Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-01-2025] Gần đây, khi tôi đọc bài viết “Đại chiến chính tà và lại một đợt khảo nghiệm lớn nữa” trên Tuần báo Minh Huệ, có một đoạn thực sự khiến tôi chấn động: “Sư phụ dùng từ bi lớn nhất để cứu hết thảy những sinh mệnh có thể cứu độ – những sinh mệnh có thể bảo trì thiện lương. Đồng thời, đối với học viên mà nói, ai không ngừng nỗ lực tinh tấn thực tu, mang giữ trong tâm Đại Pháp “Chân-Thiện-Nhẫn”, hay ai lợi dụng Đại Pháp, coi “Chân-Thiện-Nhẫn” như lý luận triết học hay lối sống “an toàn”, đều thể hiện ra mức độ kiên tín của học viên đối với Chính Pháp.”

Bài viết đã giúp tôi nhìn nhận tu luyện từ một góc độ mới—tôi nhận ra rằng mình đã coi nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp như một “lý luận triết học và là một lối sống an toàn”.

Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải vì tôi bị bệnh. Lần đầu tiên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, khi tôi đọc đến:

“Rất nhiều người đã trải qua luyện công lâu [năm], cũng có người chưa từng luyện công, nhưng họ đang tìm kiếm những chân lý và ý nghĩa nhân sinh vốn đã truy cầu cả một đời của mình.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Những lời của Sư phụ đã chạm đến tâm tôi, tôi cảm thấy Sư phụ thực sự đang nói về mình.

Trong một thời gian dài tu luyện, tôi luôn nghĩ tâm nhập môn của mình rất thuần tịnh. Mỗi khi gặp khó khăn trong việc vượt quan, tôi cố gắng đào sâu tìm kiếm chấp trước căn bản của bản thân, nhưng không tìm được gì. Tôi nhận thấy trong tu luyện Chính Pháp, trạng thái của tôi đề cao rất chậm. Mặc dù tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, cũng từng kiện Giang Trạch Dân, nhưng trạng thái tu luyện của tôi khi tốt khi xấu, và tôi luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Tôi thường cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình, nhưng tôi có thực tu không? Khi tôi dùng Pháp để đo lường, tôi thấy viêc tu luyện của mình thực sự quá kém. Tôi mãi vẫn chưa bỏ được tâm sợ hãi, và tôi đã không làm tốt ba việc.

Khi cuối cùng tôi cũng tìm ra chấp trước căn bản của mình, tôi đột nhiên nhận ra mình đã coi Chân-Thiện-Nhẫn như một lý luận triết học và là một cách sống “an toàn”.

Trước đây, khi thấy các học viên xung quanh không vượt qua được ma nạn lớn, qua đời do bị bức hại, hoặc vì áp lực mà “chuyển hóa”, tôi đã phân tích nguyên nhân. Tôi thấy rằng họ đã không loại bỏ được chấp trước căn bản, và muốn đắc được điều gì đó từ Đại Pháp. Vì vậy, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của họ và tàn nhẫn tước đoạt sinh mệnh của họ.

Mỗi khi điều này xảy ra, tôi đều truy xét lại bản thân rồi lại tự nhủ, mình không có chấp trước căn bản nào. Tôi nghĩ mình đang tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi cảm thấy hạnh phúc và toại nguyện khi được là một học viên.

Khi giảng chân tướng, tôi thường nói với mọi người rằng tôi khỏe mạnh như thế nào, gia đình tôi hòa thuận ra sao, mọi người khen ngợi tôi tốt như thế nào. Tôi cứ tưởng mình đang chứng thực Pháp và những gì tôi nói không có gì sai.

Sau khi đọc bài viết kia, tôi nhận ra lời nói của tôi đã phản ánh nội tâm tôi: Tôi đang lợi dụng Đại Pháp, và tôi coi Chân-Thiện-Nhẫn như một lý luận triết học. Tôi nghĩ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ có được thân thể khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, v.v.. chẳng phải tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để đạt được lối sống “an toàn” mà tôi mong muốn sao? Điều này chẳng phải cho thấy tôi muốn có “cuộc sống tốt đẹp” như người thường sao?

Trong hành trình tu luyện, chúng ta bắt đầu từ người thường và tiến đến viên mãn cuối cùng của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, ở giữa có vô số tầng thứ. Chỉ khi đạt đến tiêu chuẩn của mỗi một tầng, chúng ta mới có thể được coi là đồng hóa với Pháp ở tầng thứ đó, và chỉ khi đó chúng ta mới đủ tư cách để tiến nhập lên tầng thứ tiếp theo, từng tầng từng tầng một… Tôi đã tu luyện được hơn 20 năm, nhưng khi nhìn lại, tôi thấy mình mới chỉ tu đến làm người tốt trong người thường. Liệu tôi có thể hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp hay không?

Khi tìm ra chấp trước căn bản của bản thân, tâm trí tôi trở nên rất sáng tỏ. Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Sư phụ giảng:

“Sự vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp là có liên hệ với Chính Pháp vũ trụ, sứ mệnh lớn nhất của chư vị chính là duy hộ Pháp.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Mỹ [2001]”, Giảng Pháp tại các nơi II)

Khi nhìn thấy ba chữ “duy hộ Pháp”, nội tâm tôi sinh ra một cảm giác vô cùng thù thắng, trang nghiêm và kiên định. So với quyết định khó khăn cách đây 25 năm khi tôi phải quyết định xem mình có nên đến Bắc Kinh để bảo vệ Pháp hay không, thì tôi đã thực sự đề cao.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống ở Trung Quốc đại lục, tôi hiểu rằng ngoài việc nỗ lực hơn nữa để làm tốt ba việc, chúng ta còn phải tăng cường chính niệm để diệt trừ tà ác. Chúng ta tuy không phải đang ở Mỹ, nhưng chúng ta vẫn ở trên chiến trường chính của đại chiến chính tà, vì vậy trách nhiệm của chúng ta là không thể thay thế.

Trên đây là thể ngộ hiện tại của tôi, nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/17/487897.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/25/223846.html

Đăng ngày 18-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share