đến đỡ lấy hành lý của tôi rồi hào hứng nói rằng, mẹ và cha tôi đang tập một môn gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Trong thôn có rất nhiều người luyện công, ở thị trấn cũng có hàng trăm người tu luyện, Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện thượng thừa của Phật gia. Bây giờ sức khỏe của mẹ đã tốt lên nhiều rồi, không cần uống thuốc nữa.

Tôi nghi hoặc hỏi mẹ: “Bệnh của mẹ đã thật sự khỏi rồi à? Hoàn toàn khỏi hẳn? Mẹ không cần uống thuốc nữa sao?” Mẹ tôi xúc động trả lời rằng bà đã ngừng uống thuốc hơn bốn tháng rồi, từ khi tu luyện Đại Pháp, thân thể mẹ không còn khó chịu nữa, làm việc cũng không mệt mỏi, trong nhà ngoài sân đều được dọn dẹp, sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ.

Tôi nhìn mẹ hiện tại thân thể kiện khang, tâm tình vui vẻ thì không khỏi nhớ lại hình ảnh trái ngược của mẹ cách đây 6 tháng. Hôm đó vào buổi sáng, tôi vừa vào phòng ngủ đã thấy mẹ ngồi dựa vào giường, trông rất yếu ớt. Mẹ tôi trước đây thân thể vốn không tốt, bên cạnh gối còn đặt mấy loại thuốc, có cả một đống thuốc dạ dày. Tôi an ủi mẹ, hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra. Mẹ nói mấy hôm trước đi thăm dì tôi, đi lại mệt mỏi, rồi bệnh thoái hóa đốt sống cổ tái phát, suốt mấy ngày liền cảm thấy rất khó chịu, không muốn ăn, tay chân tê dại. Nhìn mẹ ngày hôm nay, cơ thể nhẹ nhàng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, cả gia đình tôi từ tận đáy lòng đều cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vội vàng dặn dò mẹ từ nay về sau phải tu luyện thật tốt, phải nghe lời Sư phụ.

Sáng hôm sau lúc tôi còn đang ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc êm dịu lúc ẩn lúc hiện, tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Nhưng đó không phải là mơ vì tôi nghe thấy mọi người đến chào cha tôi. Sau khi cha tôi tiễn mọi người về, tôi hỏi ông: “Sao hôm nay đông người đến nhà mình vậy cha?” Cha tôi mỉm cười đáp: “Sân lớn nhà chúng ta là nơi các học viên trong làng cùng đến luyện công mỗi buổi sáng. Chúng ta luyện công tập thể lúc 5 giờ sáng và học Pháp lúc 7 giờ tối”.

“Có phải cha vừa bật nhạc không?” Tôi hỏi tiếp. “Âm thanh này hay quá. Cả đời con chưa từng nghe qua âm nhạc nào hay đến vậy, thực sự là rất hay”. Cha tôi mỉm cười khi nghe điều đó và nói thêm: “Cha đã mua cho con một bộ sách Đại Pháp rồi. Duyên phận giữa con gái ta và Đại Pháp thật là tốt, đúng là người có duyên”. Tôi lập tức đề nghị cha bật lại băng giảng Pháp và hướng dẫn tôi động tác luyện công. Và thế là, dưới sự hướng dẫn của cha mẹ, tôi đã may mắn bước vào tu luyện Đại Pháp.

Kinh qua ma nạn, quy chính trong Pháp

Trong vài năm đầu tu luyện, vì còn trẻ và ham chơi nên tôi không học Pháp nhiều, không tiếp xúc với các đồng tu, sống xa cha mẹ và ý thức tự giác kém. Có lúc gặp người hữu duyên, tôi cũng sẵn lòng nói với họ rằng Đại Pháp tốt như thế nào, có tác dụng hiệu quả chữa bệnh khỏe người ra sao, nhưng tôi hiếm khi học Pháp. Mãi đến năm 1998, tôi mới chân chính học Pháp, chỉ đến lúc đó tôi mới biết rằng đệ tử Đại Pháp tất yếu phải học Pháp.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp rợp trời dậy đất. Cuộc bức hại vô cùng tàn bạo, tất cả các đệ tử Đại Pháp đều cảm thấy như trời đất sụp đổ, mới nhận ra hoàn cảnh tu luyện thoải mái đối với người tu luyện thật đáng quý biết bao. Vì cha tôi là phụ đạo viên, cả gia đình đều biết Đại Pháp là tốt và Sư phụ thực sự là một vị Thần thực sự đến để cứu độ thế nhân, bởi vậy cả gia đình tôi đều từ chối “chuyển hóa”. Cha mẹ tôi đã bị bắt giữ nhiều lần vì không chịu từ bỏ đức tin của mình. Cảnh sát thường xuyên gõ cửa vào giữa đêm, quấy rối, phạt tiền và giam giữ họ trái phép. Các quan chức của Ủy ban chính trị và pháp luật yêu cầu cha mẹ tôi mỗi ngày phải đến sở công an để báo cáo hai lần. Chính quyền còn đưa ra các khoản tiền phạt lớn để ngăn cản họ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện.

Khi đó tôi đang ở nhà mẹ đẻ và đang mang thai, tôi đã tận mắt chứng kiến sự tàn bạo mà chính quyền địa phương đối xử với các học viên Đại Pháp. Tôi sống trong nỗi sợ hãi và lo âu liên tục, không biết giây phút tiếp theo điều gì sẽ xảy ra. Sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất đã ảnh hưởng nặng nề đến tôi. Trải qua vô vàn khó khăn sau 9 tháng mang thai, con tôi sinh ra chỉ sống được vài ngày rồi qua đời.

Sau đó, thuận theo tiến trình Chính Pháp của Sư phụ không ngừng tiến về phía trước, tôi nhận được các bài Kinh văn mới của Sư phụ, nỗi thống khổ vì mất con cũng dần nguôi ngoai. Lúc đó vì tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, do học Pháp ít, thiếu chính niệm và phải chịu áp lực quá lớn, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện nghiệp bệnh, là bệnh trĩ rất nghiêm trọng. Mỗi lần đi vệ sinh, tôi phải chịu cơn đau kéo dài trong hơn 15 giờ đồng hồ, có lúc đau đến mức không chịu nổi vào ban đêm. Mỗi ngày trước khi đi vệ sinh, tôi đều cảm thấy rất căng thẳng và sợ hãi. Chỉ trong vòng chưa đầy 1 tháng, tôi đã giảm gần 10kg. Tôi nói với cha mẹ mình: “Miễn là cha mẹ tu luyện tốt, Sư phụ sẽ bảo hộ cha mẹ. Nhưng con có nghiệp lực quá lớn, con không nghĩ mình có thể tiếp tục tu luyện nữa”.

Nhìn thấy tôi hoàn toàn suy sụp, một ngày nọ cha tôi ngồi xuống bên cạnh và nói với tôi: “Con à, cha mẹ thấy con chịu đựng đau đớn như vậy, con đã gần 30 tuổi rồi, lại mới mất đi một đứa con, cha mẹ cũng không muốn nói gì nhiều, sợ con lại càng thêm đau khổ. Nhưng con hãy nghĩ xem, cả gia đình ta đều là người tu luyện, cần phải dùng Pháp lý của Đại Pháp để đối chiếu”.

Cha tôi còn trích dẫn lời của Sư phụ:

“Đã là tu luyện, trên con đường tu luyện này của chúng ta, sẽ không có sự việc ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand)

Rồi cha tôi nói tiếp: “Mỗi ngày con đều chịu thống khổ – đó không phải là ma tình đang can nhiễu sao? Người tu luyện cần xem nhẹ danh, lợi, tình, có phải gia đình chúng ta nợ con cái từ kiếp trước không? Con của con sinh ra trong gia đình chúng ta, sau khi nó đi rồi, cả gia đình ai cũng rất thương tâm, đương nhiên con là người cảm thấy thống khổ nhất. Rất nhiều đồng tu từng mắc những chứng bệnh nan y, nhưng nhờ chân tu, thực tu, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, họ đã vượt qua được. Hãy nhìn mẹ của con, từ khi bà ấy tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật đã biến mất. Con thì sao, đã nằm trên giường hơn một tháng rồi và ngày càng tệ hơn, giảm cân nhanh chóng, thuốc uống không ít mà tình trạng không thuyên giảm. Ngay cả nếu đi phẫu thuật trĩ ở bệnh viện thì tỷ lệ thành công là 95%, nếu không thành công thì sao? Con à, vẫn là quay lại tu luyện đi, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, vượt qua được quan này rồi sẽ tốt cả thôi”.

Nghe đến đây, tôi trầm mặc không nói gì, tôi biết những gì cha nói là đúng. Mẹ tôi và những đồng tu khác xung quanh đều đã khỏi bệnh sau khi tu luyện, còn một chút bệnh này của tôi có là gì đâu? Nỗi đau mất con thống khổ tột cùng, khiến tôi không thể nghĩ ngợi được gì, nhưng nỗi đau chẳng ích gì ngoài việc càng làm tôi thêm khổ sở. Tôi nhận ra mình cần phải buông bỏ, chỉ quản việc tu luyện, không nghĩ đến chuyện mất con nữa, đau đớn hay không cũng không quan trọng nữa, tôi chỉ cần tín Sư tín Pháp, mọi thứ đều giao cấp hết cho Sư phụ an bài.

Cha tôi liền hỏi: “Vậy bây giờ cha lấy cho con một cuốn sách Đại Pháp để con đọc nhé?” Tôi gật đầu đồng ý. Cha nói tiếp: “Nhưng có một điều con phải nhớ, là không được chấp trước vào việc chữa khỏi bệnh”. Tôi trả lời: “Cha yên tâm, con biết Pháp lý, sẽ không cầu chữa bệnh đâu, con sẽ phóng hạ tất cả, sinh mệnh này xin giao phó hết thảy cho Sư phụ”.

Chỉ một giờ sau, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh và cảm thấy lo lắng. Mẹ tôi mỉm cười nói: “Cứ đi thôi, đừng lo lắng quá”. Ngay sau đó kỳ tích đã xảy ra, cơn đau đã hành hạ tôi cả ngày lẫn đêm trong hơn một tháng qua đã biến mất.

Trong những ngày tu luyện sau đó, mỗi lần người nhà tôi nhắc lại chuyện này, mọi người đều cảm thấy Sư phụ thật từ bi. Sư phụ không bỏ rơi tôi ngay cả khi tôi là một đệ tử không tinh tấn và giải đãi trên con đường tu luyện. Trong tâm tôi tự nhủ rằng mình phải nghe lời Sư phụ và tu luyện thật tốt, cảm tạ Sư phụ đã dùng cách thức này để điểm hoá cho tôi. Tôi được nhắc nhở về thệ ước thần thánh mà mình đã lập – là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi phải tu luyện bản thân thật tốt và đồng hồi thiên đường.

Thông qua khổ nạn này, không chỉ ngộ tính của tôi được đề cao, mà còn giúp tôi kiên định tín tâm vào tu luyện. Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ một khối nghiệp lực lớn – khối nghiệp lực liên quan đến sinh tử của bản thân tôi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.

Đề cao tâm tính

Trong lúc mẹ tôi bị giam giữ phi pháp vì kiên định đức tin của mình, thì em dâu tôi sinh em bé. Vì mẹ tôi không có nhà, con tôi đã lớn và trường học đang trong kỳ nghỉ nên tôi tạm thời tới ở nhà em trai để chăm sóc cho em dâu trong thời gian ở cữ. Vài ngày sau khi tôi đến nhà em trai, một người bạn đã gọi điện cho tôi (cô ấy và mẹ cô ấy đều là người tu luyện Pháp Luân Công) nói rằng cha cô ấy (chưa tu luyện) bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn giữa. Cô ấy hy vọng tôi có thể đến thăm nhà cô một ngày nào đó và giúp thuyết phục cha cô bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu sinh mệnh ông ấy. Nếu ông ấy có thể chân chính nhận thức các Pháp lý của Đại Pháp, thì đó thực sự là điều may mắn. Vì vậy tôi đã đồng ý tới nhà cô ấy vào cuối tuần khi em trai tôi có thời gian ở nhà để chăm sóc cho vợ con.

Trước mỗi lần đến nhà cô ấy tôi đều cầu Sư phụ gia trì chính niệm cho mình, bài trừ can nhiễu, bạn học và mẹ cô ấy cũng hỗ trợ phát chính niệm. Tôi đến nhà nói chuyện với bố cô ấy hai lần. Lần thứ nhất nói chuyện, bố cô ấy cảm thấy tôi nói có đạo lý và tán thành Đại Pháp. Tôi còn đưa cho ông đĩa DVD Sư phụ giảng Pháp và dặn ông xem một bài giảng mỗi ngày.

Hơn một tháng sau, bạn học gọi điện báo rằng tinh thần của bố cô đã tốt lên nhiều, ăn uống cũng tốt hơn. Sau khi hóa trị, tóc ông vẫn còn nguyên, không rụng chút nào, điều này khiến các bác sĩ rất ngạc nhiên. Chỉ có chúng tôi mới hiểu rằng – là Sư phụ từ bi đã bảo hộ ông ấy, giúp ông ấy tiêu trừ tội nghiệp.

Nhưng rồi một ngày bạn tôi lại gọi điện tới nói rằng bố cô không học Pháp nữa. Nguyên nhân là do dì của cô ấy tin vào một loại tiểu đạo đã tới thăm và nói chuyện với bố cô, còn bảo bố cô quỳ xuống cầu xin chữa bệnh. Ông ấy cũng tin theo, bất kể cô và mẹ cô thuyết phục thế nào thì ông ấy cũng không học Pháp nữa. Tôi nghe tin này cũng cảm thấy khó chịu và quyết định đến nhà thăm ông vào cuối tuần. Lúc này mẹ tôi cũng đã mãn hạn tù trở về nhà và bà ấy đề nghị đi cùng tôi.

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy buổi sáng để phát chính niệm, thì cảm thấy tức ngực khó thở. Lúc này mẹ tôi cũng đang phát chính niệm trong cùng phòng. Vì sợ ảnh hưởng đến mẹ nên dù vô cùng khó chịu nhưng tôi không lên tiếng, tôi nghĩ tình trạng sẽ tốt hơn sau khi đi vệ sinh.

Khi ngồi trên bồn cầu, đủ mọi suy nghĩ nổi lên. Tôi nghĩ đến cha mình từng bị bệnh tim và có lẽ mình cũng giống vậy. Nhưng rồi tôi chính lại suy nghĩ này ngay lập tức, đâu thể nào như vậy, đều là người tu luyện, cha là cha mà tôi là tôi. Sau đó lại một suy nghĩ khác xuất hiện, tôi nghĩ đến việc gần đây mình bị tăng cân quá mức, tức ngực vì phóng túng việc ăn uống, nên cần phải giảm cân. Cả đầu óc tôi lúc đó đều rối bời.

Đúng lúc đó bạn tôi lại gọi điện tới. Cô ấy có vẻ chán nản và nói rằng cha cô không còn muốn liên quan gì đến Đại Pháp nữa. Điều gì đã khiến ông ấy thay đổi đến vậy? Tôi thắc mắc liệu việc ông ấy không tin vào Đại Pháp có phản ánh rằng tôi cũng không hoàn toàn tín Sư tín Pháp không? Bời vì tôi đã nghe thấy điều này nên không có gì là ngẫu nhiên cả. Tôi phải hướng nội và tự suy xét về bản thân.

Nhưng sao có thể như vậy được, làm sao tôi lại không hoàn toàn tin vào Đại Pháp cơ chứ. Tôi vô cùng tự tin rằng mình 100% tín Sư tín Pháp. Trong khi giúp em trai và em dâu chăm sóc con nhỏ mới sinh và làm việc nhà, tôi còn tranh thủ giúp các đồng tu trong khu vực kiến lập điểm sản xuất tài liệu, mua máy in và các vật liệu khác cũng như giúp họ in tờ rơi và cuốn sách nhỏ chân tướng Đại Pháp. Tôi cũng học Pháp và luyện công mỗi ngày. Vậy làm sao lại nói tôi không hoàn toàn tín Sư tín Pháp được? Đây không phải là một việc nhỏ.

Ngay khi tôi hướng nội sâu hơn, đột nhiên tôi nhớ lại một chuyện nhỏ vào tối hôm trước. Lúc đó tôi đang ngồi trên giường và trò chuyện với mẹ mình trong khi đang bế em bé. Đột nhiên tôi cảm thấy một dòng nhiệt ấm chạy dọc theo áo mình. Tôi nhìn xuống và phát hiện em bé đã tè lên người tôi. Tôi buột miệng thốt ra một câu chửi thề. Tôi nhìn lên và thấy em dâu đang mỉm cười nhìn tôi. Em ấy không nói gì mà chỉ đón lấy đứa bé và mang về phòng. Em dâu không tu luyện nhưng rất tốt bụng.

Tôi bỗng cảm thấy rất xấu hổ, tu luyện đã nhiều năm như vậy sao còn mắng người cơ chứ? Trước khi đi ngủ tôi vẫn cảm thấy hối hận và mất mặt. Nhưng khi vừa nằm xuống giường, chiếc giường cũ kêu cót két, chiếc giường thì nhỏ còn chăn bông lại thô ráp không thoải mái. Tôi bắt đầu oán trách vì phải chăm sóc cho gia đình em trai, từ nấu ăn đến dọn dẹp, lại còn phải giặt tã không ngừng nghỉ mỗi ngày. Tôi cảm thấy kiệt sức và cáu kỉnh.

Tôi đã phàn nàn với mẹ mình rằng: “Mẹ nhìn cái chăn này xem, toàn là những chỗ lồi lên, nó thô ráp và làm con ngứa ngáy khắp người. Cái giường thì nhỏ và không thoải mái. Giường của con ở nhà là giường cỡ lớn và chăn đệm toàn bằng bông, mềm mại và thoải mái, sao lại đưa cho con cái chăn như thế này? Cuối tuần con sẽ về nhà để nghỉ ngơi một chút”. Mẹ tôi cố gắng an ủi tôi: “Được rồi, chúng ta ở đây không lâu đâu, cứ tạm chấp nhận đi con”. Tôi nằm xuống trong khi miệng vẫn còn lẩm bẩm.

Ngay lúc đó tôi đột nhiên nhận ra mình đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Mọi việc tôi gặp phải, mỗi từng bước tôi đi trong cuộc đời này đều là Sư phụ an bài để tôi tu luyện, bao gồm cả việc tôi đến ở nhà em trai. Tất cả những điều này – từ chiếc chăn thô ráp, việc giặt tã lót cho đến việc dọn dẹp, nấu nướng – tất cả đều được an bài, là những gì tôi cần phải đề cao trên con đường tu luyện. Nhưng tôi lại không biết dùng Pháp lý để yêu cầu bản thân, mà lại dùng thái độ phàn nàn để đối đãi với những sự việc trước mắt.

Không có việc nào là nhỏ trong tu luyện. Tôi thầm nói: “Con sai rồi, Sư phụ ơi, con sai thật rồi”. Con sẽ không phàn nàn nữa, đây là cơ hội để con đề cao. Vào đúng thời khắc này, kỳ tích đã xuất hiện. Tôi cảm giác một thứ gì đó “vù” một cái bay ra khỏi lồng ngực, giống như một tảng đá lớn được gỡ bỏ đi, ngay lập tức cơ thể tôi cẩm thấy nhẹ nhõm. Chỉ trong một khoảnh khắc đó tôi thực sự cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ, sự từ bi của Đại Pháp.

Thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhờ sự bảo hộ của Sư phụ

Chồng tôi và tôi chuyển về quê chồng ở vùng phía Bắc Trung Quốc vào năm 2009. Lần chuyển nhà này khiến nhiều thứ trong cuộc sống của chúng tôi thay đổi. Tôi đóng cửa doanh nghiệp nhỏ mà mình đã điều hành trong nhiều năm và chợt nhận thấy mình có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi. Bên cạnh việc nấu ba bữa ăn mỗi ngày cho gia đình, tôi còn tận dụng thời gian để viết thư giảng chân tướng và gửi đến cho các cơ quan và viên chức chính phủ.

Chồng tôi cũng là một học viên, anh ấy và tôi đã sớm phối hợp cùng các học viên địa phương, và nỗ lực tham gia vào hồng lưu trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

Tôi đã phát huy sở trường của mình, tự kiến lập một điểm tư liệu tại nhà, mua máy in để làm tài liệu chân tướng, máy khắc laser để làm bùa hộ thân Đại Pháp… Khi đồng tu cần tôi phối hợp, chỉ cần đồng tu lên tiếng là tôi liền lái xe của gia đình đến phối hợp, giảng chân tướng, vận chuyển tài liệu chân tướng, giúp đồng tu thiết lập các điểm tài liệu và vận chuyển vật tư cho các đồng tu ở vùng sâu vùng xa. Chúng tôi không ngại lái xe nhiều dặm, cũng không ngại tự bỏ tiền túi ra mua vật liệu và thiết bị, miễn là cần thiết cho việc giảng chân tướng. Tôi và chồng không bao giờ tính toán được mất, luôn hỗ trợ và phối hợp.

Vào mùa xuân năm 2022, một người thân của tôi bị cảnh sát của tà đảng bắt giữ và tôi bị liên lụy. Cảnh sát đến vào lúc nửa đêm và bắt giữ tôi. Do tình hình dịch bệnh nên họ đã chuyển tôi đến một thị trấn khác và đưa vào một khách sạn để cách ly. Ngay khi bước vào khách sạn, họ đã còng tôi vào một chiếc vòng kim loại gắn trên sàn nhà.

Tôi nhìn quanh và phát hiện đây là một phòng tra tấn do cảnh sát tự thiết lập với ghế sắt, vòng kim loại gắn trên sàn nhà và còng tay, nhưng không có camera giám sát. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ, tôi cảm thấy hối tiếc sâu sắc vì đã tu luyện chưa đủ tốt, cô phụ ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi cũng xin lỗi Sư phụ vì việc bắt giữ này đã tạo thêm phiền phức cho Sư phụ, và thỉnh cầu Sư phụ tha thứ vì những nhân tâm mà tôi chưa tu bỏ, đồng thời hạ quyết tâm nhất định cải chính. Tôi cầu Sư phụ gia trì chính niệm cho mình, tôi nhất định phải bước ra khỏi ngục tối, kiên quyết không phối hợp với bức hại của tà ác.

Tôi liên tục giảng chân tướng cho mọi người bước vào phòng, gặp ai tôi cũng giảng, cho đến gần chiều hôm sau khi nhân viên canh giữ tôi đi ngủ. Tôi nhắm vào anh ấy phát ra một niệm khiến anh ấy ngủ thật sâu giấc. Tôi tháo còng tay, mang giày trong tay và lặng lẽ bước ra khỏi phòng với đôi chân trần. Khi tôi vặn tay nắm cửa, tôi nghe thấy tiếng xích cửa vang lên. Trong tâm tôi nói với cái xích: “Không được phát ra tiếng, bạn phải đồng hóa với Pháp và bảo vệ các học viên Đại Pháp thì tương lai sẽ đắc được phúc báo”. Và thế là xích cửa lập tức không gây ra tiếng động nữa.

Tôi đẩy cửa và bước ra khỏi căn phòng. Khi đi đến hành lang, tôi thấy một cảnh sát cách tôi khoảng 5,6 mét đang xem điện thoại. Tôi phát chính niệm yêu cầu anh ta tiếp tục xem điện thoại, không ai thấy được tôi. Ngay khi rời khỏi khách sạn, tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ dẫn đến một cánh đồng. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi tìm được một bộ quần áo và mặc vào để tránh bị camera nhận diện. Tôi tiếp tục đi, tránh xa các camera và đi về phía trước.

Tôi đi đến một con sông lớn nhưng không dám đi lên cầu (vì trên cầu có camera). Tôi nhìn thấy một tấm bê tông rộng khoảng 20 cm bắc qua sông, có lẽ là tấm bê tông còn sót lại từ công trình thi công trước đó. Tôi chỉ có thể đi trên đó, không có tay vịn, chỉ vừa đủ để đặt hai chân. Chính giữa tấm bê tông là một khối bê tông lớn, cao hơn một người, dài hơn một mét, có lẽ người ta cố tình dựng lên để ngăn không cho mọi người qua sông bằng lối này vì sợ nguy hiểm. Tôi vừa cầu xin Sư phụ bảo hộ, vừa lo lắng đi qua sông, đến gần khối bê tông lớn, tôi dùng tay nắm chắc tảng bên tông rồi từ từ kéo chân qua. Cuối cùng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã an toàn vượt qua sông. Sau khi qua sông rồi, nghĩ lại tôi vẫn không khỏi sợ hãi, không dám tưởng tượng nếu rơi xuống sông thì như thế nào, vì nước rất sâu và chảy xiết, hai bên bờ sông đều dốc và trơn trượt, nếu rơi xuống sẽ rất khó trèo lên.

Sau khi băng qua sông, tôi đi qua một vườn đào và thấy mình đang ở lối vào một ngôi làng. Một đôi vợ chồng già tốt bụng đã cho tôi một chút nước, một chiếc bánh bao hấp và một chiếc khẩu trang. Tôi không vào trong làng vì thấy có nhiều camera, mà đi lại vào rừng. Sau hai giờ đi bộ xuyên rừng, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở đằng xa. Tôi phát ra một niệm, ác nhân nhất định không thể nhìn thấy tôi.

Lúc này trời đang quang đãng, nhưng chỉ vài phút đột nhiên mây đen kéo đến, gió nổi lên và trời bắt đầu mưa ngày càng to. Tôi tiếp tục di chuyển, chọn tuyến đường dưới những tán cây lớn và cuối cùng đã đến được một nơi an toàn.

Sau này tôi nghe các đồng tu nói rằng cơn mưa lớn đó đã bảo vệ tôi. Nếu không có cơn mưa khiến con đường rừng trơn trượt thì cảnh sát đã vào rừng để tìm tôi. Chính quyền rất tức giận và tìm kiếm tôi khắp nơi, kể cả nhà của các học viên khác. Ngày hôm sau, xe cảnh sát vẫn hú còi rầm rộ khắp các con phố để tìm kiếm tôi.

Nghĩ lại, còn rất nhiều điều tôi muốn chia sẻ, nhưng vì giới hạn độ dài của bài viết nên tôi xin dừng tại đây. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/29/468308.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/4/219817.html

Đăng ngày 09-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share