Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trải qua hơn 20 năm mưa gió, tôi đã kiên định đi đến ngày hôm nay. Tôi xin viết ra một phần quá trình tu luyện của mình để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ cùng các đồng tu.
Sư phụ dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện
Tôi là phụ nữ nông thôn, lớn lên trong một gia đình nghèo khó và chưa bao giờ được đến trường. Năm 1997, làng tôi có nhiều người bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có người nói với tôi: “Chị sức khỏe không tốt thì nên đi học đi, chỉ cần tập Pháp Luân Công là sẽ ổn thôi.” Tôi liền theo cô ấy đến lớp 9 ngày. Nghe cả buổi tối mà tôi không hiểu gì cả, thế là hôm sau tôi không đi nữa. Đúng hôm đó, một người bạn rủ tôi đi chơi mạt chược, bảo là đang thiếu một người. Nhưng khi tôi vừa bước vào cửa nhà cô ấy, cô ấy liền nói: “Hôm nay vừa nhìn thấy chị là tôi đã thấy khó chịu rồi, chị đi về đi.” Cô ấy gọi tôi đến rồi lại đuổi tôi về, làm tôi rất giận. Hôm sau, cô ấy lại gọi tôi, vẫn bảo là thiếu một người. Mặc dù vẫn còn giận, nhưng tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mạt chược nên lại đến. Kết quả là cô ấy còn nói những lời khó nghe hơn hôm trước: “Nhìn thấy chị là tôi bực bội, nhìn chị chỗ nào cũng thấy chướng mắt, từ nay đừng đến nhà tôi nữa.” Tôi xấu hổ khóc suốt chặng đường về nhà.
Về đến nhà, nghĩ lại sự việc xảy ra trong hai buổi tối liên tiếp tôi cảm thấy lạ. Tôi thường chơi mạt chược ở nhà cô ấy và chúng tôi rất hợp nhau. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi bất chợt nhận ra gì đó. Không lẽ Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã bắt đầu quản tôi rồi, dù tôi mới chỉ nghe Pháp Luân Công một buổi, còn chưa hiểu gì cả? Tôi biết chơi mạt chược là không tốt, nhưng tôi bị nghiện mất rồi. Không lẽ Sư phụ không cho tôi làm điều xấu nữa? Nghĩ đến đây tâm trạng tôi bỗng nhiên thoải mái, và tôi quyết định tham gia nhóm học Pháp.
Tôi ngồi nghe các học viên đọc Chuyển Pháp Luân. Khi họ đọc đến mục “Đề cao tâm tính” trong Bài giảng thứ tư, tôi cảm thấy Sư phụ giảng rất hay; càng nghe càng thấy có lý, làm tôi rất chấn động. Vào khoảnh khắc đó, tôi đã quyết tâm học Pháp Luân Đại Pháp. Một thời gian sau, tôi tình cờ gặp người phụ nữ chơi mạt chược kia. Cô ấy bảo không nhớ đã từng đuổi tôi về. Tôi ngộ được rằng chính Sư phụ đang dẫn dắt tôi bước đi trên con đường phản bổn quy chân. Tôi nhất định phải tu luyện bản thân thật tốt.
Tôi có thể thông đọc Chuyển Pháp Luân
Tôi đã học cách đọc Chuyển Pháp Luân trong những giấc mơ của mình. Mỗi buổi tối khi các đồng tu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi dùng tay chỉ vào các chữ trên sách nhưng không biết liệu tôi có đang chỉ đúng hay không. Về đến nhà đã 10 giờ tối, nhưng tôi không muốn đi ngủ, vẫn muốn học Pháp. Mấy ngày liền mà tôi chỉ nhận ra được vài chữ trong khi họ đọc, làm sao tôi có thể đọc hết một cuốn sách dày đến vậy đây? Tôi lo lắng đến nỗi phát khóc.
Vào một đêm nọ tôi có một giấc mơ. Trong mơ tôi thấy các chữ trong Chuyển Pháp Luân lấp lánh, từng dòng từng dòng chữ chạy qua trước mắt tôi, mỗi chữ to cỡ một tấc. Tôi nhận ra tất cả những chữ xuất hiện trong mơ. Khi thức dậy và đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã thực sự có thể đọc được những chữ đó. Bằng cách này tôi đã học cách đọc chữ Hán. Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã có thể thông đọc được Chuyển Pháp Luân. Đại Pháp thật là kỳ diệu!
Sư phụ loại bỏ nghiệp lực cho tôi
Lúc đầu, khi đả tọa tôi không thể ngồi được song bàn vì chân tôi rất cứng. Tôi thậm chí còn không thể ngồi khoanh chân chứ chưa nói đến đơn bàn hay song bàn. Tôi quyết định sẽ luôn ngồi xếp bằng bất cứ khi nào ngồi hay nằm trên giường. Mỗi khi thức dậy, chân tôi đau đến nỗi không thể duỗi thẳng chân ra được.
Một hôm, khi đang đi bộ trên đường, tôi cảm thấy có thứ gì đó văng ra khỏi đầu gối của tôi, tràn vào mắt tôi giống như bão cát vậy, khiến tôi không nhìn thấy gì cả. Đồng tu đi cùng tôi không hiểu chuyện gì, bà ấy nói không thấy gì cả. Tôi nhận ra Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi bằng cách loại bỏ một số vật chất xấu. Kể từ đó, tôi đã có thể ngồi song bàn và chân tôi không còn đau nhức nữa.
Cơn chóng mặt của tôi biến mất
Tôi bắt đầu bị chóng mặt ở tuổi 30. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi phải từ từ ngồi dậy, chỉ cần nhanh một chút, tôi sẽ bị choáng váng đến mức ngã xuống. Làm việc gì tôi cũng phải thật chậm rãi cẩn thận, nếu thấy chóng mặt thì phải nghỉ ngơi. Bác sỹ trong làng nói có thể là do máu lên não không đủ hoặc có thể trong não tôi có khối u. Anh ấy khuyên tôi nên đến một bệnh viện lớn để kiểm tra. Nhưng tôi không đi vì không có tiền chữa trị.
Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được mấy ngày, cơn chóng mặt của tôi đã biến mất. Tôi luôn khỏe mạnh trong suốt hơn 20 năm qua. Tôi có thể làm việc đồng áng và làm việc nhà.
Pháp Luân xoay chuyển
Có một năm, trại tạm giam ở địa phương đã giam giữ rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã không hợp tác với sự bức hại của tà ác, cùng nhau đọc thuộc lòng những bài thơ trong Hồng Ngâm, Luận Ngữ và các kinh văn của Sư phụ. Vào một buổi chiều nọ, chúng tôi nhìn thấy có rất nhiều Pháp Luân trên không trung, trên lá cây, trên tường, chỗ nào cũng có. Một số Pháp Luân to bằng cái chậu rửa mặt, một số nhỏ như đồng xu, không ngừng xoay chuyển với các màu đỏ, cam, vàng, lục, chàm, lam, tím. Tuyệt đẹp và thù thắng. Cảnh sát cũng nhìn thấy Pháp Luân, liền nhanh chóng lùa chúng tôi vào phòng. Ánh đèn xuyên qua cửa sổ và chiếu sáng bức tường, Pháp Luân trên tường vẫn không ngừng xoay chuyển.
Ban đêm, nhìn những ngôi sao qua cửa sổ, ngôi sao nào cũng hóa thành Pháp Luân xoay chuyển, khiến lòng tôi vô cùng phấn chấn.
Giảng thanh chân tướng
Giảng chân tướng là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Tháng 7 năm 1999, sau khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, trên báo chí, đài phát thanh đều tràn ngập những tuyên truyền sai sự thật. Tôi đã dùng chính những trải nghiệm cá nhân của mình để nói cho mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, là vĩ đại, và chỉ mang lại lợi ích cho mọi người.
Làng tôi rất lớn, tôi cùng các đồng tu đi từ phía Đông sang phía Tây, từ phía Nam lên phía Bắc, không ngừng giảng chân tướng cho mọi người, đồng thời kiên trì luyện công ngoài trời.
Tháng 9 năm 2000, tôi bị đồn công an địa phương liệt vào danh sách những người cần chú ý đặc biệt và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức một năm. Tôi bị giam giữ trong Trại Lao động Cưỡng bức Thạch Gia Trang, ở đây tôi đã bị tra tấn dã man. Tôi không được phép ngủ. Cảnh sát đánh tôi bằng dùi cui, treo tôi lên và sốc điện tôi bằng dùi cui điện. Vùng mông của tôi đánh đến mức lở loét, luôn bị rỉ máu và mủ. Các lính canh dùng mọi nỗ lực để đêm ngày tẩy não tôi. Tuy vậy, tôi không bị khuất phục hay sợ hãi, mà ngược lại, điều đó càng khiến tôi nhận rõ thiện ác, càng minh chứng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Mây đen không thể che khuất mặt trời. Tôi càng thêm kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Việc giảng chân tướng trong trại lao động cưỡng bức rất khó. Các lính canh thường hét vào mặt tôi: “im miệng đi!” Hôm được trả tự do, tôi quyết định sẽ giảng rõ sự thật cho bất kỳ người nào tôi gặp. Khi chồng tôi đến trại lao động để đón tôi, ông ấy bảo với tôi rằng ông ấy muốn ly dị. Tôi buồn đến mức không thể kìm được nước mắt. Bao nhiêu gia đình hoà thuận đã trở nên tan nát vì cuộc bức hại. Thật không dễ dàng gì cho chồng tôi khi phải một mình chăm sóc hai cậu con trai đang ở tuổi vị thành niên. Các lính canh đã nói xấu tôi khi ông ấy đến thăm tôi trong lúc tôi đang bị giam. Họ nói rằng tôi đã không nghe lời họ, tôi đã gây rắc rối cho họ, và nếu không chuyển hóa, tôi sẽ lại bị tống giam.
Tôi đã vạch trần sự tàn ác trong trại tạm giam cho ông ấy nghe. Tôi kể cho ông ấy cách họ đã tra tấn tôi ra sao trong khi họ nói với bên ngoài rằng họ chỉ nhẹ nhàng dạy bảo chúng tôi. Họ đã đánh tôi đến gần chết chỉ vì tôi không đồng ý từ bỏ niềm tin của mình. Tôi hỏi chồng tôi rằng, làm người tốt thì có gì sai sao? Anh nghe lời họ chẳng phải là bị lừa rồi sao?. Ông ấy không biết phải trả lời tôi thế nào.
Trong khi chờ tàu ở nhà ga, tôi nói với những người quanh mình: “Tôi mới được thả khỏi một trại cưỡng bức lao động, tôi bị giam giữ phi pháp ở đó suốt 1 năm trời vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ở đó tôi đã bị tra tấn dã man.” Có vài người chăm chú lắng nghe tôi nói. Những người khác không tin trại cưỡng bức lao động lại tàn ác đến vậy. Có người đưa ngón cái lên để bày tỏ sự ủng hộ tôi. Một số nhìn tôi bằng ánh mắt khâm phục. Số còn lại không dám nghe câu chuyện của tôi và tránh đi chỗ khác.
Chồng tôi có vẻ lo lắng nhưng ông ấy không thể ngăn tôi nói chuyện với mọi người. Có người hỏi tôi vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là như thế nào? Tôi nói đó là giả, do ĐCSTQ dàn dựng và người tự thiêu không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khuyên họ đừng tin vào những thông tin được đưa trên đài phát thanh. Các học viên không bao giờ tự tử vì Sư phụ của chúng tôi dạy rằng tự tử là có tội. Có người tốt bụng khuyên tôi nên cẩn thận, ở đó có thể có người theo dõi. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người cho đến khi tàu bắt đầu lăn bánh.
Các cán bộ thôn minh bạch chân tướng
Khi tôi về đến nhà, nhiều người trong làng đã nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Một số cho rằng hai cậu con trai của tôi sẽ khó lấy được vợ tốt vì tôi từng bị giam ở trại lao động cưỡng bức. Những người khác nói tôi đã bị bắt nhiều lần và điều đó thật mất thể diện. Điều này đã gây khó khăn khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. Tôi nghĩ đến Sư phụ và mọi việc đối với Ngài hẳn là gian nan biết bao. Sư phụ độ chúng ta đã vất vả rồi, Ngài độ chúng sinh còn vất vả hơn!
Tôi quyết tâm dùng toàn lực để trợ Sư Chính Pháp. Tôi và các học viên trong làng đã đi đến nhiều nơi để giảng chân tướng, phát tài liệu, và tổ chức lại các nhóm học Pháp. Sau khi chiến dịch tam thoái (thoái Đảng, Đoàn, Đội) bắt đầu, chúng tôi phân chia khu vực, mỗi đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng khuyên người nhà và người dân xung quanh nhà mình thoái Đảng. Nếu gặp người khó giảng, hoặc cán bộ thôn, chúng tôi sẽ thay nhau, nhiều lần đến giảng chân tướng cho họ.
Một cán bộ lớn tuổi trong làng đã từ chối lắng nghe chúng tôi. Vợ của ông ấy cũng phản đối chúng tôi. Các học viên không biết phải làm gì. Nhà ông ấy có một trại gà. Tôi đã đến mua trứng gà của ông ấy và nói chuyện với con dâu của ông. Cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vợ ông ấy tỏ vẻ rất khó chịu và nói xấu tôi nhưng tôi không động tâm. Tôi nói với họ rằng mọi việc tôi đang làm đều vì muốn tốt cho gia đình họ, chứ không vụ lợi gì.
Khi chồng của bà ấy đến gặp tôi, tôi đã kể cho ông ấy nghe về việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bức hại tàn bạo như thế nào, đồng thời cũng nói về cách ĐCSTQ đã thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống ra sao và ĐCSTQ đã giết hại hơn 80 triệu người Trung Quốc từ khi lên nắm quyền. Ông ấy chỉ ngồi đó và không nói gì. Tôi khuyên ông ấy làm tam thoái và dặn ông ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo” nhiều lần để ông ấy được bình an. Ông ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi đã đến giảng chân tướng cho các cán bộ trong thôn và khuyên họ đừng phối hợp với cảnh sát khi những người này đến sách nhiễu các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết các cán bộ và người dân trong làng đều biết rõ sự thật. Một số cán bộ còn chủ động bảo vệ các học viên.
Có lần cảnh sát đã đến làng chúng tôi. Cán bộ thôn bèn dẫn họ đến gõ cửa những nhà không phải của học viên Đại Pháp, và nói rằng họ không có nhà. Vào một dịp khác, tôi đi làm đồng về, nghe đồng tu nói cán bộ thôn đến đòi chứng minh thư. Hỏi han các nhà khác thì họ không đòi, chỉ đòi chứng minh thư của học viên Đại Pháp. Tối hôm đó tôi đã đến gặp họ. Họ nói họ được lệnh từ cấp trên phải bắt các học viên trong làng viết giấy cam đoan không luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Họ biết các học viên sẽ không tuân thủ nên muốn viết thay để nộp lên cho xong việc. Tôi khuyên họ không nên làm vậy vì điều đó không tốt cho họ. Họ bảo rằng họ rất khó xử, đã chót nói với chủ tịch thị trấn rằng hôm sau sẽ nộp. Tôi nói không sao, biết đâu ngày hôm sau chủ tịch thị trấn sẽ bị điều chuyển đi nơi khác. Tôi liền lấy lại chứng minh thư.
Sáng hôm sau, vị cán bộ thôn kia đến nhà tôi và mừng rỡ nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu! Chủ tịch thị trấn quả thực đã nhận được thông báo điều chuyển công tác rồi. Việc viết cam đoan không thấy nhắc đến nữa.” Tin tức về sự việc này lan truyền nhanh chóng trong dân làng và đặt nền tảng tốt cho chúng tôi trong việc giảng chân tướng trong tương lai.
Có năm chúng tôi dán các áp phích để vạch trần tội ác của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, kẻ đã khởi xướng cuộc bức hại. Tôi đến gặp các cán bộ thôn và dặn họ đừng xé bỏ chúng. Họ liền bày cho chúng tôi: “Các bà đừng dán, mà treo lên cây có được không?. Khi cấp trên xuống kiểm tra, chúng tôi sẽ gỡ xuống, khi họ đi rồi chúng tôi lại treo lên cho các bà.” Chúng tôi cả dán cả treo nhưng không bị ai gỡ chúng xuống cả.
Gia đình tôi ngày càng trở nên tốt hơn
Chồng tôi và hai con trai cũng đều bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nhắc nhở lẫn nhau chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai con trai theo chồng tôi đi học nghề trang trí nội thất. Người dân trong làng đều khen hai cháu làm rất đẹp, tay nghề giỏi, lại thật thà. Đến tuổi lấy vợ, nhiều người đến mai mối cho hai con trai tôi, có người còn nói muốn tìm gia đình tu luyện Pháp Luân Công để kết thông gia, vì họ ít chuyện, tốt bụng, con gái gả vào gia đình như vậy sẽ không bị đòi hỏi khắt khe và được chăm sóc chu đáo. Hiện giờ, hai cậu con trai của tôi đều đã kết hôn, có con và có công việc ổn định. Chúng đã mua được nhà, xe hơi và có cuộc sống hạnh phúc.
Chồng tôi có công việc kinh doanh nhỏ của riêng mình, khi nhiều việc thì thuê thêm người làm. Chúng tôi cũng sửa sang lại nhà cửa và mua ô tô. Cả nhà chúng tôi phối hợp với nhau làm các việc Đại Pháp và giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại một cách suôn sẻ. Bất kể việc gì có thể chứng thực Pháp, có thể cứu người, chúng tôi đều làm.
Cảm ân Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/14/461923.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/5/211177.html
Đăng ngày 11-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.