Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2024] Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi và mẹ vốn đã không hòa hợp. Chúng tôi giống như nước với lửa và tôi luôn làm trái với ý bà. Bởi oán hận mẹ đã không làm gì cho gia đình nên tôi thường nói những lời cay độc tổn thương khiến bà phải khóc.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra hành động của mình không phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cũng không phù hợp với quan niệm đạo đức truyền thống. Tuy nhiên, vì bị chi phối bởi những quan niệm hình thành trong quá khứ nên khi gặp mâu thuẫn, đôi khi tôi không thể kiểm soát được bản thân, và sau mỗi lần mẹ con tôi tranh cãi, tôi lại cảm thấy rất hối hận.

Khi tiếp tục tu luyện, tôi đã có thể nhẫn được khi mâu thuẫn xảy ra nhưng chỉ là ở trên bề mặt. Trong thâm tâm, tôi vẫn không thể ngừng chống đối bà và điều này đã khiến tôi cảm thấy tệ hơn.

Tĩnh tâm hướng nội tìm, tôi nhận ra là quan niệm của bản thân chưa chuyển biến, tôi luôn tranh cãi với mẹ về những vấn đề nhỏ nhặt thay vì tận dụng cơ hội, chiểu theo Pháp mà đề cao lên. Tôi luôn coi mẹ là người thân chứ không phải như một chúng sinh mà tôi cần cứu. Khi xung đột xảy ra, đó là lúc tôi cần phải hoàn trả nợ nghiệp và đề cao tâm tính. Thay vì tranh cãi, tôi cần phải cảm ơn mẹ mới phải. Khi ngộ ra điều này, trong lòng tôi bình thản hơn nhiều. Khi nhìn mẹ, ánh mắt tôi đã thân thiện hơn và giọng điệu nói chuyện của tôi cũng nhẹ nhàng hơn, bởi tôi hiểu rằng cuộc đời của mẹ cũng gặp nhiều đau khổ. Mối quan hệ của mẹ con tôi đã được cải thiện.

Một hôm, mẹ tôi nhắc lại những chuyện đã xảy ra từ lâu. Bà tức giận và nói những lời rất khó nghe. Tôi nhìn bà và nghĩ: “Đây không phải là mẹ. Đó là tâm oán hận được hình thành trong nhiều năm qua đang hành hạ bà, ở không gian khác nó là sinh mệnh sống, nó đang khởi tác dụng, đồng thời cũng là đang đề cao tâm tính của tôi, nhưng mẹ tôi không biết, lại coi nó là chính mình, người thường chẳng phải đều như vậy sao, mẹ tôi chẳng phải rất tháng thương sao?“ Lần này, tôi đã không cãi lại bà nữa.

Hành động đó của bà cũng giúp tôi nhận ra rằng tôi đã luôn đòi hỏi và phán xét mẹ dựa trên quan niệm của bản thân. Tôi đã thường hay nói với mẹ rằng: “Sao mẹ không chịu nghe con? Nếu mẹ nghe lời con, thì chuyện đã không đến mức này.” Kỳ thực, nếu mẹ làm mọi việc theo ý của tôi, thì tôi còn cơ hội nào để mà tu nữa? Khi nhận ra điều này, tâm tôi tràn đầy từ bi, tôi cảm thấy rất thương mẹ và sự oán giận nhiều năm qua đã hoàn toàn tan biến. Mẹ tôi cũng bình tĩnh lại và mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Trước kia, mỗi khi mẹ tôi nổi nóng thì cả ngày cũng chưa nguôi, và hành hạ cả hai chúng tôi. Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng cảm ân Pháp Luân Đại Pháp.

Trước kia, khi bố mẹ tôi xảy ra mâu thuẫn, mẹ tôi mắng chửi bố tôi một cách thậm tệ, tôi đã luôn dùng nhân tâm đối đãi, bênh vực ông bằng lý lẽ của người thường, và rút cuộc càng khiến cuộc cãi vã giữa họ thêm căng thẳng. Giờ đây, là một học viên, tôi hiểu rằng mâu thuẫn xảy ra là để cha mẹ có thể hoàn trả nợ nghiệp cho nhau. Mong muốn bảo vệ bố khỏi bị tổn thương là quan niệm và cái tình của người thường, đó không phải là tâm từ bi của một người tu luyện. Tôi buông bỏ quan niệm này và không còn can thiệp vào những cuộc cãi vã của họ nữa. Khi đã nhìn thấu căn bản của sự việc, tôi không dễ bị dẫn động nữa.

Hiện giờ, ba người chúng tôi sống cùng nhau rất hạnh phúc, rất ít khi có xung đột và bố mẹ tôi hầu như không còn khắc khẩu. Cả hai đều đọc sách Pháp Luân Đại Pháp, cả gia đình tôi đắm mình trong ánh quang của Phật Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/28/486849.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/18/223703.html

Đăng ngày 18-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share