Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp người Trung Quốc hiện sống tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 15-10-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ khi tốt nghiệp tiểu học ở Trung Quốc, nhưng không thực sự tinh tấn. Trong suốt những năm qua, các đồng tu lâu năm luôn nhắc nhở và khích lệ tôi tu luyện, nhưng tôi bị cuốn vào việc theo đuổi danh, lợi, tình của người thường mà không thể thoát ra được.
Đại dịch Covid năm 2020 đã thức tỉnh tôi. Tôi cảm nhận rõ rằng tiến trình Chính Pháp đã đến hồi kết thúc. Tôi tự nhủ: “Không lẽ mình sẽ thực sự bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này sao?” Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tôi bèn dùng sáu tháng nghỉ thai sản sau khi sinh con thứ hai, hàng ngày tĩnh tâm đọc cuốn Chuyển Pháp Luânvà luyện các bài công pháp, nỗ lực hết mình để quay trở lại với Đại Pháp. Tôi đọc kỹ từng chữ từng câu Pháp chứ không chạy theo tốc độ. Mỗi khi bị phân tâm, tôi sẽ đọc lại.
Quãng thời gian đó, tôi thực sự cảm thấy mình đặt hết tâm huyết vào việc học Pháp. Sư phụ đã gia trì cho tôi, và tôi đã ngộ ra nhiều Pháp lý. Tôi vừa đọc vừa cảm thán: “Sao trước kia mình không thấy những Pháp lý này nhỉ?” Hàng ngày, tôi hòa tan trong Pháp và thực sự hạnh phúc. Mỗi khi mở cuốn sách và bắt đầu đọc, tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian.
Tuy nhiên, tôi đã gặp phải can nhiễu. Lo lắng rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể ảnh hưởng đến tương lai của các con tôi, mẹ chồng tôi bắt đầu phản đối việc tôi tu luyện, và phản đối gay gắt việc tôi hướng dẫn các con học Pháp.
Khi đó chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng, nên tôi quyết định đưa các con chuyển về nhà riêng của mình. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi khóc lóc và bảo bố chồng cùng toàn gia đình gây sức ép với tôi. Chồng tôi, người chưa từng to tiếng với tôi trong suốt 10 năm hôn nhân, đột nhiên hành động như một người khác. Anh ấy đối xử lạnh nhạt với tôi, và còn bàn đến việc ly hôn.
Con lớn của tôi bị rối loạn tăng động giảm chú ý, cháu không thể ngồi yên một phút nào trừ khi xem tivi. Khi tôi sinh con thứ hai, cháu xem tivi hoặc chơi điện tử quá lâu khiến mắt cháu bị giật và chảy nước mắt không tự chủ.
Sau khi chuyển về nhà riêng, tôi bỏ hết các thiết bị điện tử và dạy cháu học Pháp, luyện công, chơi cờ và đọc sách về văn hóa truyền thống. Ngoài ra, tôi còn phải làm việc, làm việc nhà, nấu ăn, và chăm sóc con gái sơ sinh. Đôi khi cảm thấy kiệt sức, tôi ngồi trong nhà vệ sinh khóc một lúc, rồi lại đứng dậy và tiếp tục công việc.
Chồng tôi không giúp đỡ tôi chút nào. Có lần, anh ấy uống rượu đến tận nửa đêm mặc cho con nhỏ cứ khóc. Tôi mất bình tĩnh nên lớn tiếng mấy câu. Anh ấy tức giận và đập vỡ tất cả điện thoại di động trong nhà. Thậm chí anh còn đi vào bếp lấy dao. Cuộc hôn nhân của tôi trên bờ vực tan vỡ, sự phẫn uất và bất bình tích tụ trong tôi trào dâng như thủy triều.
Trong suốt 10 năm của cuộc hôn nhân, tôi đã trả hết các khoản nợ cho mẹ chồng, mua nhà và xe ô tô cho gia đình, nuôi dưỡng các con và chu cấp cho gia đình, nhưng có vẻ cuộc hôn nhân sẽ kết thúc ở đây.
Tôi ngộ ra mình chấp trước vào tình, mong muốn một cuộc sống hòa thuận, hạnh phúc của người thường. Tôi tiếp tục học Pháp, phát chính niệm, hướng nội và chia sẻ cùng các đồng tu khác. Tôi quyết định dùng chính niệm để đối diện với những khổ nạn trong gia đình.
Tôi giải thích với chồng và gia đình chồng rằng tôi kiên định tu luyện Đại Pháp, nhưng cũng không từ bỏ cuộc hôn nhân của mình. Tôi giải thích rằng Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp hướng dẫn và giáo dục con cái và truyền đạt những giá trị tốt đẹp cho chúng.
Khổ nạn ngày càng gia tăng
Nhưng đợt sóng này lắng xuống, đợt sóng khác lại nổi lên. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khởi động chiến dịch “Xóa sổ”. Cảnh sát gõ cửa nhà tôi và theo dõi tôi suốt bốn tháng. Họ nhiều lần tìm cách đột nhập vào nhà tôi để bắt tôi đi. Khi thất bại, họ theo dõi và sách nhiễu tôi tại nơi làm việc và gây áp lực lên người quản lý của tôi. Một năm sau, tên của tôi xuất hiện trong danh sách bị sa thải.
Trong một năm trước khi bị sa thải, tôi trở thành phó giám đốc chỉ trên danh nghĩa. Văn phòng của tôi từ nơi đông người qua lại trở lên vắng vẻ. Mặc dù tôi không có quyền lực nhưng vẫn phải gánh trách nhiệm. Các lĩnh vực tôi từng quản lý trở thành công việc mà mọi người giao cho tôi. Tôi biết đó là phương diện tôi cần đề cao. Tôi có tâm cầu danh, cầu lợi, và tham vọng trở thành lãnh đạo, người có thể ra lệnh cho người khác, và muốn nghe lời tán dương.
Từ cấp quản lý trở lại làm nhân viên, tôi nghiêm túc thực hiện công việc được giao. Tôi không bị cám dỗ trước mối quan hệ giữa người với người. Tôi giữ mình bận rộn, và khi không có việc gì, tôi ngồi trong văn phòng nhỏ của mình để học Pháp, học thuộc Pháp, và phát chính niệm. Hàng ngày, trên đường đi làm, tôi đều nhẩm Pháp và Hồng Ngâm. Khi làm việc nhà, tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ.
Cảnh sát tăng cường sách nhiễu, khi thì ẩn nấp ở hành lang phía sau và cố gắng bắt cóc tôi, khi thì bám theo tôi trên đường tôi đi làm, hoặc có khi lại chờ ở bên ngoài lối vào nhà trẻ của các con tôi. Đôi khi, họ đến vào nửa đêm và cố gắng để mở khóa. Nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, nhiều mối nguy hiểm đã được hóa giải. Mỗi ngày khi lái xe về nhà, tôi đều thấy cảnh sát chờ tôi ở cạnh tòa nhà chung cư, có khi là hai, ba, có lúc đến bảy, tám người.
Tôi nói đùa với mẹ tôi, cũng là đồng tu: “Mỗi buổi sáng, con phải đưa ra quyết định để buông bỏ sinh tử”. Được các đồng tu địa phương giúp đỡ phát chính niệm, tôi đã phủ định tà ác và nói với cảnh sát đừng tham gia vào việc bức hại nữa. Sau bốn tháng bế tắc, họ đã bỏ cuộc.
Với sự giúp đỡ của mẹ tôi và sự kiên trì, tận tụy của tôi trong việc chăm sóc con cái, gia đình chồng tôi dần dần nhận thấy sự tiến bộ và thay đổi trong các con tôi, những khó khăn trong gia đình tôi cũng dần vơi đi. Sự sách nhiễu của cảnh sát cũng có ảnh hưởng tích cực, khiến nhiều đồng nghiệp biết tôi tu luyện Đại Pháp, và tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Trong thời gian công ty trải qua cải tổ, tôi đã giúp các đồng nghiệp thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.
Trong giai đoạn khó khăn nhất, có lần tôi lặng lẽ rơi lệ và nghĩ: “Tại sao tu luyện lại khó khăn đến vậy?” Sau đó, tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:
“Phi thị tu hành lộ thượng khổ
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở
Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ” (Nhân Quả, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Tu hành đâu phải là đường khổ
Nghiệp lực bao đời nay ngăn trở
Quyết tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Mãi được nhân thân là Phật tổ” (Nhân Quả, Hồng Ngâm)
Tôi nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ luôn dõi theo chúng ta.
Sau khi bị sa thải, tôi không có thu nhập. Tôi cũng phải trả thế chấp căn nhà mà tôi đã mua để đầu tư. Thu nhập ít ỏi của chồng tôi không đủ trang trải các chi phí của chúng tôi.
Vào thời điểm đó, một công ty nằm trong top ba của ngành đã mời tôi về làm giám đốc phòng ban với mức lương hàng năm là 500.000 Nhân dân tệ. Một sáng, khi tôi đang luyện công thì một giọng nói vang lên: “Hãy làm ba năm và bạn sẽ trả hết nợ. Lúc đó quay lại tu luyện vẫn chưa muộn.” Tôi biết rằng nếu tôi đến đó, tôi sẽ đắm chìm trong danh vọng và tiền tài, bởi vì trong ngành của tôi, tôi phải đi sớm về muộn, con tôi phải về nhà mẹ chồng, và mọi công sức của tôi sẽ đổ ra sông ra biển hết. Cuối cùng, tôi đã từ chối lời mời.
Để trả nợ, tôi đã phải bán vội căn nhà đầu tư với giá thấp hơn thị trường, và tôi bị lỗ hơn 1 triệu Nhân dân tệ. Sau khi bán xong, tôi đứng dưới ánh nắng và hít một hơi thật sâu: mình thực sự không còn nợ nần gì nữa. Mặc dù cuộc sống nghèo khó, tôi không cảm thấy khổ, nhưng tôi đã khóc thầm khi phải từ bỏ sự nghiệp trong 15 năm qua của mình. Điều này là do tôi chấp trước vào việc ‘chứng thực bản thân’, vậy mà tôi đã không nhận ra nó.
Những yêu cầu khắt khe hơn trên con đường tu luyện
Sau khi đến Hoa Kỳ và tham gia vào hạng mục Đại Pháp đầu tiên, tôi đã phấn khởi đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Từng tế bào trong cơ thể tôi đều run lên vì cảm động và hạnh phúc.
Khi được giao một nhiệm vụ mới, tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng nó tương tự như công việc tôi từng làm ở Trung Quốc. Tôi rất mừng khi kinh nghiệm trong nhiều năm qua của mình có thể được sử dụng cho hạng mục của Đại Pháp. Trong hạng mục này, những gì người khác cảm thấy khó thì tôi lại thấy dễ dàng, nên tôi muốn tận dụng tối đa kinh nghiệm của mình.
Tôi thường xuyên nói với các đồng tu: ‘Những điều này tôi đều biết cả. Có điều gì không hiểu, mọi người cứ hỏi tôi!’. Tôi chia sẻ với họ mọi thứ mà mình biết, đến mức tôi nghĩ họ có thể cho rằng tôi đang phóng đại bản thân. Tôi thậm chí còn nói: ‘Tôi thực sự rất giỏi. Tôi đã đạt được rất nhiều thành tích xuất sắc v.v’. Tôi có tâm tự mãn, tâm hiển thị và chấp trước mạnh mẽ vào việc chứng thực bản thân, nhưng tôi đều không nhận ra, còn cho rằng mình đang dốc lòng vì Đại Pháp. Kỳ thực, tôi đã không cư xử như một người tu luyện.
Cứ như vậy, giữa tôi và các đồng tu dần nảy sinh khoảng cách. Những xung đột tâm tính của chúng tôi xuất hiện, gia tăng, rồi trở nên gay gắt. Cuối cùng tôi đã xin rút khỏi hạng mục.
Nhiều ngày sau, tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, đến mức không còn sức để rời khỏi giường. Tôi không thể nhớ bất kỳ một Pháp lý nào. Trường không gian của tôi tràn ngập những niệm đầu tiêu cực. Tôi không dám nghĩ thêm gì nữa, mà chỉ liên tục niệm: “Hãy tín Sư tín Pháp! Hãy tín Sư tín Pháp!“
Sau một thời gian dài, tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai. Tôi không thể hiểu tại sao việc này lại xảy ra. Tôi cảm thấy tâm mình nặng trĩu. Tôi liên tục hướng nội. Mỗi lần sau khi học Pháp hoặc ngộ ra một số Pháp lý, hoặc đọc chia sẻ của các học viên khác, tôi lại xem xét từng chi tiết để xem rút cuộc vấn đề của mình nằm ở đâu?. Giống như việc bóc từng lớp vỏ của củ hành tây, tôi cố gắng tìm ra chấp trước của mình.
Khi đọc bài chia sẻ ‘Đệ tử Đại Pháp trong mắt một vị Thần tiên’ mà một đồng tu gửi cho, tôi chợt bừng tỉnh: Phải rồi, tôi tự cho rằng mình đã nỗ lực cho hạng mục, thức trắng đêm để viết xong đề xuất; tình hình tài chính của bản thân eo hẹp đến mức khó có thể mua được đồ tạp hóa, tiền xăng xe cũng phải cắn răng chi trả, nhưng tôi vẫn nói không muốn nhận tiền. Tôi giải quyết mọi khó khăn gặp phải bằng ‘những trải nghiệm của người thường’, thay vì tìm kiếm trí huệ từ Pháp, đây không phải là tín Sư tín Pháp.
Khi gặp mâu thuẫn tâm tính với các đồng tu, tôi cảm thấy thất vọng và nghĩ mình bị oan ức. Ngoài miệng tôi nói những gì mình làm là cho Đại Pháp, nhưng tôi lại khó chịu vì nghĩ mình đã phó xuất nhiều thế nào vậy mà lại bị đối xử bất công. Khi gặp mâu thuẫn tôi không hướng nội, thay vào đó, tôi sử dụng phương thức của người thường để cố gắng giải quyết vấn đề. Khi không vượt qua khảo nghiệm, tôi sinh ra oán hận. Tôi nói mình phải tín Sư tín Pháp, đó là vì tôi hi vọng Sư phụ sẽ giúp mình.
Những cải biến từ việc học thuộc Pháp
Trong nhiều năm trước, tôi rơi vào trạng thái rất chán nản, tôi cảm thấy mỗi ngày đều bị nghiệp lực bao quanh như sương mù. Ban đầu tôi không hiểu lý do, tôi chỉ cảm thấy bị giày vò. Ngày nào ra khỏi nhà đưa con đi học, tôi cũng nghĩ: Lại một ngày nữa, khi nào Chính Pháp mới kết thúc đây? Khi nào cuộc sống này mới kết thúc đây?
Có lúc đi ra ngoài cùng chồng, tôi cũng vô thức thở dài, anh ấy hỏi tôi: “Sao em lại thở dài nữa rồi?”
Tôi trả lời: “Ồ vậy à, em cũng không biết tại sao.” Những ngọn núi trước mắt rất đẹp dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhưng dường như có một rào cản giữa tôi và chúng. Tôi luôn cảm thấy áp lực và chán nản. Khi đọc bài chia sẻ các học viên nói rằng mỗi ngày họ đều hạnh phúc khi được đắm mình trong Pháp, tôi luôn tự hỏi tại sao tôi lại không cảm thấy hạnh phúc.
Theo gợi ý của đồng tu trong nhóm học Pháp, tôi bắt đầu chuyển sang học thuộc Pháp. Khi cố gắng học thuộc từng đoạn, tôi cần phải tập trung cao độ mà không được phân tâm. Sau một thời gian, thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy mình hạnh phúc vì được hòa tan trong Pháp, nhưng cảm giác này rất ngắn ngủi. Sự chán nản lại quay trở lại vào ngày hôm sau.
Vài tuần trước, khi đang học thuộc Pháp, tôi bỗng nhiên thấy ‘soạt’ một tiếng, cảm giác sương mù trong trường không gian của tôi tan biến. Quá trình này giống như những gợn sóng trên mặt hồ, bắt đầu từ tôi rồi tỏa ra khắp các hướng. Mặc dù nó diễn ra rất nhanh, nhưng cảm giác đó rất rõ ràng. Tôi hơi sững sờ và không dám tin vào cảm giác đó. Nhưng tôi lập tức ngộ ra Sư phụ từ bi đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi.
Từ hôm đó, tôi không còn cảm thấy áp lực, chán nản nữa. Khi bước ra ngoài, tôi cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng mặt trời chiếu lên cơ thể mình. Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận niềm vui khi được hòa tan trong Pháp mỗi ngày mà các học viên đã đề cập đến trong bài chia sẻ.
Dần dần, có đồng tu gọi tôi tham gia vào các hạng mục cứu người. Từ việc thu thập chữ ký thỉnh nguyện trên bãi biển, cho đến phát tờ rơi Shen Yun, và tờ quảng bá Shen Yun trên tay nắm cửa. Cứ như vậy hết tuần này đến tuần khác, tôi tận dụng thời gian không lãng phí một buổi nào. Chủ Nhật cuối tuần tôi tham gia giảng chân tướng, còn thứ Bảy, trước khi đi học Pháp, tôi và các con rời nhà sớm hơn 2 tiếng để phát tờ rơi và nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Trong một lần tình cờ, một đồng tu đề nghị tôi tham gia nhóm làm video. Sau đó, đồng tu lại khích lệ tôi quay video nấu ăn, như vậy tôi vừa có thể chăm lo gia đình, vừa tham gia chứng thực Pháp.
Con thực sự cảm ân sự từ bi vô lượng của Sư tôn. Trong thời khắc lịch sử cuối cùng này, Ngài đã ban cho con cơ hội thức tỉnh, cho con cơ hội quý giá để cứu người, con không muốn bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/15/480390.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/4/221931.html
Đăng ngày 02-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.