Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 04-11-2024] Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) trong suốt 26 năm qua. Tôi cũng rất vinh hạnh khi được là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Sau khi bị bắt ở Trung Quốc năm 2012 vì đức tin của mình và bị giam giữ 7 tháng, tôi đã rời Trung Quốc và di cư sang Hoa Kỳ. Trong khi tinh tấn tu luyện đề cao bản thân, tôi đã giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc tại các điểm du lịch ở San Francisco, phát báo Đại Kỷ Nguyên cho các chủ doanh nghiệp ở khu phố Tàu và chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp với lãnh đạo công ty, hàng xóm và mọi người xung quanh.
Rời khỏi Trung Quốc sau khi bị bắt và giam giữ
Kể từ khi bước vào tu luyện Đại Pháp năm 1998, tôi đã luôn nỗ lực chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để trở thành một người tốt hơn, ở nơi làm việc tôi đã xem nhẹ và không còn tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, quản lý ở nơi làm việc của tôi được lệnh phải báo cáo bất cứ nhân viên nào tu luyện Pháp Luân Công. Để bảo vệ tôi, người quản lý đã không báo cáo tôi. Trước khi tôi bị bắt vào năm 2012, tôi đã nằm trong tầm ngắm của chính quyền địa phương nhưng vẫn có thể giảng chân tướng một cách tương đối tự do.
Tháng 5 năm 2012, cảnh sát đã theo chân một học viên đến nhóm học Pháp của chúng tôi và bắt giữ tất cả mọi người ở đó. Tôi bị đưa đến sở cảnh sát huyện và bị thẩm vấn. Trước đó, tôi đã rất cẩn thận khi nói chuyện với người lạ về Đại Pháp và thường nói từ góc độ của người thứ ba. Giờ thì cảnh sát đã biết tôi là một học viên, tôi nghĩ: “Sao mình không như một học viên chân chính mà đường đường chính chính nói với họ về Đại Pháp?” Vậy là tôi đã nói chuyện với hai viên cảnh sát thẩm vấn tôi và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó—Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên.
Ngày hôm sau, tôi bị chuyển đến trại tạm giam quận. Ngay sau khi đến nơi, tôi đã giảng chân tướng cho một nữ cai tù và giúp cô ấy thoái Đảng. Sau khi biết các học viên vô tội và bị bức hại oan uổng, cô ấy đã bảo vệ chúng tôi bất cứ khi nào có thể, và thậm chí còn bảo các tù nhân khác không được bắt nạt chúng tôi. Nhờ sự giúp đỡ của cô ấy, tôi có thể tự do học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Trong suốt bảy tháng rưỡi ở đó, tôi đã giúp 28 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tháng 1 năm 2013, tôi được tại ngoại và trước mặt gia đình, cai tù nói với tôi: “Cô được tự do rồi! Giờ cô có thể về nhà luyện Pháp Luân Công.” Sự ủng hộ và thân thiện của cô ấy đã để lại ấn tượng to lớn với gia đình tôi, họ đã bớt phản đối và hạn chế việc tôi học Pháp và giảng chân tướng.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể sẽ bị kết án. Một học viên đã gợi ý rằng chúng tôi nên rời khỏi Trung Quốc và chuyển đến Hoa Kỳ. Trong tâm tôi thưa với Sư phụ: “Con sẽ đến Hoa Kỳ để trợ Sư chính Pháp và hoàn thành thệ ước của mình, chứ không phải để theo đuổi một cuộc sống thoải mái hơn.”
Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, và chúng tôi đã sớm đến San Francisco. Sau khi liên lạc với các học viên địa phương, ngay ngày hôm sau chúng tôi đã đến Quảng trường Portsmouth ở khu phố Tàu để giảng chân tướng.
Kiên trì giảng chân tướng hàng ngày tại các điểm du lịch
Tôi quyết định dành các buổi sáng để giảng chân tướng, và chỉ tìm một công việc bán thời gian vào buổi chiều để kiếm đủ sống mà không cần phải mất quá nhiều thời gian. Công việc tôi làm là chăm sóc người cao tuổi và được trả lương vừa đủ để trang trải tiền thuê nhà, mua thực phẩm và các chi phí khác. Mỗi sáng tôi kiên trì đến các điểm du lịch giảng chân tướng và đi làm vào buổi chiều.
Trong 8 tháng đầu tiên sau khi đến Hoa Kỳ, tôi đã giảng chân tướng tại Quảng trường Portsmouth ở khu phố Tàu của San Francisco. Sau đó, các học viên tại Cung điện Mỹ thuật cần trợ giúp, vì vậy tôi bắt đầu đến đó. Trong hơn 5 năm, tôi đến Cung điện Mỹ thuật mỗi ngày, kể cả cuối tuần và ngày lễ, bất kể nắng mưa, cho đến khi đại dịch COVID-19 khiến ngành du lịch bị đình trệ.
Tôi thường rời khỏi nhà vào khoảng 7 giờ sáng với bữa trưa đóng hộp để có thể đi làm ngay từ Cung điện Mỹ thuật. Trước khi đại dịch bùng phát, chúng tôi chứng kiến một lượng lớn khách du lịch, mỗi ngày có hơn vài chục đoàn du lịch đến tham quan, đặc biệt là vào các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Hầu hết những khách du lịch này đều đến từ Trung Quốc.
Để bắt chuyện, tôi đề nghị giúp du khách Trung Quốc chụp ảnh. Trong khi chụp ảnh cho họ, tôi đã giảng chân tướng và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vào những ngày bận rộn, tôi có thể giúp tới 80 người thoái Đảng. Vào thời điểm số lượng người Trung Quốc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới trên toàn thế giới lên tới 300 triệu người, nhật ký của tôi cho thấy tôi đã giúp ít nhất 30.000 người Trung Quốc thoái Đảng kể từ khi chuyển đến Hoa Kỳ. Một học viên nói với tôi rằng việc quá chú trọng vào những con số có thể là một loại truy cầu, và nói: “Đó chẳng phải là một chấp trước sao?” Vì vậy, bây giờ tôi không còn để ý đến số lượng nữa.
Đại dịch COVID-19 khiến tôi có một cảm nhận mới về sự cấp bách cần nói cho mọi người biết về Đại Pháp. Vì ngày càng ít khách du lịch đến thăm Cung điện Mỹ thuật, tôi bắt đầu đến Trung tâm Phục vụ Thoái Đảng ở khu phố Tàu để phát tờ rơi và nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Nếu thiếu người, đôi khi tôi cũng đến sớm để giúp dựng quầy thông tin, và ở lại muộn để thu dỡ và dọn dẹp.
Tháng 11 năm 2020, một học viên đến gặp tôi và hỏi tôi có thể giúp phát báo Đại Kỷ Nguyên không. Tôi sẵn sàng đồng ý vì tôi biết vai trò và ảnh hưởng của các phương tiện truyền thông của chúng ta trong việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh là rất lớn. Để có thêm thời gian rảnh, tôi đã nghỉ công việc chăm sóc cho một cụ bà.
Chứng thực Pháp khi làm công việc chăm sóc người cao tuổi
Cụ bà rất buồn khi thấy tôi nghỉ việc. Đã ba năm kể từ khi tôi nghỉ việc, nhưng bà ấy vẫn thường gọi điện cho tôi. Bà ấy không có người thân nào khác và đã giữ số điện thoại của tôi để phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi là người liên hệ của bà khi bà phải nhập viện và là người mà các nhân viên bệnh viện sẽ gọi bất cứ khi nào bà ấy cần gì đó. Tôi đã đến thăm cụ bà vài lần và bà ấy rất vui khi gặp tôi. Bà ấy muốn trả công cho thời gian và sự giúp đỡ của tôi, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Bà ấy hỏi tôi: “Tại sao cô không quay lại làm cho tôi?” Tôi nói với cụ bà rằng tôi không có thời gian. Cụ bà sau đó hỏi tôi xem tôi có người bạn học viên nào muốn làm công việc này không. Cụ bà biết các học viên Đại Pháp là những người tốt và đáng tin cậy.
Tôi có hỏi các học viên xung quanh, nhưng không có ai có thời gian. Vài tháng trôi qua, cụ bà gọi điện cho tôi và nói: “Cô có thể đến một ngày một tuần không?” Người chăm sóc bà hiện tại mỗi tuần phải dành một ngày để làm cho người khác. Sau vài lần nói chuyện với bà, cuối cùng tôi cũng đồng ý, vì tôi không nỡ từ chối bà lần nữa.
Khi tôi đến nhà bà, bà hào hứng chào đón tôi: “Mời cô vào! Tôi rất vui khi cô đến. Tôi biết tôi sẽ được chăm sóc tốt khi cô ở đây.” Bà cụ đặt thẻ CalFresh (chương trình tem phiếu thực phẩm của California) vào tay tôi và nói: “Tôi muốn trả công cho cô vì đã ba lần chăm tôi ở bệnh viện mà không nhận tiền. Cô nhận thẻ này mua thực phẩm nhé?”
Tôi trả lại thẻ cho bà ấy và nói: “Bác không cần phải đưa gì cho cháu cả. Cháu đủ điều kiện tham gia chương trình này và đã nhận được hai lá thư khuyến khích đăng ký. Nó thậm chí sẽ không ảnh hưởng đến khả năng trở thành công dân Hoa Kỳ của cháu. Cháu đã không đăng ký vì cháu không cần đến nó. Bác hãy giữ nó cho mình. Cháu không muốn nhận thêm gì từ bác cả.”
Bà thở dài: “Ai cũng muốn kiếm thêm tiền, sao cô lại không? Cô làm việc cho tôi bảy ngày một tuần, cũng chỉ làm vài tiếng vào buổi chiều và nấu một bữa ăn mà đã kiếm được hơn 2.000 đô la sau thuế. Nhưng cô lại nghỉ việc—chẳng phải là ngốc sao?”
Tôi mỉm cười trả lời: “Cháu sống một mình ở Hoa Kỳ và không có gánh nặng tài chính nào cả. Miễn là cháu có đủ tiền trang trải chi phí cộng thêm một ít tiền tiêu vặt, vậy là đủ rồi.”
“Cháu thực sự không có ham muốn kiếm nhiều tiền hơn mức mình cần. ĐCSTQ đã phát động cuộc Đại Cách mạng Văn hóa khi cháu còn nhỏ. Cháu đã lãng phí 10 năm sau đó và không học được gì trong những năm tháng nền tảng nhất của mình. Hiện giờ cháu tu luyện Đại Pháp. Cháu chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn để học Pháp để có đủ chính niệm giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Khi còn trẻ, cháu mất gần một thập kỷ để tìm kiếm và thử nghiệm các loại khí công khác nhau, và cuối cùng cháu đã tìm thấy Đại Pháp. Đó là một hành trình khó khăn nhưng rất đáng để chờ đợi. Được tu luyện Đại Pháp là cơ hội chỉ có một lần trong đời và cháu thực sự trân quý mối nhân duyên tiền định này. Bác biết không? Các học viên ở Trung Quốc đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để giảng chân tướng mỗi ngày, vậy cháu có lý do gì mà không hoàn thành tốt ba việc nơi đất nước tự do này?”
Tôi sống một mình và cố gắng giữ mọi thứ càng đơn giản càng tốt. Tôi không cần những bữa ăn sang trọng, chỉ cần no bụng là được. Như vậy tôi sẽ có thêm thời gian để trợ Sư chính Pháp và hoàn thành thệ ước của mình. Tất nhiên, mỗi học viên đều có con đường tu luyện của riêng mình. Tôi thích lối sống giản dị hiện tại của mình, tuy không nhiều màu sắc nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy hạnh phúc và viên mãn.
Trong hơn 10 năm giảng chân tướng tại các điểm du lịch và chăm sóc người cao tuổi, tôi đã loại bỏ được nhiều quan niệm và chấp trước người thường. Tôi không còn tìm kiếm sự thoải mái và những cách dễ dàng để tránh phiền phức, và hiện giờ thậm chí tôi còn có thể nhẫn chịu được nhiều hơn nữa những thứ dơ bản.
Giảng chân tướng với tâm thuần tịnh
Tôi là một học viên Đại Pháp, vì vậy tôi cố gắng chiểu theo lời dạy và những gì Sư phụ yêu cầu các học viên. Bất cứ khi nào có cơ hội, bất kể là ở đâu, tôi đều giảng chân tướng cho những người xung quanh. Tôi không phân biệt đối xử, không có tâm sợ hãi. Tôi luôn mang theo các cuốn sách nhỏ hoặc tờ rơi chân tướng để phát chúng mỗi khi ra ngoài.
Trong 10 năm qua, tôi đã chuyển nhà vài lần và bất kể là ở đâu, tôi luôn giảng chân tướng cho những người xung quanh mình. Cách đây vài năm, trước khi chuyển đến nơi ở mới, tôi đã nói chuyện với người quản lý về Đại Pháp và giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi chuyển đến, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho hàng xóm. Ban đầu, một số người không muốn nghe, và một số người thậm chí còn thù địch với tôi, nhưng tôi không để bị điều đó ảnh hưởng, bởi tôi biết họ đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Tôi đã tìm kiếm cơ hội để nói chuyện với họ, và dần dần tôi kể cho họ nghe Đại Pháp thực sự là thế nào, cuộc bức hại sai trái ra sao.
Sau khi đại dịch bùng phát, tôi đã phối hợp với một học viên mới nói tiếng Quảng Đông. Chúng tôi đã phát những cuốn sách nhỏ chân tướng đến từng hộ gia đình trong khu chung cư của tôi, và khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi không còn sống ở đó nữa nhưng bất cứ khi nào gặp lại hàng xóm cũ ở khu chung cư đó, họ đều chào tôi. Nếu tôi thấy họ đi ngang qua quầy thông tin hỗ trợ thoái Đảng của chúng tôi ở khu phố Tàu, tôi sẽ đưa cho họ một cuốn Đại Kỷ Nguyên. Hầu hết mọi người đều vui vẻ đón nhận và khá nhiều người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Cách đây khoảng một năm, tôi chuyển đến nơi ở hiện tại. Bếp và phòng tắm trong khu phức hợp được dùng chung với một vài hộ gia đình. Ban đầu khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho những người hàng xóm mới, họ không muốn nghe và cũng không nhận tờ rơi. Họ phớt lờ tôi khi tôi nói chuyện với họ. Tôi nghĩ: “Có lẽ tất cả họ đều bị ĐCSTQ tẩy não nặng nề.” Tôi không để điều đó làm mình nản lòng. Tôi quyết định trước hết cần tập trung để trở thành một người hàng xóm tốt và nghĩ rằng cuối cùng rồi họ sẽ thay đổi.
Nếu có hàng xóm vào bếp khi tôi đang nấu nướng, thì tôi đều nhường bếp cho họ dùng trước. Tôi nói với họ: “Chị cứ dùng trước đi. Tôi sẽ nấu sau.” Nếu ai đó vào bếp ngay sau khi tôi vừa nấu xong, tôi nhiệt tình chào hỏi họ: “Chào chị, chị có cần dùng bếp không? Tôi sẽ bật sẵn cho chị.”
Hàng xóm càng ngày càng thân thiện với tôi, có người còn nhất quyết bắt tôi phải dùng bếp nấu nướng trước. Khi tôi gặp họ trên đường, họ luôn chào hỏi tôi. Họ có thể cảm nhận được thiện lương toát lên từ các học viên Đại Pháp, bởi chúng tôi luôn quan tâm đến người khác trong mọi việc mình làm. Một số hàng xóm nói với tôi: “Cô là người tốt.” Một số người đã bắt đầu đọc báo Đại Kỷ Nguyên, và một vài người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi đi xe buýt hàng ngày và luôn mua vé tháng giảm giá 40 đô la dành cho người có thu nhập thấp. Ngay khi lên xe, tôi đưa vé tháng cho tài xế xem. Các tài xế thường giơ ngón tay cái lên với tôi, sau đó tôi đưa cho họ tờ rơi thông tin Đại Pháp hoặc thẻ kẹp sách Ganjing World. Hơn 90% tài xế vui vẻ đón nhận. Tôi đi dọc lối đi và phát tờ rơi Đại Pháp và thẻ kẹp sách cho hành khách. Tôi cũng giảng chân tướng cho hành khách người Trung Quốc và giúp họ thoái ĐCSTQ nếu họ đồng ý. Còn với người phương Tây, tôi chỉ chào hỏi họ với một nụ cười thân thiện và một vài câu tiếng Anh đơn giản.
Khi đi mua sắm, tôi mang theo tờ rơi chân tướng và thẻ kẹp sách Ganjing World để tặng chủ cửa hàng, nhân viên và khách hàng của họ.
Trong khi chăm sóc người cao tuổi, tôi luôn cố gắng đạt tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tất cả những người cao tuổi tôi từng chăm sóc đều tin tưởng tôi và nói với tôi rằng tôi là người tốt. Tôi nói với họ: “Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Họ đều đã hiểu chân tướng về Đại Pháp.
Một bà cụ mà tôi chăm sóc đã yêu cầu tôi mang cho bà một tờ báo phát hành bởi một kênh thông tấn chịu ảnh hưởng nặng nề của ĐCSTQ. Thay vì đưa cho bà những gì bà yêu cầu, tôi đã đưa cho bà những cuốn báo cũ và các ấn bản đặc biệt của Đại Kỷ Nguyên. Tôi nói với bà: “Chỉ có tờ báo này mới đưa tin trung thực”.
Sáng sớm, tôi giao số báo mới nhất của Đại Kỷ Nguyên đến các máy bán báo tự động ở khu phố Tàu. Sau khi hoàn thành việc này vào khoảng 10 giờ sáng, tôi mang những số báo cũ đến các cửa hàng bán lẻ. Sau khi tìm hiểu một chút về chủ cửa hàng và nhân viên của họ, tôi sẽ tìm cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Hầu hết người Trung Quốc mà tôi đã nói chuyện đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Những người đến từ Đài Loan hoặc Hồng Kông rất có thể đã biết được chân tướng về Đại Pháp nếu họ đọc Đại Kỷ Nguyên.
Loại bỏ quan niệm người thường và phối hợp cùng đồng tu cứu người
Bất cứ khi nào xảy ra mâu thuẫn trong khi phối hợp với các học viên khác, tôi đều hướng nội để suy xét bản thân. Hầu hết, tôi nhận thấy chúng đều xảy ra do sự thiếu kiên nhẫn, dễ nổi cáu và hay than phiền của tôi. Tôi cũng có tâm danh lợi rất mạnh. Để đề cao bản thân và loại bỏ những quan niệm này, tôi đã tăng cường học Pháp và bắt đầu học thuộc Pháp. Bằng cách đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp, tôi đã dần dần loại bỏ được những quan niệm và chấp trước này.
Ngoài việc học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân cùng nhóm mỗi ngày, tôi còn học thuộc Pháp qua mạng cùng hai học viên khác sau khi giao báo vào các buổi sáng. Tôi cũng tham gia một nhóm học Pháp trực tuyến khác để học các kinh văn mới của Sư phụ từ 4 giờ chiều đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Tôi dậy lúc 2:50 sáng để phát chính niệm và luyện công, và vào những ngày không phải giao báo, tôi cố gắng luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ.
Tôi trở nên tĩnh và tập trung hơn sau khi tăng cường học Pháp. Khi người khác cư xử thô lỗ với tôi, tôi có thể giữ bình tĩnh và nhanh chóng hướng nội để suy xét bản thân. Khi tìm thấy quan niệm và chấp trước người thường, tôi liền ức chế và loại bỏ chúng. Bây giờ tôi có thể nhanh chóng vượt qua bất kỳ khổ nạn hoặc khảo nghiệm nào mà không cảm thấy oán hận, mọi thứ không còn làm phiền tôi quá nhiều nữa. Tôi nhận ra rằng nếu tôi không có chấp trước nào thì người khác sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Sư phụ giảng:
“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế. ” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi rất biết ơn sự chỉ dạy của Sư phụ và sự giúp đỡ của các học viên.
Bản chất tôi là một người cực kỳ thiếu kiên nhẫn. Khi làm việc gì, tôi muốn hoàn thành ngay và làm cho tốt. Tôi cũng thích nói chuyện và đôi khi nói quá nhiều. Tôi nói ra suy nghĩ của mình ngay mà không suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Điều này thường khiến tôi không suy xét vấn đề từ phương diện của người khác, từ đó khiến cảm xúc của họ bị tổn thương. Tôi biết mình có thể đã khiến các học viên khác cảm thấy khó chịu. Khi tiếp xúc với người thường, tôi phần lớn đều có thể chú ý đến lời nói của mình. Tôi cố gắng thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua lời nói và hành xử của mình, để họ có thể minh bạch chân tướng và được cứu độ. Nhưng đối với các học viên, tôi thường nới lỏng tiêu chuẩn và không nghiêm khắc với chính mình.
Kinh văn mới của Sư phụ “Kinh tỉnh” thực sự là một lời cảnh tỉnh đối với tôi, giúp tôi nhìn rõ hơn những thiếu sót của mình. Tôi cần quy chính bản thân, quan tâm và từ bi với mọi người, không chỉ với người thường mà với cả đồng tu.
Tham gia các hạng mục Đại Pháp khác
Tôi cũng giúp quảng bá Ganjing World bằng cách phát thẻ kẹp sách mỗi ngày. Khi đi giao báo ở khu phố Tàu vào buổi sáng, tôi nói chuyện với mọi người và phát cho họ các thẻ kẹp sách Ganjing World. Nếu không có việc gì khác, tôi sẽ quay lại khu phố Tàu vào buổi chiều để phát thêm thẻ kẹp sách rồi mới về nhà ăn tối và học Pháp.
Tôi bắt đầu tham gia cùng các học viên trước Lãnh sự quán Trung Quốc ở San Francisco để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại và giảng chân tướng. Các học viên đến lãnh sự quán trong suốt 20 năm qua giờ đã già đi. Điều phối viên cần tìm những học viên sẵn sàng tham gia và hỗ trợ họ. Vì vậy, kể từ tháng 2, tôi đã đến lãnh sự quán vào mỗi thứ Ba hàng tuần từ 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa.
Sau khi chúng tôi thiết lập các điểm trưng bày chân tướng và treo các biểu ngữ thì một số học viên sẽ phát chính niệm và luyện các bài công pháp, một số học viên khác phát tờ rơi cho người qua đường. Tôi thường phát tờ rơi chân tướng cho những người xếp hàng trước lãnh sự quán, giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Tôi có thể giúp hơn chục người thoái Đảng nếu ở đó đông đúc nhộn nhịp, hoặc ít nhất là vài người khi không có nhiều người ở đó.
Khi mọi người minh bạch chân tướng và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi cảm thấy rất mừng cho họ vì tôi biết họ đã được cứu độ. Tôi chúc họ may mắn. Khi tham gia các hạng mục Đại Pháp khác nhau, tôi tin rằng khi các học viên phối hợp tốt với nhau, chúng ta có thể tạo được ảnh hưởng to lớn.
Mỗi bước tôi đi trên con đường tu luyện chỉ có thể thực hiện được nhờ sự từ bi bảo hộ và gia trì của Sư phụ. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn nữa và tiếp tục đề cao bản thân. Cùng với các học viên, chúng ta sẽ thức tỉnh thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các đồng tu.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/4/482332.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/20/222146.html
Đăng ngày 04-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.