Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Khu tự trị Ninh Hạ, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-01-2024] Vào năm ngoái sau dịp Tết truyền thống, đã xảy ra một sự việc bất thường. Tôi và hai đồng nghiệp nhận thấy lương của chúng tôi thấp hơn gần 1.000 nhân dân tệ (140 USD) so với lương của những nhân viên khác. Trong nhà máy của chúng tôi, đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi và hai đồng nghiệp đều rất ngạc nhiên và phẫn nộ. Tôi hỏi đội trưởng và đội phó chuyện này là như thế nào. Họ nói rằng bắt đầu từ năm nay, toàn bộ nhà máy đã triển khai hệ thống tính điểm và có lẽ ba chúng tôi đạt điểm thấp. Tôi hỏi tại sao không ai trong chúng tôi biết về điều này và tại sao tôi lại bị điểm thấp nhất như vậy. Cả hai đều ậm ừ và nói rằng họ không phải là người chấm điểm cho tôi và có lẽ do người nào đó đã chấm điểm cho tôi. Họ nói một cách chắc chắn rằng họ tuyệt đối sẽ không cho tôi điểm thấp như vậy.
Tôi là người giàu kinh nghiệm, có kỹ năng và thực tế nhất trong nhóm. Theo lý thông thường, đúng là bất kỳ ai cũng có thể bị điểm thấp, nhưng việc cho điểm tôi thấp nhất là điều không thể. Nhưng thực tế tôi đã bị chấm điểm thấp nhất. Tôi giận dữ tới gặp quản lý nhà máy. Bà ấy cũng ậm ừ cũng không thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Lúc thì bà ấy nói rằng người này đã cho điểm tôi, lúc thì bà ấy nói rằng một người khác đã chấm điểm cho tôi. Bà ấy trốn tránh trách nhiệm.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi gặp giám đốc. Ông ấy rút hồ sơ ra và nói rằng các trưởng nhóm đã chấm điểm cho tôi. Ông ấy nói không biết nhiều về tình hình thực tế của chúng tôi vì mới chuyển đến nhà máy từ ba tháng trước. Lương của chúng tôi đã bị giảm trong vài tháng và không thể thay đổi được nữa. Ông ấy nói rằng chúng tôi sẽ nhận khoản tiền bù đắp từ tiền lương sau này. Ông ấy nhận xét rằng hệ thống tính điểm này không hợp lý và nhiều người đã phản đối. Ông ấy gọi điện cho quản lý với giọng trách móc và yêu cầu bà ấy công khai các văn bản liên quan và về việc chấm điểm cho mọi người thay vì giấu những thông tin này.
Thái độ và cách tiếp cận của người giám đốc tương đối tốt và điều này đã giúp tôi nguôi giận. Tôi và các đồng nghiệp đã hiểu ra mọi chuyện sau khi rời văn phòng của giám đốc. Rõ ràng là hai người trưởng nhóm đã câu kết với quản lý nhằm hạ thấp điểm của chúng tôi để trục lợi cá nhân và thực hiện một số giao dịch bẩn. Các mối quan hệ giữa cá nhân trong nhà máy trở nên đặc biệt phức tạp và xu hướng xu nịnh, thiên vị và nhầm lẫn đúng sai không lành mạnh trở nên rất phổ biến. Những người lương thiện, chính trực lại bị bắt nạt, đây cũng là thực trạng của xã hội hiện nay.
Tôi giận nhất vị trưởng nhóm. Khi anh ấy bị sa thải mười năm trước, tôi đã đưa anh ấy trở lại công ty và giúp sắp xếp một vị trí cho anh ấy. Tôi đã tạo cơ hội cho anh ấy nhận được chứng chỉ vận hành miễn phí từ công ty. Một năm sau, tôi nhường chức trưởng nhóm cho anh ấy. Tôi đã giúp đỡ anh ấy nhưng anh ấy lại làm điều này với tôi. Anh ấy còn chấm điểm cao nhất cho hai, ba người có kỹ năng kém nhất. Tôi tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên trong một thời gian khá dài.
Tất nhiên những gì tôi chia sẻ ở trên đều là từ góc độ tư tưởng và trạng thái của người thường. Xã hội ngày nay là như vậy. Vũ trụ đã đi đến đoạn cuối cùng của diệt trong thành, trụ, hoại, diệt. Là người tu luyện, chúng ta nên hiểu rõ rằng tu luyện là buông bỏ suy nghĩ, quan niệm người thường và mọi chấp trước của chúng ta. Chúng ta không thể đối đãi như người thường. Là người tu luyện, chúng ta cần hướng nội và tu tâm. Tu luyện là tu luyện chính mình, không phải nhìn vào xã hội hay người khác.
Chỉ sau khi hướng nội, tôi mới nhận ra rằng rất nhiều vấn đề của tôi đã được phơi bày qua sự việc này. Chấp trước vào danh, lợi, và tình của tôi đều hiển hiện. Tôi luôn cho rằng bản thân mình đang tinh tấn trong tu luyện và tôi đã buông bỏ khá nhiều chấp trước vào danh, lợi và tình. Tuy nhiên sau sự việc này, khi hướng nội, tôi thấy rằng không phải như vậy. Tôi còn vẫn chưa buông bỏ những chấp trước vào danh, lợi và tình. Ít nhất, tôi chưa thể hoàn toàn buông bỏ chúng. Khi sự việc xảy ra, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là lương của tôi thấp hơn những người khác 1.000 nhân dân tệ. Điều đó cho thấy tôi đã không hoàn toàn buông bỏ chấp trước vào tiền bạc và lợi ích cá nhân.
Trước đây, khi tôi giải thích những lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với đồng nghiệp, tôi nói rằng giả sử mức lương hàng tháng của tôi thấp hơn họ 2.000 nhân dân tệ thì tôi vẫn khá giả hơn họ, vì các học viên không hút thuốc lá, không uống rượu, không chơi mạt chược và không bị bệnh nên chúng tôi không cần tiêm hay uống thuốc. “Các anh chị có thể phải chi hơn 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng cho tất cả những chi phí này,” tôi nói. Tôi nói với họ rằng đó là lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở trên bề mặt. Và sau đó tôi tức giận chỉ vì 1.000 nhân dân tệ! Chẳng phải tôi đã hành động như một người thường sao? Tôi là một người tu luyện và tôi không thiếu cơm ăn áo mặc, tôi không có bệnh tật hay bất hạnh nào. Theo đuổi tiền bạc có ích lợi gì? Điều chúng ta cần là nâng cao tâm tính và đề cao tầng kia mà. Chỉ cần chúng ta đủ ăn và các nhu cầu cơ bản được đáp ứng. Chúng ta nên xem nhẹ tiền bạc và lợi ích cá nhân và buông bỏ chấp trước vào chúng.
Ngoài ra, tôi còn cảm thấy danh tiếng của mình bị tổn hại khi sự việc xảy ra. Dù làm việc ở đâu, tôi luôn là người thợ lành nghề nhất. Tôi đã dạy rất nhiều lứa học trò. Tôi không lợi dụng hay bắt nạt người khác và luôn là một người tốt, có danh tiếng tốt.
Nhưng lần này họ xếp tôi ở vị trí thấp nhất. Sự tương phản thật lớn! Họ xóa sạch những thành tựu và danh tiếng cả cuộc đời tôi chỉ bằng một cú đánh. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể hiểu nổi. Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra sau khi nhìn sự việc từ góc độ của một người tu luyện: chẳng phải Sư phụ đang lợi dụng sự việc này để giúp tôi loại bỏ chấp trước vào danh? Người tu luyện theo đuổi danh vọng giữa người thường thì có ích lợi gì? Điều đó có thể đề cao tầng của tôi hoặc giúp tôi tăng công? Danh tiếng trống rỗng chẳng có giá trị gì đối với người tu luyện. Tôi không nên quan tâm chút nào khi người thường nói những điều tốt hay xấu về tôi, bởi vì đó không phải là những gì Thần nói hay Sư phụ nói. Điều chúng ta theo đuổi là đạt được những yêu cầu của Sư phụ, những tiêu chuẩn của Đại Pháp, tăng công và tầng thứ tổng thể của chúng ta. Lấy những thứ của người thường này có ích gì? Tôi phải kiên quyết buông bỏ chấp trước truy cầu danh vọng.
Hơn nữa, chấp trước của tôi vào tình cảm con người cũng biểu hiện trong sự việc này. Tôi luôn đối xử tử tế với mọi người. Tôi đã rất khó chịu khi một người mà tôi đã hết lòng giúp đỡ lại làm điều này với tôi. Chúng ta biết rằng cảm xúc của con người là thứ không đáng tin cậy nhất. Nhiều người đang làm mọi việc với tấm lòng không thành thật vì lợi ích riêng của họ. Tại sao tôi lại quan tâm đến những cảm xúc thấp hèn và dơ bẩn này? Người thường đang trượt trên dốc lớn và đang ở bờ vực của sự hủy diệt. Họ vốn đã đáng thương và là những sinh mệnh mà chúng ta muốn cứu độ. Tại sao tôi lại quan tâm đến cảm giác của mình về việc người ta tốt hay xấu. Thực sự không cần thiết. Tôi cần phải nhanh chóng buông bỏ cái tình trong thế giới trần tục này, buông bỏ những suy nghĩ về việc ai xấu, ai tốt, hoặc tôi thích người này hay không thích người kia.
Sau khi trải qua khảo nghiệm này, tôi đã thể hội được sự thần kỳ của việc chân tu. Khi tôi nhận ra mình có những suy nghĩ, hành động và cảm xúc của người thường mà một người tu luyện không nên có, tôi đã ngay lập tức buông bỏ chúng. Sau khi loại bỏ những chấp trước này, tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn bao giờ hết. Tất cả sự tức giận và bất bình của tôi biến mất không một dấu vết. Một niềm vui nhẹ nhàng dâng lên trong lòng tôi. Trong thâm tâm, tôi thực sự nên cảm ơn những người đã làm tổn thương tôi. Nếu họ không tạo ra sự việc khiến tôi thực sự đau lòng này, không biết khi nào tôi mới buông bỏ được những chấp trước vào danh, lợi và tình. Tôi thực sự nên cảm ơn họ. Sau khi trải qua điều này, chân tôi không còn cảm thấy đau khi đả tọa nữa. Những cơn đau đầu và đau răng khiến tôi lo lắng trong nhiều năm cũng đã biến mất.
Tôi xin viết xuống những điều này để chia sẻ cùng các đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/14/470885.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/16/216232.html
Đăng ngày 19-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.