Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2024] Tôi là một giáo viên dạy học sinh trung học những năm cuối cấp. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi không chỉ chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt mà còn áp dụng vào công tác giảng dạy, nhằm nâng cao tiêu chuẩn đạo đức cho học sinh.

Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã giảng chân tướng cho những người mà tôi có thể tiếp cận, đặc biệt là đồng nghiệp và học sinh của tôi, đồng thời khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên để được cứu độ.

Trong giai đoạn đầu đĩa VCD và DVD còn phổ biến, tôi thường bật các video giảng chân tướng cho học sinh xem và dặn các em không chỉ tự mình minh bạch chân tướng mà còn kể lại cho người thân những điều tôi đã chia sẻ. Một số học sinh đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và còn khuyên cha mẹ mình thoái. Tôi thường yêu cầu cả lớp cùng tôi niệm hai câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Vào tháng 11 năm 2022, trước khi ĐCSTQ chấm dứt chính sách phong tỏa trong đại dịch COVID-19, tôi thường viết hai câu này lên bảng và hỏi học sinh rằng đã thầm niệm 9 chữ chân ngôn này chưa. Tôi cũng dặn các em hãy bảo bạn bè và người thân niệm 9 chữ chân ngôn. Học kỳ đó, các em được nghỉ sớm. Khi trường học khai giảng năm học tiếp theo, tôi đã hỏi tình hình các em thực hiện việc này như thế nào. Có lớp học trong đó tuyệt đại đa số học sinh đã bảo cha mẹ mình thầm niệm 9 chữ chân ngôn, gia đình của gần một phần ba các em học sinh không có ai bị nhiễm virus.

Học sinh thường chào tôi với câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi gặp tôi trong khuôn viên trường, kể cả những em khối dưới mà tôi chưa từng dạy. Toàn bộ ban lãnh đạo và đồng nghiệp đều biết và cũng đã quen với việc này. Không ai có ý kiến gì. Có một số em khối dưới khó quản, giáo viên chủ nhiệm thường nhờ tôi trao đổi với các em về những đạo lý của Pháp Luân Công.

Tôi cũng giảng chân tướng và khuyên các đồng nghiệp thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đặt các tài liệu chân tướng trên bàn làm việc để đồng nghiệp và học sinh đọc. Nếu cấp trên đến kiểm tra công việc, đồng nghiệp của tôi sẽ cất tài liệu vào ngăn kéo. Những người mượn sách “Chuyển Pháp Luân” hoặc “Cửu Bình” đều không muốn trả lại, họ nói sách viết hay quá.

Sau nhiều năm được nghe giảng chân tướng liên tục, đồng nghiệp của tôi không còn sợ hãi cuộc bức hại nữa. Có lần công đoàn nhà trường tổ chức thi đấu bóng chuyền. Người phát bóng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Người đỡ bóng hô lớn: “Thoái đảng bảo bình an!”

Các giáo viên và học sinh đều được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giảng dạy ở một số trường. Không có trường nào xảy ra sự cố về an toàn khi tôi ở đó, kỳ thi tốt nghiệp hằng năm đều diễn ra suôn sẻ. Có rất nhiều trường hợp giáo viên và học sinh, nhờ nhận thức được sự tốt đẹp của Đại Pháp, mà nhận được phúc báo. Dưới đây là hai câu chuyện về một vị hiệu trưởng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Hiệu trưởng Cao còn khá trẻ. Ông rất quen thuộc với việc tôi giảng chân tướng ở trường và chưa bao giờ can thiệp vào việc này. Một lần, tôi đến đồn công an để giảng chân tướng, trưởng đồn đã báo cáo tôi lên “Phòng 610” của thành phố. Vài người trong “Phòng 610” vốn quen biết tôi và sợ rằng nếu tự mình đến gặp tôi thì sẽ bị tôi giáo dục ngược lại. Họ đã gọi điện cho hiệu trưởng Cao và yêu cầu ông thay mặt họ khiển trách tôi, nhưng hiệu trưởng Cao chưa bao giờ đến gặp tôi. Mãi sau này tôi mới biết chuyện đó.

Trường học phải đóng cửa khi đại dịch bùng phát. Hiệu trưởng Cao gọi tôi đến gặp ông ấy vì muốn tìm hiểu về đại dịch và cách phòng tránh. Tôi đã nói rất nhiều điều và khuyên ông giúp người thân trong gia đình thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một buổi tối nọ, hiệu trưởng Cao chở tôi về nhà. Tại lối vào đường cao tốc, một người đàn ông chặn xe chúng tôi và xin đi nhờ. Ông ấy hỏi ý kiến tôi. Tôi nói: “Anh ấy đang gặp khó khăn, cứ giúp anh ấy một chút.” Năm phút sau, một chiếc xe tải lớn phía trước chúng tôi gặp tai nạn giao thông, chiếc xe nhỏ ngay phía sau xe tải cũng va chạm vào nó. Chúng tôi đi sau chiếc xe gặp nạn đó và đã tránh được tai nạn. Nếu không dừng lại để cho người kia đi nhờ, xe chúng tôi rất có thể đã đâm vào chiếc xe tải. Hiệu trưởng Cao lúc đó nói: “Cảm ơn chị rất nhiều. Chắc chắn là Sư phụ của chị đang bảo hộ chúng ta.” Sau đó, ông ấy đã kể lại sự việc này cho các giáo viên khác.

Hai năm trước, hiệu trưởng Cao bị đột quỵ trong đêm, một giáo viên trong trường đã đưa ông ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng nếu trễ vài phút thì ông ấy đã không thể cứu được nữa.

Hiệu trưởng Cao đã sống sót sau ca phẫu thuật nhưng đã bị mù. Sau đó, ông ấy đến Quảng Châu để điều trị mắt. Không những thị lực của ông phục hồi mà ông ấy cũng không bị liệt nửa người. Sau này, ông ấy được thăng chức lên một vị trí cao hơn.

Đó là những phúc báo khi minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/15/484951.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/26/222233.html

Đăng ngày 17-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share