Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-8-2024] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1996, hồi tưởng lại chặng đường tu luyện đã qua, tôi không kìm được nước mắt. Sư phụ luôn từ bi bảo hộ, giúp tôi vượt qua trùng trùng quan nạn.

Hơn 10 năm trước, tôi đến làm đầu bếp cho căng-tin của một nhà máy. Ở bếp có một đồng nghiệp nam cùng nấu với tôi, bình thường anh ấy thường bảo tôi phụ bếp cho anh. Tôi biết mình là người tu luyện, trong công việc không thể kén cá chọn canh, nhưng trong tâm vẫn không phục, cho rằng tay nghề của mình không hề kém anh ấy. Chính vì nhân tâm này mà tôi đã chiêu mời một trận hỏa hoạn.

Một lần, đã quá giờ nấu ăn hơn 20 phút mà nam đồng nghiệp kia vẫn chưa tới. Tôi thầm nghĩ: “Để mình làm vậy, mình nấu cũng không kém gì anh ấy.”

Lúc đó là dùng bình ga để nấu, tôi bật bếp ba lần mà bếp không lên lửa. Đến lần thứ tư, tôi vừa bật bếp thì lửa “bùng” một tiếng và bốc cháy. Lửa táp vào người tôi, tôi bất giác đưa hai tay lên vuốt mặt, một lớp da tuột ra, tiếp đó là hai tay và vai bị lửa thiêu đốt co quắp lại, đau đớn không chịu nổi.

Tôi hô lớn: “Xin Sư phụ cứu con!” Vừa dứt tiếng hô, tôi liền không thấy đau nữa. Ngay sau đó, tôi lại hô lớn: “Ta là đệ tử Đại Pháp, ta có lậu cũng không cho phép cựu thế lực các ngươi bức hại!”

Lúc này công nhân viên xung quanh vội chạy đến dập lửa. Giám đốc nhà máy gọi xe cứu thương, mọi người giục tôi mau lên xe cứu thương. Tôi nói với giám đốc: “Ông biết đó, tôi là người tu luyện, tôi không sao cả, tôi sẽ không gây phiền phức cho nhà máy đâu”. Sau nhiều lần tôi giải thích, giám đốc mới không giục tôi đến bệnh viện nữa.

Tôi đạp xe về nhà, mau chóng hướng nội tìm, tâm tranh đấu không bỏ quả thật quá nguy hiểm. Nếu không có Sư phụ bảo hộ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó, trên mặt tôi nước huyết tương không ngừng chảy xuống, để không làm ướt quần áo, tôi mua một túi bông y tế để lau, còn lại tất cả những thứ khác tôi không quản, chỉ học Pháp, phát chính niệm, luyện công.

Năm ngày sau, tôi hoàn toàn hồi phục, mặt tôi trắng trẻo, nhẵn mịn. Tôi vội trở lại nhà máy làm việc (vì một người nấu ăn thì làm không xuể). Một cô gái khi thấy khuôn mặt trắng mịn của tôi liền ôm cổ tôi rồi xoay bên này xoay bên kia ngắm nghía. Một đồng nghiệp nói: “Tôi nghĩ lần này chắc khuôn mặt chị bị hủy rồi, phải đến bệnh viện cấy ghép da, ai ngờ mặt chị lại trở nên nhẵn mịn như vậy…” Sau khi tìm ra chấp ​trước ​và quy chính bản thân, Đại Pháp quả thực đã một lần nữa triển hiện uy lực thần kỳ đối với tôi.

Giám đốc nói: “Tôi ký giấy cho cô về nhà nghỉ ngơi nửa năm, lương vẫn nhận không thiếu một đồng.” Tôi nói: “Tôi khỏi rồi, không cần nghỉ ngơi đâu.” Giám đốc lấy ra một xấp tiền muốn trợ cấp cho tôi, tôi nói: “Tôi khỏi rồi, tôi không cần tiền. Là Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ tôi.”

Cháu trai tôi từ trước đến nay đêm ngủ đều ngủ một mạch đến sáng. Vậy mà, trong năm ngày tôi nghỉ ở nhà, nửa đêm cháu đều tỉnh dậy một lần, nói với tôi: “Bà ơi, cháu dìu bà đi vệ sinh nhé.” Tôi vừa khen cháu, trong tâm vừa thầm cảm tạ Sư phụ, Sư phụ đã phải hao tâm rồi.

Tôi đã trải qua rất nhiều câu chuyện thần kỳ, ở đây tôi xin kể một sự việc trên để chứng thực sự thần kỳ của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/4/480450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/14/219510.html

Đăng ngày 24-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share