Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 25-01-2025] Tôi viết ra một chút thể hội trong lúc học thuộc Pháp gần đây để giao lưu với các đồng tu, có chỗ nào không dựa trên Pháp, mong đồng tu từ bi chỉ rõ.
Thuận theo không ngừng học thuộc Pháp, tầng tầng Pháp lý triển hiện, tâm tính không ngừng đề cao, và tôi đã có lĩnh hội sâu hơn về Pháp. Tôi vốn cho rằng những thứ như phân tử, nguyên tử và proton mà Sư tôn giảng thật khó hiểu, lần này tôi học thuộc Pháp đến đoạn:
“vật chất ở [các mức] vi lạp có phân tử, nguyên tử, proton, khảo sát xuống nữa mãi đến tận cùng; nếu như tại mỗi tầng có thể nhìn thấy được một diện {bề mặt} của tầng, chứ không phải là một điểm, [tức là] thấy một diện của tầng phân tử, thấy một diện của tầng nguyên tử, một diện của tầng proton, một diện của tầng hạt nhân nguyên tử, thì chư vị đã nhìn thấy được hình thức tồn tại tại những không gian khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)
Hóa ra Sư tôn giảng minh bạch dễ hiểu đến vậy. Tôi dường như xuyên qua thời không theo đoạn Pháp này mà Sư tôn giảng, thấy được sự tồn tại của các tầng thứ khác nhau. [Pháp] đã mở rộng nhận thức của tôi về thiên thể, hóa ra thiên thể mênh mông như vậy, chứ không nhỏ bé như không gian mà nhân loại sinh tồn. Tại không gian nhỏ bé này, con người còn nhỏ hơn cả vi trùng. Pháp lý rộng lớn của Sư phụ khiến tôi nhận thức được: Làm người phải khiêm tốn lễ phép, kính trời, kính đất và kính Thần, vứt bỏ [thói] tự cao tự đại và coi thường người khác được giáo dục và dưỡng thành trường kỳ trong văn hóa Đảng cũng như nhiều quan niệm biến dị.
Đặc biệt khi tôi học thuộc đến câu Pháp:
“Thiên thể rộng lớn, chư thần, vương, chủ đều chẳng rõ ngoài cõi, chúng sinh nhiều không đếm xuể.” (Vì sao xã hội nhân loại là mê?)
Đại não tôi liền được mở ra, tôi biết mình là Thần đến từ tầng thứ cao, vì để đắc Pháp và được cứu độ nên đã đến nhân gian trong tam giới, chịu khổ tiêu nghiệp trở về thế giới thiên quốc của mình.
Sau khi minh bạch hết thảy những điều này, tôi không còn giới hạn tại tầng người thường này để nhận thức vấn đề nữa, [tôi] vứt bỏ nhân tâm, nhân niệm và nhân tình, nhảy ra khỏi con người, đứng trên tầng thứ cao để nhìn vấn đề. Tôi mới phát hiện hóa ra mình mê sâu đến thế nào tại nhân gian, vì một chút lợi nhỏ mà tranh mà đấu, sống vừa khổ vừa mệt, lại còn cho rằng đó là hạnh phúc. Tôi vốn hễ gặp ma nạn, thì hoàn toàn dùng nhân tâm để đối đãi, nên ma sẽ lợi dụng nhân tâm để tạo ra ma nạn cho bạn, lôi kéo bạn, không cho bạn ra khỏi con người. Nếu muốn trừ bỏ nhân tâm, bước ra khỏi ma nạn, thì chỉ có học Pháp nhiều, đề cao tầng thứ, ma không động đến bạn được, nên dễ tu bỏ nhân tâm chấp trước.
Một đêm nọ, chồng tôi uống rượu rồi về nhà, anh chê tôi nấu ăn không ngon. Tôi chẳng nói gì. Anh đang nói đang nói thì nhục mạ, nói: “Cô cũng chẳng chủ động trả tiền thẩm định xe (buổi chiều hôm đó đi thẩm định xe là anh trả tiền), sắp phải trả tiền bảo hiểm xe rồi, vẫn phải là tôi trả.” Tôi nói: “Từ đây về sau em trả. Mọi ngày chẳng phải đều là em đổ xăng sao?” Vừa nghe, anh nhục mạ càng dữ hơn, anh còn đập bàn, rồi lại nhục mạ người thân của tôi, câu nào khó nghe thì chửi câu đó, hơn nữa nói rất lớn tiếng, hàng xóm lầu trên lầu dưới đều nghe được.
Trong tâm tôi cảm thấy ủy khuất, khi vừa muốn đứng lên rời khỏi nhà, tôi lập tức nhớ đến mình là người tu luyện, mình đi chẳng phải là dùng cách của con người để trốn tránh mâu thuẫn sao? Đây chẳng phải là ma đang lợi dụng chồng để tạo ra mâu thuẫn và trừ bỏ nhân tâm bất hảo của tôi sao? Tôi không thể mắc lừa ma. Tôi lập tức hướng nội tìm, và đã tìm được nhân tâm như tâm lợi ích, cầu danh, nặng tình và không cho người khác nói. Tôi xuất ra một niệm từ trong tâm: Sư phụ à, con không cần những thứ nhân tâm bất hảo này. Tôi lấy tiền từ trong túi ra đưa cho anh, nói: “Anh đừng giận, tiền là vật ngoại thân, không đáng nổi giận, hôm nay anh đã trả 260 Nhân dân tệ, em cho anh 300 Nhân dân tệ, rồi lại cho anh 1 ngàn tiền bảo hiểm xe.” Cơn giận của chồng đã lập tức biến mất, anh nói: “Không cần, không cần.” Tôi kinh ngạc phát hiện, khi mình buông bỏ các nhân tâm như danh, lợi và tình, tự nhiên sẽ làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân).
Sáng sớm hôm sau, khi phát chính niệm, trong đầu lóe lên một niệm: Mình nên thuần tịnh giống như đứa trẻ sơ sinh. Và tôi cảm thấy bên trái của mình giống như có một đứa trẻ sơ sinh vô cùng thuần tịnh. Tôi ngộ ra, khi mình buông bỏ nhân tâm, nhân niệm và nhân tình, bước ra khỏi con người, thì sẽ thuần tịnh giống như đứa trẻ mới sinh.
(Phụ trách biên tập: Lý Minh)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/1/25/背法中的一點體會-486485.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/9/225405.html
Đăng ngày 20-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.