Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2024] Bà tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trước khi bà qua đời và cả gia đình tôi đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Mãi đến trước khi kết hôn tôi mới bước vào tu luyện Đại Pháp. Hồi đó sức khoẻ của tôi rất kém, thường xuyên bị đau đầu, cảm cúm và mắc các bệnh về dạ dày. Bà tôi thấy tôi đau đớn khổ sở nên đã khuyên tôi tu luyện Đại Pháp. Mặc dù nghe lời bà và bắt đầu tu luyện, nhưng tôi không tinh tấn. Hễ cảm thấy sức khoẻ tốt lên, tôi lại ngừng luyện; khi nào cảm thấy khó chịu, tôi mới cầm sách Đại Pháp lên và đọc được vài ngày. Sau khi kết hôn, tôi dừng tu luyện. Dù biết rằng Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không thể kiên trì học Pháp và luyện công.

Đứa con thứ hai của tôi là con trai, sự xuất hiện của nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Vì vấn đề dạy dỗ con cái mà tôi với mẹ chồng xảy ra mâu thuẫn. Mẹ chồng cho rằng tôi quá nghiêm khắc với con trai, vì thế bà lén lút nuông chiều cháu. Dưới sự dung túng của bà, con trai tôi mỗi ngày đều cố tình gây chuyện, không chịu học hành ở trường, lại còn liên tục phạm lỗi, khiến giáo viên thường xuyên gọi tôi đến trường để nói chuyện. Mẹ chồng tôi cũng nhiều lần dùng đủ trò để gây khó dễ cho tôi và dưới sự nuông chiều của bà, con trai tôi càng ngày càng ghét tôi.

Khi con trai tôi lên cấp hai, mối quan hệ giữa chúng tôi đã đến mức không thể hòa giải được. Tôi mỗi ngày sống trong sự mệt mỏi, căng thẳng, chỉ cần tức giận là tôi lại chóng mặt đầu óc loạn cả lên. Thời gian đó với tôi mà nói, một ngày dài như một năm vậy. Có những đêm tôi bị con trai làm cho tức giận đến mức chạy đến gần đường ray xe lửa khóc nức nở, nghĩ rằng mình thà chết đi cho rồi vì thấy sống trên đời này khổ quá. Trong lúc đang khóc, tôi nhớ lại cảnh tượng mình học Pháp chung với bà trước kia và tiếng khóc của tôi càng thê lương hơn. Mặc dù chưa thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi cũng hiểu các Pháp lý và hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc tự tử.

Để thoát khỏi nỗi thống khổ này nhanh nhất có thể, tôi đã kể cho A, một người thân trong gia đình về những chuyện xảy ra. A cũng là một học viên, và với sự khích lệ của A, tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Từ khi cầm lại cuốn sách Đại Pháp và tiếp tục đọc, tôi hiểu ra rằng mọi chuyện xảy ra không có gì là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có nhân quả. Dần dần, tôi cũng đã buông bỏ cái tình dành cho con trai và tâm oán hận đối với mẹ chồng.

Khi tôi buông bỏ được cái tình và chấp trước, con trai thứ hai của tôi đã học hành chăm chỉ và đủ điểm đỗ vào trường cấp ba. Lúc này, tâm danh lợi của tôi lại khởi lên: để con sau này thi đậu đại học, tôi tìm mọi cách tìm bằng được một gia sư giỏi với mức phí cao để dạy kèm cho con, dù tôi còn đang mắc nợ. Tôi hy vọng việc này sẽ có thể cải thiện được phần nào điểm số của con tôi. Tuy nhiên, con trai tôi chỉ đi học gia sư được ba ngày rồi không chịu chăm chỉ học hành nữa. Gia sư cũng gọi điện cho tôi và nói rằng con tôi không tập trung học tập.

Không nén nổi cơn giận, tôi gào lên với con: “Mẹ dành dụm từng đồng để con đi học, không mua sắm quần áo mới cho mình, vậy mà con lại không chịu học.” Tôi mắng con rất gay gắt. Con trai tôi cũng nhìn tôi với ánh mắt hung dữ và còn nói những lời cay nghiệt với tôi. Tôi tức giận đến mức chạy về nhà cha mẹ đẻ của mình.

Mẹ tôi nói: “Con tức giận gì vậy? Hãy học Pháp cho tốt và suy nghĩ về điều Sư phụ dạy. Con đang chấp vào điều gì? Việc này chẳng phải là hảo sự sao?” Mẹ tôi cũng đã học Pháp từ vài năm trước và bà biết rằng Đại Pháp là tốt. Lúc này tôi chợt ngộ ra: đây chẳng phải là Sư phụ dùng lời của mẹ tôi để điểm hoá cho tôi sao?

Sau đó, tôi hiểu rằng vì mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên hành vi của con trai tôi là một khảo nghiệm dành cho tôi. Tôi đã không cảm ơn con mà còn tranh đấu với con. Sau khi ngộ ra điều này, tôi về nhà và chân thành xin lỗi con trai. Con cũng thay đổi thái độ và bắt đầu chia sẻ với tôi những suy nghĩ chân thật của cháu. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi thực sự buông bỏ được chấp trước này.

Tôi đã thực sự buông bỏ các chấp trước của mình. Sau khi con tôi bắt đầu học kỳ mới, cháu đã chủ động đặt câu hỏi cho giáo viên và cháu chủ động học tập hơn.

Về vấn đề giáo dục con trai, tôi thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của việc nghe theo lời dạy của Sư phụ. Khi tôi thực sự buông bỏ, cảm giác thật sự giống như:

“…’liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/21/485091.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/8/221997.html

Đăng ngày 26-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share