Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 15-12-2024] Thời đầu đắc Pháp, thể hội lớn nhất của tôi là Pháp này rất tốt! Dạy người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, người tốt có kết quả tốt. Khi ấy, tôi thật cao hứng, hễ có thời gian rảnh thì học Pháp, học thuộc Pháp, ngày ngày đều vui vẻ. Còn nhớ lần đầu tiên học “Chuyển Pháp Luân”, chỉ cần hai ngày là đọc xong, từ sâu thẳm trong tâm, tôi nói với bức ảnh của Sư phụ: “Con cũng phải làm người luyện công, nghe lời Sư phụ, chân chính tu luyện, làm đệ tử chân tu của Sư phụ!”

Tuy nhiên, trải qua nhiều năm tu luyện, tôi mới hiểu câu “làm đệ tử chân tu của Sư phụ” thấy có vẻ đơn giản, nhưng thật sự làm được rất khó, phải trải qua một quá trình trừ bỏ chấp trước xẻo tim khoan xương, đối diện với các loại lợi ích mà vứt bỏ nhân tâm, nhân niệm và nhân tình.

Sư phụ dạy tôi làm một người tốt

Trong thực tiễn, tôi ngộ ra khi ma nạn đến, có thể coi mình là người luyện công hay không, tin hay không tin lời giảng của Sư phụ, đây không phải là nói suông trên miệng, có thể thật sự làm được hay không, từ đầu đến cuối đều đang khảo nghiệm bạn.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Công một cách rợp trời đậy đất, nhóm học Pháp và điểm luyện công trong làng đều giải tán, nên tôi học và luyện ở nhà. Quan đầu tiên gặp phải chính là quan gia đình, chồng tôi không cho học không cho luyện, cũng không cho tiếp xúc với người luyện công, hễ thấy có người đến nhà tôi, chồng liền lớn tiếng nhục mạ. Tâm sợ hãi của tôi khi đó rất nặng, học Pháp luyện công sợ anh biết, ở cùng học viên cũng sợ anh nhìn thấy, khi thấy anh thì cái tâm đó liền “xoẹt” lên, tóm lại là, làm gì cũng sợ chồng thấy và biết, tôi cảm thấy cái tâm sợ hãi đó giống như một ngọn núi lớn.

Một lần nọ, giữa đêm chồng đã ngủ, tôi âm thầm thức dậy, ngồi xuống đất đả tọa luyện công, tôi cũng không dám mở nhạc luyện công, sợ anh nghe thấy. Nhưng sợ cái gì thì cái nấy đến, một lát sau, chồng tỉnh dậy, vừa thấy tôi ngồi đó đả tọa luyện công, anh cầm cái chăn chụp lên đầu tôi, và nói rất ác: “Tôi bảo cô đừng luyện!” Tôi không lên tiếng, lập tức anh dùng chân đá tôi rất dữ, anh nói: “Bảo cô đứng dậy! Cô có đứng dậy không?” Khi này, tôi nhẫn không nổi, tôi tung chăn và nói: “Em không đứng dậy, em phải luyện công!” Khi ấy tôi muốn phản đối anh, trong tâm không phục, ngữ khí nói chuyện cũng không thiện, còn mang ác tâm và tâm oán hận rất mạnh, không ngộ ra trên Pháp, khi đó chồng tôi nổi giận, anh cầm cái chăn chụp lên đầu tôi, ấn chặt cái chăn và nói: “Cô luyện nữa thì tôi cho cô chết ngạt.” Anh cứ đè cái chăn không buông tay. Khi này, từ tận đáy lòng tôi la lên: “Sư phụ!” Và kỳ tích đã xuất hiện, chồng tôi lập tức buông tay. Khi đó, nước mắt tôi chảy “ròng ròng”, không thể dừng lại.

Lúc này, chồng lại trùm chăn lên đầu tôi và dùng lực ấn xuống, lớn tiếng nói: “Không đứng dậy, hôm nay tôi đánh chết cô!” Tôi không lên tiếng, trong tâm đã minh bạch Sư phụ dạy tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm một người tốt, dạy tôi làm thế nào để vượt tốt quan này. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, con nghe lời Ngài, phải làm tốt, chứng minh cho chồng thấy.”

Nhưng làm thế nào mới có thể đạt đến tiêu chuẩn? Lúc này, Sư phụ lại khích lệ tôi phải giống như một người tu luyện, đường đường chính chính làm người. Là bản thân tôi làm không tốt, có tâm sợ hãi, tâm oán hận, tâm chỉ trích oán trách, không phục và phản đối người khác, ngữ khí nói chuyện không thiện v.v.

Ngộ đến đây, tôi tung cái chăn, nói với chồng: “Sư phụ bảo em chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm một người tốt, hôm nay anh đánh em, em cũng không đánh anh, anh nhục mạ em, em cũng không nhục mạ anh, khiến anh nổi giận, khuôn mặt biến dạng, là em làm không đúng, luyện công cũng không dám nói với anh, là em không làm tốt, từ đây về sau em sẽ làm tốt hơn! Anh đi ngủ nhé, nghỉ ngơi nhé!” Chồng tôi giống như trái banh xì hơi, nhìn tôi, và nói: “Học thứ này có tác dụng gì? Em có thể trở thành Thần không?” Tôi nghe rồi mỉm cười, cười rất thản nhiên, khi đó cảm thấy vật chất sợ hãi nặng chịch giống như ngọn núi lớn đè sau lưng đã tan chảy như núi băng, thân thể cảm thấy nhẹ nhàng đến thế, cảm thấy không còn sợ anh nữa.

Hôm sau, chồng nói với tôi: “Em cảm thấy tốt thì luyện ở nhà nhé, đừng đi ra ngoài, anh sợ họ bắt em.” Tôi cũng chẳng lên tiếng, chỉ cười một cái. Trong tâm tôi biết mình là người luyện công, phải làm tốt việc mình nên làm. Kể từ đó, chồng không bao giờ đánh tôi nữa.

Cảm tạ Sư phụ mọi thời mọi khắc đều ở bên cạnh bảo hộ con, khán hộ con, nắm tay con, dạy con chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, làm một người tốt hơn nữa.

Tu bỏ tâm lợi ích

Năm 2003, chồng tôi đã dùng 5 ngàn Nhân dân tệ mua căn nhà cũ có bốn phòng của em trai thứ hai của anh để làm xưởng dầu. Đến năm 2016, thôn chúng tôi phải dọn nhà và tháo dỡ nhà, khi ấy em trai thứ ba của anh là bí thư thôn, em biết tháo đỡ nhà sẽ được chia rất nhiều tiền, nên em bí mật khiêu khích anh chị hai trả lại 5 ngàn Nhân dân tệ cho chồng tôi, họ không có thành tín, làm trái lời hứa, đổi giấy tờ nhà cũ thành tên của em ba trước một năm, và không cho chúng tôi biết. Khi ấy, tôi đã rời khỏi nhà đến thành phố gần đó trông cháu gái.

Đến mùa thu năm 2017, thật sự phải tháo dỡ nhà, căn nhà tổ có năm phòng của tôi lấy được gần 1 triệu Nhân dân tệ, căn nhà nhỏ có bốn phòng cũng lấy được hơn 800 ngàn Nhân dân tệ, đây không phải là một khoản tiền nhỏ, nói không có là không có sao. Khi tôi hỏi chồng, anh nói đều là em trai thứ hai và thứ ba làm. Ngay khi nghe xong, trong tâm tôi thấy bất bình, tức giận và oán hận, rất muốn làm lớn một trận với họ. Đêm đó thật sự tâm gì cũng nổi lên, thật là sông biển quay lộn. Tôi cũng biết, đây không phải là việc ngẫu nhiên, là đến nhắm thẳng vào tâm của mình.

Tôi ngồi dậy, không ngủ nữa, tôi cầm “Chuyển Pháp Luân” lên học Pháp, sau đó tôi luôn niệm thầm tám chữ “nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân).

Đang niệm đang niệm thì tôi ngộ ra, Sư phụ dùng cách này để hóa giải oán duyên trong lịch sử của tôi. “Thiếu nợ phải trả”, đây cũng là một thiên lý. Có lẽ trong dòng sông dài lịch sử, tôi từng nợ họ thứ gì đó, từng làm tổn thương họ, hôm nay đã trả nợ, chẳng phải là nhân tâm sao? Trong Pháp yêu cầu tôi buông, nên tôi nhất định sẽ buông bỏ, tôi nghe lời Sư phụ. Sư phụ thấy chính niệm của tôi xuất ra, [Ngài] đã cho tôi minh bạch Pháp lý cao hơn của “Nhẫn”. Nội hàm của chữ “Nhẫn” rất sâu, trên chữ tâm có một thanh đao, tâm bạn hễ động thì sẽ đau, bạn bất động thì không đau, đối với bạn không có tác dụng. Hàn Tín nhẫn được nên mới có thể trở thành đại tướng quân của Lưu Bang. Trong Pháp yêu cầu chúng ta phải làm được Nhẫn, từ đầu đến cuối chiểu theo lời Sư phụ mà làm được mới là chân tu, Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho bạn, Sư phụ sẽ thành tựu bạn tu thành Thần, tu thành Phật.

Đến 3 giờ sáng, khi tôi thức dậy luyện công, cảm thấy dạ dày và tim đều đau, tôi kiên trì luyện hết bài công pháp thứ nhất, thứ hai, thứ ba và thứ tư; đến bài công pháp thứ năm, cảm thấy có một cánh tay lớn chộp, sau đó kéo từng sợi từng sợi ra ngoài, thật là khoét tim, xoắn tim, xẻo tim khoan xương, toàn thân tôi đổ mồ hôi. Tôi bất giác bật cười, thầm nghĩ: Đây là đại hảo sự. Tôi minh bạch đây là Sư phụ đích thân canh tân cho mình, cắt bỏ từng cái từng cái nhân tâm trước đó của tôi như tâm tự tư, oán hận, lợi ích và bất bình, gỡ xuống và gột rửa, canh tân thành mọi việc đều nghĩ cho người khác trước, tha thứ bao dung, và từ bi thiện đãi người khác, tu thành bậc chính giác vô tư vô ngã và tiên tha hậu ngã, thành tựu tôi tu thành cảnh giới cao hơn, là biến việc xấu thành việc tốt. Khi nghĩ như vậy, một lát sau tôi cảm thấy trong dạ dày có một khối giống như đá xông xuống, khối đá ngoan cố ngăn trở trong tâm cũng biến mất, giải thể, tấm lòng đột nhiên rộng mở, thấu hiểu, thật là toàn thân nhẹ nhàng vô bệnh, ngồi đả tọa giống như sắp bay lên, nhập tĩnh rất nhanh, thật là mỹ diệu không thể diễn tả. Từ đó về sau, gặp phải vấn đề gì, tôi đã biết làm thế nào, bảo trì tâm thái bình tĩnh, khuôn mặt tươi cười, không được oán trách, tranh luận và động bất cứ tâm nào, bảo trì thiện lương, không hãm vào mâu thuẫn, bình tĩnh xử lý các việc, gặp bất cứ việc gì, niệm đầu tiên đều nghĩ tu tâm của mình trước, trong đó có căn nguyên của tư tưởng bất hảo, một khi tìm thấy thì lập tức giải thể nó, quy chính sai sót. Trên hành vi thật sự làm được, mâu thuẫn và vấn đề sẽ lập tức được giải quyết một cách suôn sẻ.

Sư phụ giảng:

“Nhân tâm mà cải biến thì sẽ khiến sự việc chuyển biến sang hướng chính diện.” (Lý Tính)

Hiểu rõ Pháp lý, bỏ nhân tâm chỉ trong chớp mắt. Cảm ân Sư phụ vì đã dùng nhiều tâm tư, an bài tỉ mỉ và từ bi bảo hộ để thành tựu một đệ tử không tinh tấn như con thành bậc giác giả! Cảm ơn chồng tôi và các anh chị em vì đã cung cấp hoàn cảnh và cơ hội cho tôi đề cao tâm tính! Cảm ơn thánh ân tối cao và ân điển vô thượng của Sư phụ! Đệ tử duy chỉ có tinh tấn thực tu, học Pháp nhiều và cứu nhiều người! Đi tốt con đường cuối cùng, đoái hiện thệ ước cảm tạ Sư ân!

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 1999-2025 thuộc Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/12/15/師父看護下一路前行-478189.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/4/225309.html

Đăng ngày 15-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share