Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-01-2024] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hơn 20 năm. Tôi ngộ ra được rằng trong chứng thực Pháp nếu có thể chính niệm chính hành, tu bản thân một cách vững chắc, lý trí thanh tỉnh coi bản thân là một người tu luyện chân chính, sẽ có thể vượt qua được những ma nạn lớn, có được sự thăng hoa về tư tưởng. Còn nếu phóng túng bản thân, mặc dù học Pháp nhưng lại không chân tu, không xả bỏ tâm chấp trước, sẽ bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, tạo thành những tổn thất không thể vãn hồi.

Vào tháng 8 năm 2023, cảnh sát tới bắt giữ tôi tại nhà riêng, nói rằng có ai đó khai báo đã thấy tôi phân phát tài liệu Đại Pháp. Họ đưa tôi đến một trại tạm giam vào ngày hôm sau và giam giữ tôi phi pháp trong 15 ngày. Vào ngày 1 tháng 9, hai người phụ nữ thuộc ủy ban khu dân cư và một viên cảnh sát đã đến đón tôi. Khi tôi hỏi họ sẽ đưa tôi đi đâu, họ nói: “Khi đến đó cô sẽ biết.”

Tôi bị đẩy lên một chiếc xe ô tô cảnh sát và thấy tất cả cửa sổ đều bị bịt kín bằng giấy. Tôi hỏi hai người phụ nữ ngồi cạnh tôi xem họ có biết chúng tôi sẽ đi đâu không. Họ đều không biết. Tôi nói với họ: “Các chị đừng tin vào những lời giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn không có gì sai. Sư phụ Lý dạy tôi sống chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt hơn. Chúng tôi nói với mọi người tránh xa tai ương, nhận rõ tà ác, bảo vệ bản thân trong thời kỳ thiên tai và dịch bệnh. Mọi việc chúng tôi làm đều là để cứu người.”

Một người trong số họ trả lời: “Chúng tôi cũng chỉ là những người dân thấp cổ bé họng. Chúng tôi cũng chỉ làm lệnh.” Xe đi một khoảng thời gian dài mới tới nơi, hóa ra đó là một trung tâm tẩy não khét tiếng. Họ đưa tôi tới một căn phòng nơi có hai “người giám sát” đang đợi tôi.

Một tuần sau, họ đưa tôi đến trại tạm giam. Trên đường đi, tôi phát chính niệm mạnh mẽ: “Thưa Sư phụ, xin hãy gia trì cho con để kế hoạch của họ không thành công. trại tạm giam không phải là nơi con nên đến, những gì họ nói không được tính.”

Nhân viên trại giam nhìn hồ sơ của tôi rồi nói: “Bà ấy tuổi cao rồi, lại còn bị gãy xương sống nữa. Chúng tôi không thể tiếp nhận bà ấy được.” Họ lại đưa tôi trở lại trung tâm tẩy não.

Trại tẩy não không có địa chỉ. Đó là một tòa nhà ba tầng được bao quanh bởi những bức tường cao và một cánh cửa kim loại lớn ở lối vào. Người ta phải quẹt thẻ để vào cánh cửa thứ hai. Mỗi ngày có sáu bảo vệ trực tại phòng lễ tân ở tầng một. Một thư ký và hai trưởng phòng thay phiên nhau trực đêm.

Camera ở khắp nơi để theo dõi mỗi cử động của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Có hai cộng tác viên, một nam và một nữ. Khi tôi mới đến không ai nói chuyện với tôi và tôi không biết mình phải đối mặt với điều gì. Mỗi người chúng tôi đều được cung cấp một danh sách các yêu cầu. Chúng tôi không được phép ra ngoài, nói chuyện với bất kỳ ai, giao tiếp với các học viên khác hoặc luyện các bài công pháp. Tôi cảm thấy đau xót vì không thể làm những việc mà tôi nên làm mỗi ngày. Nhưng khi tôi nhớ ra mình là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, chính niệm của tôi lại khởi lên.

Sư phụ giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ định hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài. Toàn diện giảng rõ chân tướng, chính niệm thanh trừ tà ác, cứu độ chúng sinh, kiên định duy hộ Pháp; bởi vì chư vị là thành viên của Đại Pháp, kiên cố không thể phá, làm chính lại hết thảy những gì bất chính; [những ai] bị chuyển hoá và [cần được] cứu độ chỉ có thể [người bị] tà ác lừa dối; [những kẻ bị] thanh trừ chính là những sinh mệnh tà ác và cựu thế lực tà ác; [những ai] ở trong viên mãn là các đệ tử Đại Pháp và [những ai] đang trồng cây uy đức của Đại Pháp.” (Đại Pháp kiên cố không thể phá, Tinh Tấn Yếu Chỉ II).

Đến ngày thứ 6, một cộng tác viên đã đến phòng của tôi. Cô ấy giới thiệu mình là một chuyên gia tâm lý học và nói rằng cô ấy chịu trách nhiệm về việc “học” của tôi. Cô ấy hỏi tôi tại sao lại vào đây và sau đó nói rất nhiều lời bôi nhọ Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm để ngăn cô ấy lại và nói: “Chị từng học Đại Pháp nhưng sau đó lại phản bội Đại Pháp. Chị không xứng đáng nhắc đến Đại Pháp và nhắc đến tên của Sư phụ.” Cô ấy đỏ mặt và rời đi.

Phòng của nhân viên chuyển hóa nam ở đối diện phòng tôi. Anh ấy đến phòng tôi mỗi buổi tối. Tôi phát chính niệm mạnh mẽ, thấy tôi không nói gì thì anh ấy cũng không biết phải làm gì và rời đi.

Người thứ ba đến được gọi là một “người dẫn dắt”, là người rất hoạt ngôn. Anh ấy vừa đến đã bắt tôi học Hiến pháp và sáu thông báo của Bộ Công an và bảo tôi xem vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói với anh ấy rằng đó là trò lừa đảo do ĐCSTQ dàn dựng lên. Tôi nói: “Mặt và thân thể của Vương Tiến Đông bị thiêu cháy, nhưng anh ấy lại có thể ngồi đó bất động. Anh nghĩ điều đó có thể là sự thật không? Tôi biết rằng tất cả các anh đều đã bị lừa bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Đừng để họ khiến anh mù quáng. Sau này anh ấy không bao giờ đến gặp tôi nữa.

Nhân viên ở trung tâm tẩy não phải nghe những lời dối trá mỗi ngày. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, bất kể đi tới đâu, đều cần truyền bá vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ gặp họ tại đây cũng là có duyên, tôi nhất định sẽ dùng từ bi để cảm hóa họ. Tôi quan tâm đến họ và giúp đỡ họ. Họ cũng bắt đầu kể cho tôi nghe những vấn đề cá nhân của mình và coi tôi là bạn thân.

Tôi nói với họ: “Cái gì là tốt, cái gì là xấu, hết thảy đều cần dùng Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường. Hiện tại ĐCSTQ có thể nói người tốt thành người xấu và người xấu lại thành người tốt. Họ đã đàn áp người dân trong mọi chiến dịch chính trị của họ. Một người sẽ bị dán nhãn là ‘cánh hữu’ hay ‘phản cách mạng’ nếu như người đó nói lên sự thật. Bây giờ họ lại đang bức hại những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những kẻ nắm quyền đã làm hại rất nhiều người dân bằng quyền lực của họ.”

Một người trong số họ đáp: “Chúng tôi hy vọng một ngày sự thật sẽ được phơi bày ra cho thế giới biết.”

Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, không có ai đến làm phiền tôi trong vòng một tháng. Những chuyển hóa viên không bao giờ bước vào khi đi qua cửa phòng tôi. Tôi nhẩm Hồng Ngâm và Luận Ngữ và phát chính niệm: “Ta là đệ tử Đại Pháp, ta đến thế gian này là để trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh. Tuy rằng ta vẫn còn những chấp trước của người thường chưa buông bỏ, nhưng ta sẽ tu sửa bản thân. Mọi thứ của ta là do Sư phụ quản.”

Đây không phải là nơi tôi nên ở, tôi cần phải thoát ra. Tôi phát chính niệm mỗi ngày để loại trừ các nhân tố tà ác. Sau khi ở trong lớp tẩy não được một tháng, tôi thức dậy vào 4 giờ sáng mỗi ngày để luyện công trong phòng tắm vì ở đó có một chiếc rèm và không ai có thể nhìn thấy tôi. Đó là cách tôi luyện ba bài công pháp. Tôi cũng đặt một chiếc ghế trong phòng tắm để đả tọa khi họ không nhìn thấy.

Tôi muốn cảm ơn các đồng tu đã phát chính niệm hỗ trợ tôi. Tôi cũng cảm ơn gia đình tôi. Chồng tôi đã đến đồn cảnh sát nhiều lần để yêu cầu họ thả tôi. Mẹ tôi 91 tuổi đã cùng chị gái, anh rể tôi đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả tôi. Con gái, con rể và gia đình chồng tôi cũng đến đồn cảnh sát và ủy ban khu phố để yêu cầu thả tôi.

Vào ngày tôi bị bắt, người quản lý phòng ban đã mang cho tôi một tờ đơn và yêu cầu tôi viết tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã phớt lờ anh ấy và nghĩ: “Sư phụ đã truyền xuống Đại Pháp của vũ trụ cho tôi. Ngài còn gánh chịu tội nghiệp từ kiếp này qua kiếp khác giúp tôi, khai sáng cho tôi, giúp tôi đề cao, bảo hộ tôi. Quyết tâm đi theo sự an bài của Ngài là cách duy nhất mà tôi có thể đền đáp cho Ngài. Tôi không thể làm tổn hại Đại Pháp.”

Tôi hy vọng những học viên đang lạc lối có thể sớm thức tỉnh. Khi chúng ta tiến về phía trước trong thời khắc cuối cùng này của Chính Pháp, chúng ta phải làm tốt từng bước trong khi chứng thực Đại Pháp.

Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp xin hãy từ bi chỉ ra.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/12/470663.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/8/216502.html

Đăng ngày 20-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share