Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1994. Trong những năm qua, tôi đã trải nghiệm được niềm hạnh phúc khi đắc Pháp, cũng như đối mặt với những khó khăn cản trở bản thân tiếp tục tu luyện. Gần đây, tôi đã học cách tu luyện một cách vững chắc trong khi trợ Sư chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Sau đây, tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm của bản thân.

Loại bỏ nghiệp tư tưởng

Ban đầu, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là để chữa bệnh. Khi 25 tuổi, tôi bị một chiếc xe tải đâm, dẫn đến chấn thương sọ não, tổn thương võng mạc và mắc hội chứng sau chấn động. Kết quả là tôi không thể đọc sách lâu, cũng không thể may vá. Tôi liên tục bị đau mắt, nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn; cuộc sống vô cùng thống khổ. Tệ hơn nữa, cuộc hôn nhân của tôi cũng không hạnh phúc—chồng tôi luôn thờ ơ, không quan tâm đến tôi. Tôi không còn thấy hy vọng nào trong cuộc sống và từng nghĩ đến chuyện tự tử—tuy nhiên con tôi vẫn còn rất nhỏ, tôi không nỡ rời bỏ cháu.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc đời của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, tôi đã trở nên khỏe mạnh. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi đã nhìn thấy hy vọng và ánh sáng của cuộc đời. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp, cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời.

Tuy nhiên, chỉ vài tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đột nhiên xuất hiện nhiều tư tưởng bất hảo. Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang gây ra những tư tưởng này—tôi không nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tôi vô cùng sợ hãi và không hiểu vì sao chuyện đó lại xảy ra. Điều này khiến tâm trí tôi trĩu nặng. Các học viên khác đều thật hạnh phúc; còn tội tại sao lại khổ não như vậy?

May mắn thay, tôi thường học Pháp chung và chia sẻ thể ngộ với một vài học viên. Sau khi chúng tôi học đến đoạn “Chủ ý thức phải mạnh” trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đột nhiên ngộ ra, một cảm giác sáng tỏ tràn ngập trong tâm; tôi hiểu ra rằng những tư tưởng xấu đó là do nghiệp tư tưởng gây ra. Từ đó, mỗi khi xuất hiện những ý nghĩ bất hảo, tôi lập tức bài xích và loại bỏ chúng, vì biết rằng chúng không phải là bản ngã chân chính của mình.

Sự can nhiễu từ nghiệp tư tưởng cũng giúp tôi ngộ sâu hơn về các Pháp lý. Trải qua bao kiếp luân hồi, chúng ta đã tích lũy vô số nghiệp lực. Giờ đây chúng ta muốn thăng hoa lên tầng thứ cao hơn, sao có thể không hoàn trả nợ nghiệp? Tuy nhiên, trong quá trình hoàn trả, chỉ cần chúng ta kiên định ở trong Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta tiêu trừ phần lớn nghiệp lực, chỉ để lại một phần rất nhỏ để chúng ta vượt qua trong trong quá trình tu luyện.

Sau khi hiểu ra đạo lý này, tôi càng kiên định tu luyện. Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp tư tưởng; thứ gây ra những tư tưởng xấu kia cũng đã biến mất.

Có một đồng nghiệp đắc Pháp sớm hơn tôi, nhưng khi gặp tình huống tương tự, chị ấy đã từ bỏ tu luyện. Tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp, chỉ cần chúng ta tiếp tục học Pháp, giữ vững chính niệm và tín Sư tín Pháp, không gì có thể cản trở chúng ta.

Học cách tu luyện vững chắc

Tuổi thơ của tôi rất gian khổ, tôi đã trải qua thời kỳ “Nạn đói lớn ba năm.” Do ảnh hưởng từ cha mẹ, tôi đã hình thành thói quen tiết kiệm. Tôi thích tìm đồ rẻ hoặc hàng giảm giá. Vài năm trước, ở một khu chợ tại Bắc Kinh thường có hàng xuất khẩu giảm giá. Tôi thường xuyên đến đó mua sắm và dần dần chấp trước vào việc mua đồ hạ giá. Hễ thấy món gì “đáng đồng tiền” là tôi mua, dù không cần. Sau khi tích lũy quá nhiều đồ, tôi lại đem cho bạn bè và người thân.

Thuận theo việc Sư phụ đẩy nhanh tiến trình Chính Pháp, tôi cảm thấy yêu cầu đối với chúng ta ngày càng cao hơn. Thế nhưng tôi đã mất thời gian rất lâu để buông bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất, bởi vì nó đã trở thành thói quen. Tôi đã nghĩ đây không phải là một chấp trước lớn, nên cứ tiếp tục mua sắm như cũ, kết quả là tôi đã không thực sự tu luyện vững chắc.

Sau mỗi lần mua đồ ở chợ, tôi cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, đi lại không nhanh nhẹn, tinh thần cũng không vui vẻ khi đi phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi nhận ra không thể tiếp tục như vậy và nhất định phải buông bỏ tâm truy cầu lợi ích cá nhân—một chấp trước mà đệ tử Đại Pháp nhất định phải trừ bỏ. Tôi đã chấm dứt thói quen mua sắm, chỉ mua những thứ thật sự cần thiết. Kể từ đó, tôi thấy nhẹ nhàng hơn, cơ thể cũng không còn nặng nề như trước.

Áp dụng các Pháp lý trong thực tiễn

Vì sống một mình nên tôi làm ba việc cũng dễ dàng hơn. Tuy nhiên, gần đây tôi mới có cháu nội, nên con trai tôi thường dành nửa thời gian trong ngày ở nhà tôi, hoặc tôi qua nhà con ở và chăm cháu. Tôi nhận ra đây có thể là một môi trường tu luyện mới và cũng là khảo nghiệm mới đối với tôi. Năm nay tôi đã hơn 70 tuổi, theo quan niệm truyền thống thì người già sẽ được con cái phụng dưỡng. Nhưng ngược lại, tôi phải chăm sóc cháu, đồng thời vẫn cố gắng làm tốt ba việc.

Ban đầu, quả thực rất khó, tôi phải lo nấu cơm cho cả nhà, đi chợ mua đồ, chăm cháu, học Pháp, luyện công, ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Cuối ngày, tôi thường kiệt sức, đôi khi đôi chân nặng nề và cảm thấy buồn ngủ. Rồi tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

“…tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất.Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Vậy nên, thay vì ngủ khi mệt, tôi đã tranh thủ luyện công một tiếng sau bữa trưa để phục hồi thể lực. Kết quả rất tốt. Tôi cũng tận dụng thời gian rảnh để bù lại các bài công pháp chưa kịp luyện trong ngày. Nhờ vậy, cả ngày tôi đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhất là vào buổi chiều.

Trước kia, tôi thường đi xe đạp điện để gặp gỡ mọi người và giảng chân tướng. Nhưng bây giờ, thời gian rảnh ít hơn, nên tôi đành giảng chân tướng cho những người trong khu dân cư khi đưa cháu ra sân chơi, hoặc khi đi chợ. Dù số người tôi khuyên tam thoái (thoái Đảng, thoái Đoàn, thoái Đội) mỗi ngày không còn nhiều như trước, tôi vẫn cố gắng hết sức và mỗi ngày vẫn giúp được khoảng 3–5 người thoái, cuối tuần thì có thể nhiều hơn một chút.

Tôi thường học Pháp và chép Pháp vào lúc mọi người đã đi ngủ, nên thời gian ngủ của tôi rất ít. Con trai tôi thấy mẹ ngủ không nhiều, bèn chủ động bế cháu để tôi được nghỉ ngơi thêm. Nhưng tôi lại tận dụng khoảng thời gian ấy để làm việc của bản thân. Theo thể ngộ của tôi, việc chăm sóc trẻ con không thể cản trở chúng ta làm ba việc. Chỉ cần biết sắp xếp tốt thời gian, việc trông cháu sẽ không ảnh hưởng tới tu luyện và cứu độ chúng sinh. Khi chúng ta có tâm muốn tu luyện và cứu người, mọi chuyện sẽ tự nhiên an bài ổn thỏa. Sư phụ cũng giảng:

“Chúng ta tu luyện trong người thường, phải phù hợp đến mức tối đa với hình thức của người thường mà tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu)

Thật sự nghĩ cho người khác

Thông qua việc tiếp tục học Pháp, tôi hiểu rằng hầu hết con người thế gian đều đến để đắc Pháp, bao gồm cả cảnh sát ở Trung Quốc, những người đã lạc đường dưới sự dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Thực ra, họ rất đáng thương và càng cần chúng ta cứu độ. Gần đây, tôi càng chú trọng đến việc thật sự nghĩ cho lợi ích của người khác, trong khi trợ Sư cứu người.

Mỗi ngày, tôi thường dành một đến ba tiếng đồng hồ để ra ngoài giảng chân tướng và khuyên tam thoái. Khi gặp những người không muốn nghe, thậm chí muốn báo cảnh sát, tôi liền nhắc nhở bản thân về lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Có hai lần tôi bị người dân báo cảnh sát trong khi đang giảng chân tướng. Tại đồn cảnh sát, tôi kiên định không cho phép cảnh sát phạm tội với Đại Pháp. Tôi không hợp tác với yêu cầu của họ mà vẫn liên tục giảng chân tướng. Khi họ đòi tôi khai tên và địa chỉ, tôi từ chối và nói rằng không muốn họ mắc thêm tội.

Họ cũng bảo tôi ký vào “bản cam kết” từ bỏ tu luyện. Tôi nói: “Tôi không ký. Nếu tôi ký, thì anh cũng ký—đó sẽ là chứng cứ cho thấy anh đang thẩm vấn một học viên Đại Pháp và phạm tội. Tôi không ký, anh cũng không nên ký, như vậy anh sẽ không phạm tội đối với học viên Đại Pháp. Có tội với Đại Pháp là việc vô cùng nghiêm trọng.”

Bởi vì tôi đã hành xử một cách chân chính, thực sự nghĩ cho họ, và phù hợp với Pháp, cuối cùng cảnh sát đã thả tôi về.

Tu luyện trở nên đơn giản hơn khi chúng ta hướng nội

Trước đây, tôi hay hướng ngoại và hay phán xét người khác. Bây giờ, tôi chỉ để ý xem người ta có thái độ thế nào với Đại Pháp và ĐCSTQ. Nếu họ không phản đối Đại Pháp và sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tức là họ vẫn còn hy vọng được cứu.

Khi ở cùng các học viên, tôi chỉ nhìn thấy điểm tốt của họ. Tôi biết rằng họ cũng là con người đang trên con đường tu luyện, chưa phải là Thần, nên vẫn còn mang chấp trước và có thể làm những việc chưa đúng. Tôi cố gắng khoan dung và thấu hiểu, đồng thời nỗ lực giúp đỡ khi họ cần.

Khi phát sinh mâu thuẫn với đồng tu, tôi tự hỏi: “Liệu mình có chỗ nào không đúng chăng?” Nếu đúng là lỗi của tôi, tôi lập tức hướng nội và điều chỉnh. Nếu không phải lỗi của tôi, tôi vẫn tìm xem có chấp trước nào cần tu bỏ. Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở chúng ta rằng không có chuyện gì là ngẫu nhiên. Nếu tôi thật sự thấy hành vi nào của đồng tu không phù hợp với Pháp, tôi sẽ thiện ý nhắc nhở. Đây cũng là trách nhiệm đối với đồng tu và với chính mình.

Gần đây, một đồng tu có biểu hiện nghiệp bệnh. Khi chia sẻ với chị ấy, tôi phát hiện chị ấy vẫn mang nhiều chấp trước mạnh mẽ của người thường, chẳng hạn như nghiện dùng điện thoại di động và thích mua sắm trực tuyến. Cựu thế lực lợi dụng những chấp trước ấy để khiến chị ấy khó chịu về mặt sức khỏe.

Nhớ lại những năm đầu bị bức hại, chị ấy vẫn kiên định tín ngưỡng vào Đại Pháp, dù đã từng bị giam giữ phi pháp và cưỡng bức lao động. Niềm tin vào Đại Pháp của chị chưa từng lay động, chị cũng không từ bỏ tu luyện. Sư phụ vô cùng trân quý những học viên đã vượt qua được khổ nạn. Vậy nên chúng ta càng có trách nhiệm trợ giúp nhau vượt qua khó khăn.

Tôi liền mời một vài học viên đến nhà chị để cùng học Pháp và chia sẻ. Chúng tôi cũng hướng nội để đề cao. Nhờ đó, chị đã tinh tấn trở lại, từ bỏ chấp trước vào điện thoại. Chị ấy đã tập trung học Pháp, luyện công, đồng thời nghiêm túc hướng nội tìm. Sức khỏe của chị ấy đã cải thiện từng ngày.

Con vô cùng cảm tạ Sư phụ đã từ bi chỉ dẫn cho đệ tử trên con đường tu luyện, và cũng biết ơn các đồng tu đã vô tư hỗ trợ. Tôi quyết tâm tiếp tục tu luyện một cách vững chắc, làm tốt ba việc, học Pháp nhiều hơn và cố gắng cứu thêm nhiều người, xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Trên đây là thể ngộ cá nhân, nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ ra.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/7/481043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/31/222789.html

Đăng ngày 03-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share