Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-11-2024] Chị cả của tôi, 83 tuổi, và chồng chị ấy, 87 tuổi, đều là những viên chức cấp cao đã nghỉ hưu và từng gia nhập vào Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hơn 50 năm về trước. Chị ấy và tôi là chị em cùng cha khác mẹ.
Khi tôi còn trẻ, người ta phải dựa vào mối quan hệ để tìm việc làm và tôi biết rằng chị gái tôi có khả năng tìm được một công việc tốt cho tôi. Chị ấy bảo tôi hãy chờ cho đến khi có một công việc ổn định rồi mới tìm đối tượng để kết hôn. Tuy nhiên, tôi đã gần 26 tuổi rồi nhưng chị ấy vẫn chưa giúp tôi tìm được việc làm. Tôi bắt đầu oán hận chị ấy và đổ lỗi cho chị vì đã làm chậm trễ cơ hội có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp của tôi. Tôi đã ngừng nói chuyện với chị ấy hơn 50 năm về trước và có cảm giác dường như chị ấy không hề tồn tại trong cuộc đời tôi.
Một hôm, con gái của chị gái thứ ba của tôi (cháu gái tôi) gọi cho tôi và nói rằng chị cả của tôi muốn gặp tôi. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Chị ấy hẳn là đang chờ nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và được cứu!” Tôi lập tức đồng ý. Cháu gái tôi phấn khởi đến nỗi nhất thời không nói được gì. Sau khi bình tĩnh lại, cháu nói: “Dì ơi, cháu không nghĩ rằng dì lại đồng ý nhanh đến thế.” Tôi biết rằng chính là Đại Pháp đã thay đổi tôi rồi.
Nhưng sau khi chúng tôi nói chuyện, tôi lại chần chừ. Rốt cuộc thì chúng tôi đã không gặp mặt nhau trong hơn 50 năm rồi, bây giờ gặp lại chị ấy sẽ không dễ dàng gì. Tôi đấu tranh với bản thân khi tâm chấp trước vào thể diện nổi lên hết lần này đến lần khác. Nếu như tôi không tu Đại Pháp, tôi thậm chí sẽ không nghĩ đến việc ghé thăm chị ấy. Tuy nhiên, tôi tự nhủ mình là một người tu luyện và phải chiểu theo những điều Sư phụ giảng. Tôi buông bỏ tâm thể diện và tâm oán hận kéo dài hàng chục năm, và lên một chuyến tàu đến thành phố Tế Nam.
Khi tôi đến nơi, chồng chị ấy rõ ràng rất chấn động. Ông ấy cầm tay tôi và nói: “Cảm ơn em đã đến thăm gia đình anh chị!” Họ biết rằng tôi đã từng cố chấp như thế nào. Tôi nói: “Bây giờ em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi, và Sư phụ dạy em làm một người tốt hơn nữa.”
Sau khi chúng tôi nói chuyện, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Đầu tiên, tôi giải thích với chị gái vì sao tôi lại sẵn lòng đến thăm chị ấy sau nhiều năm oán hận chị. Tôi đã nói về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ. Tôi nói với chị ấy rằng ĐCSTQ sắp sụp đổ và khuyến cáo chị ấy đừng gánh chịu trách nhiệm cho tội ác của nó. Chị ấy nhanh chóng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nói: “Hoá ra Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế này đây! Chị cũng muốn học.”
Trong bữa ăn, tôi đã nói chuyện với anh rể. Tôi bắt đầu bằng việc bàn luận về sự hủ bại – các viên chức cấp cao tham nhũng những khoản tiền khổng lồ, trong khi nhân viên cấp dưới vơ vét những gì họ có thể – vậy nên không có ai trong sạch. Tôi giải thích rằng một số kẻ bức hại Pháp Luân Đại Pháp trong số các viên chức hủ bại này đã gặp quả báo. Tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở nên lương thiện và sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, để trở thành người tốt hơn nữa, vì thế bức hại Pháp Luân Đại Pháp là sai. Anh rể cũng đồng tình với tôi.
Tôi nói đùa với ông ấy: “Anh cũng từng là một viên chức cấp cao đấy. Anh có tham nhũng không?” Ông ấy đáp: “Anh không làm. Đó là lý do vì sao anh không lo lắng gì.” Tôi nói: “ĐCSTQ sắp sụp đổ rồi. Anh nên thoái xuất khỏi nó để đảm bảo sự an toàn cho bản thân mình!” Ông ấy đã đồng ý.
Tôi thực sự vui mừng cho họ và hiểu rằng Sư phụ đã an bài cho tôi đến cứu họ. Con xin cảm ơn Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/22/485217.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/18/223706.html
Đăng ngày 21-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.