Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-11-2024] Một buổi tối nọ, tôi đến siêu thị mua trứng. Khi tôi đang nói chuyện với nhân viên bán hàng, một nữ nhân viên khác tiến lại gần. Cô ấy mỉm cười và chắp hai tay trước ngực để thể hiện sự tôn trọng đối với tôi. Tôi hơi bối rối. Tôi nghĩ: “Liệu đây có phải là một đồng tu đang làm việc trong siêu thị?” Nhưng tôi không hề quen cô ấy!
Tôi mỉm cười đáp lại và nói: “Chào bạn!” Cô ấy giới thiệu tôi với nhân viên bán hàng và nói với người đó rằng tôi rất tốt bụng, sau đó nói với tôi rằng trước đây có lần cô ấy từng phục vụ tôi và tôi đã giúp đỡ cô ấy. Tôi chợt nhớ ra cô ấy và nói: “Xin lỗi, lúc đầu tôi không nhận ra vì lúc đó cả hai chúng ta đều đeo khẩu trang [trong thời gian đại dịch COVID].”
Cô ấy đáp: “Chị không nhận ra em, nhưng em nhận ra chị! Chị thật tốt bụng!”
Chuyện là thế này: Hôm đó tôi đến siêu thị, tôi đi ngang qua quầy trái cây và chuẩn bị thanh toán. Cô nhân viên này đang bán dưa ở quầy và cố gắng mời tôi mua một hộp trái cây cắt sẵn. Tôi thường không mua trái cây cắt sẵn vì sợ không tươi. Nếu cần, tôi sẽ mua nguyên quả và nhờ người bán cắt tại chỗ. Hơn nữa, tôi không định mua gì nên đã nói: “Ở nhà tôi vẫn còn trái cây.” Cô ấy nói với tôi dưa rất ngọt. Quan trọng hơn, cô ấy nói với tôi rằng đó là hộp cuối cùng, nếu bán được, cô ấy sẽ có thể về nhà. Lúc đó đã hơn 8 giờ tối.
Thấy cô ấy có vẻ mệt mỏi, tôi nhớ Sư phụ dạy chúng ta phải nghĩ cho người khác trước, nên tôi đã mua hộp dưa cắt sẵn đó. Cô ấy cứ nói: “Cảm ơn chị!” và “Chị thật tốt bụng”
Tôi trả lời: “Vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghĩ cho người khác nhiều hơn và cố gắng suy xét cho họ. Nếu không, tôi sẽ không mua hộp trái cây cắt sẵn này. Ở nhà tôi vẫn còn vài loại trái cây.” Khi đó chồng tôi đang giục tôi ra quầy tính tiền, nên tôi không có thời gian để giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi cầm hộp trái cây và nhanh chóng đi tính tiền. Lúc đó tôi cũng thấy hơi tiếc.
Tôi không ngờ rằng hành động nhỏ bé đó lại khiến cô ấy nhớ mãi. Tôi hỏi cô ấy: “Mỗi ngày em phục vụ nhiều khách như vậy, hôm đó chị lại đeo khẩu trang, sao em vẫn nhận ra chị?”
Cô ấy liên tục nói: “Đương nhiên là em nhận ra rồi. Chị tốt như thế cơ mà!” Tôi rất cảm động. Tôi kéo cô ấy đến một nơi yên tĩnh hơn và nói với cô ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để có một tương lai tươi sáng. Cô ấy sẵn sàng đồng ý thoái. Sau đó, cô ấy giới thiệu tôi với nhân viên đang bán trứng. Cô ấy nói người nhân viên đó là một Phật tử. Lúc đó có rất đông người nên tôi không giảng chân tướng cho người bán trứng. Tôi quyết định sẽ tìm dịp khác quay lại.
Một buổi tối khác, tôi lại đến siêu thị và nhìn thấy nhân viên bán trứng lần trước. Tôi xếp hàng, sau đó đến chỗ cô ấy và bảo cô ấy cân cho tôi một khay trứng (30 quả). Cô ấy lấy hai khay ra và bảo tôi chọn một khay. Tôi nói: “Không cần đâu. Khay nào cũng được. Nếu tôi chọn những quả ngon, tôi sẽ để lại những quả xấu cho người khác!” Cô ấy nói tôi là người tốt! Tôi trả lời: “Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi thường nghĩ cho người khác trước.”
Cô ấy lấy ra hai quả trứng rồi bắt đầu cân. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên đã hỏi cô ấy. Nhưng cô ấy không trả lời. Sau khi cân trứng xong, cô ấy để trứng lại vào khay. Tôi nhận ra cô ấy định chỉ tính tiền cho tôi hai quả trứng thay vì 30 quả nên đã nói: “Chị ơi, chị là một Phật tử, còn tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cả hai chúng ta đều tin rằng trên đầu ba thước có Thần linh phải không? Tôi biết chị làm vậy là vì muốn tốt cho tôi, nhưng chúng ta không thể làm như vậy.”
Cô ấy nhìn tôi và thốt lên: “Chị còn tốt hơn cả chúng tôi!”
Một buổi tối khác, tôi đến siêu thị mua trái cây dâng Sư phụ. Tôi đang nhìn xung quanh thì thấy quầy quýt nhập khẩu. Tôi liền lấy vài quả rồi nhờ nhân viên cân. Sau khi thanh toán, thấy có vẻ giá bị sai, tôi liền quay lại quầy trái cây. Sau khi kiểm tra, quả nhiên nhân viên đã tính nhầm giá quýt nhập khẩu thành quýt nội địa. Tôi nói với nhân viên bán hàng, lúc đầu cô ấy hơi khó chịu. Nhưng khi đi kiểm tra xong và thấy đúng là mình nhầm, lúc quay lại, cô ấy nói to: “Không ngờ bây giờ vẫn còn người tốt như thế.”
Tôi nghe thấy vậy liền đáp: “Tôi làm vậy vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Mặc dù cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Những khách hàng khác đang đợi cô ấy, nên tôi chỉ mỉm cười và rời đi.
Những việc nhỏ này là điều mà mỗi học viên đều sẽ làm, vì mỗi học viên đang đồng hóa với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Những hành động tử tế của chúng ta cũng đang thay đổi môi trường xung quanh. Khi còn đi làm, tôi thường xuyên nhận được các cuộc gọi chào bán hàng, tôi thường trả lời: “Xin lỗi, hiện tại tôi không cần. Tạm biệt!” Đồng nghiệp nói với tôi rằng tôi rất lịch sự và rằng đáng lẽ nên quát mắng hoặc cúp máy luôn. Nhưng tôi nói: “Thanh niên hiện nay xin việc không dễ. Hãy đặt mình vào vị trí của họ. Nếu anh chị em hoặc con cái của bạn đang làm công việc như vậy, bạn sẽ đối xử với họ như thế nào?” Giờ đây tôi thấy đồng nghiệp và người thân trong gia đình tôi không tu luyện Đại Pháp đều lịch sự khi nhận những cuộc gọi như vậy. Tôi thực sự cảm thấy vui mừng.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/3/484199.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/25/222214.html
Đăng ngày 21-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.