Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2024] Một ngày mùa hè năm 1998, tôi vô tình ăn phải nấm độc và bị ngộ độc nặng đe dọa đến tính mạng. Tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu và các bác sỹ đã ba lần viết giấy nguy kịch. Sau khi tôi nằm viện hơn một tháng, các bác sỹ sợ tôi sẽ qua đời trong đó nên đã cho tôi xuất viện với lý do chức năng thận của tôi đã chuyển biến tốt hơn.
Hồi đó nhà tôi rất nghèo, chúng tôi sống dựa hoàn toàn vào đồng lương của chồng tôi. Vì không có tiền chữa trị, chúng tôi phải trả viện phí bằng tiền do nhà máy chồng tôi tạm ứng. Sau đó, nhà máy trừ dần vào lương hàng tháng của anh ấy. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải về nhà dưỡng bệnh.
Trong khoảng thời gian này, có một nhóm người địa phương ngày nào cũng luyện công ở bãi đất trống trước cửa nhà tôi. Sáng nào họ cũng bật nhạc luyện công vào lúc 6 giờ. Tôi thấy âm nhạc rất hay nên muốn ra xem. Tôi kéo lê cơ thể nặng nề của mình và loạng choạng ra khỏi cửa đến bãi luyện công. Tôi nhìn thấy một băng rôn treo ở đó, và những dòng chữ đã thu hút tôi. Tôi lại thấy họ bảo luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể trừ bệnh khỏe thân. Gương mặt sưng phù của tôi nở nụ cười và tràn đầy hy vọng. Tôi tự nhủ: mình phải luyện công này.
Vậy là tôi đã kết duyên với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân và ngày nào cũng chăm chỉ đọc. Sau đó, tôi tham gia một nhóm luyện công, xem video các bài giảng của Sư phụ Lý, và sống chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện Đại Pháp. Cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng thoải mái lúc nào không hay. Tôi vô cùng hạnh phúc và cảm thấy công này thật tuyệt vời. Từ đó, tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện.
Khảo nghiệm tâm tính trên con đường tu luyện
Một hôm, khi đi mua thực phẩm ở mấy hàng ven đường, tôi nhặt được 80 Tệ (khoảng 280.000 VNĐ). Tôi lập tức mang đến giao cho đồn công an gần đó. Khi họ hỏi tại sao tôi lại làm thế, tôi nói: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi dạy tôi làm như vậy”.
Chẳng lâu sau, vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp. Chúng tôi mất đi môi trường tu luyện, và tôi cảm thấy như trời sập, mù mịt không còn ánh sáng.
Khi đó, tôi trông cửa hàng cho con gái để có thể tiếp xúc với nhiều người hơn, điều này giúp tôi thuận lợi giảng chân tướng. Trong quá trình này, tôi cũng gặp nhiều khảo nghiệm tâm tính. Ví dụ, tôi không biết cách phân biệt tiền thật, tiền giả nên đã bị lừa nhận phải một đống tiền giả, điều đó khiến con gái tôi vô cùng giận dữ, nói rằng cửa hàng này sắp bị tôi làm cho phá sản rồi.
Tôi điềm tĩnh nói với con: “Để mẹ chịu trách nhiệm hết số tiền giả này”. Khi có người muốn mua số tiền giả đó, tôi đã từ chối vì nghĩ rằng tôi không thể để họ tiếp tục lừa những người khác được. Qua vài năm, tôi đã dần học được cách phân biệt tiền thật tiền giả.
Có rất nhiều cơ hội để tôi tu luyện. Một lần khác, một kẻ lừa đảo đã vào mua một chai nước khoáng. Anh ta nói rằng nước đã hết hạn, rồi ép tôi phải đưa cho anh ta 2000 Tệ (7 triệu VNĐ). Mọi người trên phố bảo tôi gọi công an. Tôi đã không gọi mà bảo anh ta đợi vì trong tiệm không có đủ tiền, tôi liền về nhà lấy tiền rồi đưa cho anh ta.
Hôm sau, một người khác trong nhóm lừa đảo lại đến và nói rằng tôi không nên đưa tiền cho người hôm qua mà tôi phải đưa tiền cho anh ta. Tôi nói: “Nếu anh lại làm thế nữa thì tôi sẽ báo công an”. Khi anh ta thấy chúng tôi bận rộn cả ngày, buổi tối còn bán thuốc lá trước cửa, anh ta nói với tôi: “Bà mưu sinh vất vả quá. Nếu tôi biết bà vất vả và tốt bụng như vậy thì tôi đã không cho người đến lừa bà”.
Tôi nói ngay: “Cảm ơn vì tấm lòng tốt của anh. May mà anh gặp chúng tôi đấy. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu anh làm điều này với người khác thì chắc hẳn anh đã gặp rắc rối to rồi. Mong anh hãy ghi nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’ Đừng lừa đảo mọi người nữa nhé”. Sau đó, khi họ lại cố đi lừa người khác thì họ đã bị bắt.
Tôi ngộ ra rằng bất kể sự việc gì tôi gặp phải đều là để khảo nghiệm và đề cao tâm tính của tôi.
Khổ nạn do chấp trước vào tình
Năm 2020, chồng tôi qua đời vì bệnh ung thư phổi. Tôi không thể vượt qua được và luôn nghĩ: Ông ấy cũng nghe các bài giảng của Sư phụ và nói Đại Pháp hảo, vậy sao mà ông ấy lại ra đi đột ngột như thế nhỉ? Điều này luôn khiến tôi day dứt. Tôi không thể bỏ được tình, mà còn rất chấp trước vào điều đó.
Lúc đó, tôi không hề nhận ra tình cũng là một chấp trước, lại thêm lâu ngày không học Pháp, dẫn đến chiêu mời ma nạn. Cả đêm tôi không thể ngủ được, tim tôi đập liên hồi, chỉ cần ra khỏi giường là nó còn đập nhanh hơn. Tôi không biết tôi đã gọi 911 và được đưa đến bệnh viện bao nhiêu lần rồi. Tôi muốn học Pháp, nhưng không thể tập trung. Tôi chỉ có thể nghe băng giảng Pháp của Sư phụ.
Tình trạng này kéo dài trong gần một tháng. Khi Sư phụ thấy tôi không thể ngộ ra, Ngài đã điểm hóa cho tôi, khiến tôi nghĩ ra: “Sao mình có thể như vậy được? Tại sao mình không học Pháp? Mình phải học Pháp”. Vậy nên tôi bắt đầu tĩnh tâm xuống, nghe các bài giảng của Sư phụ và đọc các sách Đại Pháp. Tôi cũng yêu cầu bản thân học Pháp với tâm thuần tịnh. Sau đó, tôi dần bình phục.
Tận dụng thời gian cứu chúng sinh
Hiện giờ, hàng sáng tôi thức dậy lúc 3 giờ 40 để luyện công và học Pháp. Đến chiều, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Một hôm, tôi gặp một ông lão đang nhặt rác. Tôi liền giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông ấy. Ông ấy nói: “Nếu tôi không nhặt rác thì lấy gì mà ăn. Con trai tôi nuôi con đã rất vất vả rồi, làm sao mà nó có thể chăm sóc được cho tôi đây?”
Tôi nói: “Vậy thì ông càng nên tự bảo vệ bản thân hơn!” Tôi hỏi không biết ông ấy đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó để bảo bình an chưa.
Ông ấy trả lời: “Tôi chưa, mà tôi cũng chẳng tin. Tôi có gặp vài người từng nói với tôi về điều đó”.
Tôi nói: “Những người đó nói với ông để cứu ông đấy. Ông có biết họ đã mạo hiểm cả sinh mạng để cứu ông ông. Nếu họ bị báo lên công an thì họ sẽ bị kết án”. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho ông ấy, bảo cho ông ấy biết tại sao việc làm tam thoái lại quan trọng đến thế. Cuối cùng, ông ấy quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và nhận thẻ bình an.
Khi rời đi, ông ấy đã cảm ơn tôi vì đã nói cho ông ấy biết hết tất cả những điều này. Tôi nói: “Đừng cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Sư phụ của tôi ấy. Chính Ngài đã bảo tôi đi cứu ông. Ông hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’ Rồi ông sẽ được bình an”.
Ông ấy đáp lại: “Tôi nhớ rồi”.
Một ngày khác, tôi nhặt được một chiếc ví đẹp, dày và nặng trên mặt bàn tính tiền trong cửa hàng của tôi. Tôi nghĩ chắc hẳn có nhiều tiền trong đó lắm, và biết nó là của một người khách vừa đến cửa hàng để quên. Cô ấy hay chơi bài ở nhà hàng xóm. Khi tôi sang nhà hàng xóm để trả lại ví cho cô ấy, tôi thấy cô ấy đang rất buồn. Tôi đưa chiếc ví ra và ngay lập tức cô ấy nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi ôm chặt lấy tôi và nói rằng cô ấy muốn mời tôi đi ăn tối. Tôi nói: “Không cần đâu! Cô không cần phải mời tôi đi ăn đâu”. Sau đó, tôi nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Đại Pháp và giảng chân tướng cho cô ấy. Ngoài ra, tôi còn tặng cô ấy một tấm thẻ bình an.
Cô ấy mừng rỡ nói: “Hôm nay em gặp được người tốt rồi!”
Tôi nói: “Đúng thế. Nếu cô gặp người xấu thì chắc cô tức giận lắm và còn phát ốm ra đấy chứ”.
Cô ấy cứ luôn miệng cảm ơn tôi. Tôi nói: “Cô không phải cảm ơn tôi, mà cảm ơn Sư phụ của tôi ấy. Chính Ngài đã dạy tôi làm như vậy”.
Một lần khác, có một người bán dứa dạo đối diện tiệm của tôi, vốn ở trước cổng một trường đại học. Đến 6 giờ chiều, một nhóm cán bộ quản lý đô thị đến, không nói không rằng bê sọt dứa và ghế của cậu ấy đi. Chàng trai trẻ bán dứa rất tức giận. Cậu ấy cầm lấy con dao gọt dứa và xông về phía những cán bộ đó. Bọn họ sợ phát khiếp và nhanh chóng chui vào xe ô tô.
Chàng trai trẻ không bỏ cuộc, đuổi kịp xe ô tô và định tấn công họ bằng dao. Lúc này cũng có vài người cố gắng khuyên cậu ấy dừng lại, cố kéo cậu ấy ra nhưng họ sợ sẽ vô tình bị cậu ấy gây thương tích, nên chỉ dám kéo tay áo bên trái của cậu ấy, cái tay không cầm dao. Cổng trường đông nghẹt sinh viên đến tự học buổi tối. Đường bị tắc nghẽn vì rất đông người nên chiếc xe quản lý đô thị không thể di chuyển được.
Thấy có vẻ án mạng sắp xảy ra, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể chỉ đứng đó mà nhìn. Tôi ngay lập tức đến chỗ chàng trai và thấy mọi người đã buông tay trái của cậu ấy rồi. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay phải đang cầm dao của cậu ấy và điềm tĩnh nói với cậu: “Cháu đừng làm thế. Bà không đủ sức để kéo cháu lại đâu, nhưng bà chân thành nói với cháu rằng: Hãy bỏ dao xuống. Chỉ là một sọt dứa thôi mà. Cháu có biết là gia đình đang đợi cháu về ăn cơm tối không?” Cậu ấy dần thả con dao xuống. Lúc này, các cán bộ quản lý đô thị mới ra khỏi xe ô tô, lấy con dao của cậu ấy và mọi người cũng tản đi.
Ngày hôm sau, một cán bộ quản lý đô thị mang con dao đến cửa hàng tôi và hỏi: “Cái cậu trong vụ hôm qua là có họ hàng với bác à?”
Tôi nói: “Tôi thậm chí còn chẳng quen cậu ấy. Tôi chỉ biết cậu ấy là người ở làng bên kia sông”.
Vị cán bộ quản lý đô thị nói: “Bác bảo cậu ấy mai đến Cục vệ sinh môi trường để lấy lại dứa. Chúng tôi không hề động đến một quả nào đâu, chúng vẫn còn nguyên”.
Sau đó, họ cảm ơn tôi vì đã giúp họ và nói: “Bác có tuổi rồi mà lại có thể khiến cậu ấy bình tĩnh trở lại chỉ bằng vài lời đơn giản”.
Tôi nói: “Chú có biết tôi làm gì không? Tôi tu luyện Đại Pháp. Những lời tôi nói mang theo năng lượng tích cực. Các chú đừng tùy tiện lấy đồ của người khác nữa. Nếu phải nói gì đó thì các chú cứ nói một cách nhẹ nhàng. Các chú cũng từng tịch thu bàn ghế và rổ cam ở trước cửa nhà tôi. Nhưng nhà tôi không tranh cãi với các chú. Cuối cùng mong các chú ghi nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo’. Các chú sẽ được phúc báo”.
Khi tôi tín Sư tín Pháp, Sư phụ ở ngay cạnh tôi
Một đồng tu gặp rắc rối với chính quyền. Vì tâm tính của bà ấy lúc đó không tốt nên đã khai ra rằng tôi là người đã đưa tài liệu giảng chân tướng và các băng ghi âm giảng Pháp cho bà. Vậy là công an đã đến nhà tôi sách nhiễu. Đầu tiên họ đến cửa hàng và lục soát xung quanh. Tôi đứng ngoài cửa hàng xin Sư phụ gia trì để họ không phạm tội đối với Đại Pháp, và rồi bị đào thải. Tôi giữ một niệm là họ sẽ không tìm thấy gì, không nhìn thấy gì cả. Niệm của tôi đã trở thành hiện thực và họ thực sự không tìm thấy gì!
Đột nhiên, người đứng đầu lại nói họ sẽ lục soát nhà tôi. Họ đến nhà tôi lục soát nhưng cũng không tìm thấy gì. Họ không hài lòng vì điều đó nên đã bắt tôi đến đồn công an. Bằng chính niệm mạnh mẽ, đêm hôm đó tôi đã ngủ ngon và an giấc ở đồn công an. Tôi biết Sư phụ đã lại bảo hộ tôi.
Tôi nghĩ: Đã đến đây rồi thì mình phải giảng chân tướng cho họ. Hôm sau, sau khi tôi ăn sáng xong, họ đã thẩm vấn tôi phi pháp và hỏi: “Những tài liệu này từ đâu ra?”
Tôi đáp lại bằng chính niệm: “Những tài liệu này là những thứ mà mọi người rất nên đọc, kể cả các chú cũng nên xem”.
Sau đó anh ta lại đe dọa tôi và nói: “Với nhiều tài liệu như thế này thì đã đủ để kết án bà rồi”.
Tôi nói: “Tùy các chú. Nhưng các chú đừng quên, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Trời sẽ không tha cho việc này đâu! Trời nhìn thấu mọi việc các chú làm đấy. Các chú hãy nghĩ cho kỹ!”
Anh ta nói: “Nhìn bác hiền lành vậy sao lại luyện môn này?”
Tôi nói: “Đó là nhờ tôi tu luyện Đại Pháp, và Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt, nên tôi mới trở nên thiện lương như vậy. Các chú có biết trước đây tôi ốm yếu thế nào không? Đi lại loạng choạng không vững. Chính Đại Pháp đã chữa lành bệnh cho tôi và cứu sống tôi. Hiện giờ trông tôi có giống người bệnh không? Các chú bắt người tốt như tôi, chỉ cho chúng tôi uống nước lạnh, tắm nước lạnh, chẳng phải các chú đang tạo nghiệp sao?“
Họ cứng họng không nói được gì, bèn đưa tôi quay lại phòng giam. Đêm đó chúng tôi được cho uống nước ấm. Một học viên đã không được tắm trong hai tuần liền nói rằng cô ấy được tắm rất thoải mái. Sau đó, họ không còn chú ý nhiều đến chúng tôi nữa. Một phụ nữ thậm chí còn mang cho chúng tôi thịt lợn xào rất ngon. Một tuần sau chúng tôi được về nhà. Từ thẳm sâu trong tâm tôi biết chính Sư phụ đã giúp chúng tôi và giúp những cảnh sát đó hiểu chân tướng, đưa ra lựa chọn đúng đắn cho sinh mệnh của mình. Tạ ơn Sư phụ vì sự khổ độ của Ngài!
Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Trong tất cả những năm tu luyện của mình, đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ. Trong tâm tôi cảm thấy có lỗi với Sư phụ, có lỗi với Đại Pháp vì đã không viết bài chia sẻ sớm hơn. Con xin tạ ơn Sư phụ đã ban cho con trí huệ và dũng khí để con có thể hoàn thành bài viết này.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/14/477423.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/23/222182.html
Đăng ngày 08-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.