Bài viết của Tích Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-05-2024] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học nhiều môn khí công. thiên mục của tôi khai mở và tôi có thể nhìn thấy nhiều cảnh vật trong không gian khác. Nhưng vì tầng thứ của tôi còn thấp, những gì tôi thấy hầu hết chỉ là ma quỷ. Hồi đó tôi học Khoa chúc do, mê mê muội muội dùng loại phương pháp này để chữa bệnh cho người ta. Hậu quả là, ma quỷ đi theo tôi khắp nơi, tôi không hiểu vì sao lại như vậy cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996.

Những cảnh tượng mà tôi nhìn thấy

Trước khi đắc Pháp, tôi đã thực hành thiền định, nguyên thần của tôi thường ly thể bay lên không trung. Nhưng mỗi khi tôi chuẩn bị rời khỏi trái đất, thì lại có Thần xuất hiện đẩy tôi trở lại. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không còn vị Thần nào ngăn cản tôi nữa, tôi có thể bay rất xa khỏi địa cầu và ngao du đến những không gian ở tầng rất cao.

Lúc tôi mới học Đại Pháp, vì tầng thứ hữu hạn nên thiên mục của tôi chỉ nhìn thấy một số thứ nhất định trong các không gian tương đối thấp. Tôi đã nhìn thấy con người trong những thế giới tương tự như của chúng ta. Tôi không thể bay trong các không gian đó và phải đi bộ trên mặt đất. Công nghệ của họ chưa tiên tiến lắm, xe cộ trên đường tương đối cũ kỹ.

Khi tâm tính tôi đề cao lên, tôi nhìn thấy các chữ trong Chuyển Pháp Luân và các bài giảng của Sư phụ phát ra ánh sáng có màu sắc khác nhau. Các chữ còn chuyển động lên xuống, tôi đọc đến đâu chữ sáng lên đến đó. Tôi cũng nhìn thấy các phân tử và nguyên tử trong cơ thể mình tạo thành những mẫu hình rất đẹp. Tôi thậm chí còn nhìn thấy các sinh mệnh trong thép nóng chảy hàng nghìn độ C.

Khi tôi không ngừng học Pháp, tâm tính tôi liên tục đề cao, thì cảnh tượng mà tôi có thể nhìn thấy qua thiên mục của mình cũng như thế. Nguyên thần của tôi không còn phải đi bộ nữa mà có thể tự do bay đến mọi nơi, trên đỉnh trời hay dưới đáy biển. Một lần tôi lại bay đến Thiên Cung nơi mà trước kia tôi từng bị chặn lại. Lần này, tôi đã được dẫn vào và làm một chuyến du ngoạn bên trong đó. Thỉnh thoảng, các sinh mệnh cao tầng đưa tôi đến một dải thiên hà để gột rửa. Tôi được tịnh hóa và cảm thấy rất nhẹ nhõm, sau mỗi lần tịnh hóa như vậy, tôi lại có thể tiến nhập thêm vào một số không gian.

Có rất nhiều sinh mệnh cao tầng trong mỗi không gian trong vũ trụ, trông thấy họ tôi có cảm giác rất thân quen. Khi tầng thứ tâm tính của tôi thấp, họ nhìn thấy tôi nhưng không để ý đến tôi. Nếu tôi không đạt được các tiêu chuẩn trong không gian của họ, thì một vị Thần duy trì trật tự sẽ không cho tôi ở lại đó. Khi tầng thứ của tôi đề cao, họ sẽ chào hỏi tôi, ngay đến đá và tường cũng chào hỏi tôi. Tôi thấy rằng dù trên trời hay dưới lòng đất đều có các đường thông đạo. Sinh mệnh của tầng thứ khác nhau có những lối đi khác nhau theo chỉ định. Và không ai được phép đi lại tùy tiện.

Trong thế giới con người, đệ tử Đại Pháp nhìn không khác gì người thường. Nhưng ở các không gian khác, công (năng lượng) mà chúng ta tu luyện xuất lai thực sự rất mạnh, mạnh đến mức chúng ta có thể dễ dàng ấn đổ tòa nhà 12 tầng chỉ bằng một tay. Công chúng ta được phép sử dụng tương ứng với tầng thứ tâm tính của chúng ta. Nếu tâm tính không đủ, chúng ta sẽ không được dùng.

Thông thường, khi một học viên bị mắc kẹt tại một tầng thứ nhất định quá lâu, họ có thể cảm thấy ngày càng không khỏe, như thể là họ đang rơi xuống vậy. Nếu một người chịu khổ để đề cao tâm tính, thì sau đó người ấy sẽ cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Nhưng nếu tâm tính của người ta không đề cao lên, sẽ chiêu mời rắc rối, bởi vì thống khổ tiếp theo sẽ nghiêm trọng hơn.

Sống sót sau khi cắt túi mật

Vài năm trước, ngay sau khi vợ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cô ấy trở bệnh nặng và cuối cùng đã qua đời. Sau cái chết của cô ấy, tôi cảm thấy cô đơn và hay nói chuyện với người thường qua điện thoại. Tôi cũng chơi trò chơi trực tuyến và thậm chí còn nghĩ đến chuyện tìm một người vợ mới. Dần dần, tôi giải đãi việc tu luyện của mình và xa rời Đại Pháp. Tâm tính tôi rớt xuống rất thấp mà tôi không hề nhận ra.

Chấp trước vào tình thân quyến này của tôi kéo dài trong một hoặc hai năm, và tâm tính của tôi cứ kẹt mãi ở tầng thấp đó không thể nào thoát ra được. Sau đó, tôi nhận ra rằng cảnh giới của tu luyện khác xa người thường, và tôi bắt đầu mất hứng thú khi nói chuyện với người khác giới là người thường. Đồng thời, tôi bắt đầu cảm thấy thân thể không được khỏe. Tôi thấy mình không thể cứ tiếp tục rớt xuống như vậy nữa. Một hôm, tôi hạ quyết tâm xóa tất cả các phần mềm trò chuyện trên điện thoại di động của mình. Ngay khi tôi vừa làm thế, trên màn hình điện thoại liền xuất hiện ba “dấu hiệu tán thành”. Tôi rất vui và biết là mình đã làm đúng.

Trước Tết năm nay, tôi trở lại phương Bắc để thăm ông chú 97 tuổi của tôi nhiều năm chưa gặp. Gặp tôi ông rất vui và đã mang ra một chai rượu ra để chào mừng. Tôi cảm thấy thật khó từ chối, hoàn toàn quên mất các tiêu chuẩn của Đại Pháp và đã uống một chén rượu nhỏ.

Sau đó, tôi lại đi Thượng Hải để đón một phụ nữ là bạn học cũ cùng lớp về quê. Chúng tôi đã nói chuyện trên mạng với nhau được một thời gian và khá hòa hợp. Khi đó, tôi hoàn toàn bị khống chế bởi những cảm xúc người thường. Tôi đã đưa cô ấy về nhà riêng của mình, mà đó là một phép xã giao không đúng đắn đối với một người tu luyện. Hơn nữa, hành vi này còn đi trệch khỏi Pháp, là phạm phải điều tối kỵ trong tu luyện. May sao, pháp thân của Sư phụ vẫn dõi theo tôi và ngăn tôi làm thêm bất kỳ việc sai trái nào.

Sau khi cô ấy rời đi vào ngày hôm sau, tôi đã ngã xuống đất và không thể cử động được, dù tôi có cố gắng đến đâu. Tâm trí tôi thanh tỉnh và tôi vẫn có thể nghe thấy chuông điện thoại hay ai đó gõ cửa nhà mình. Tôi nằm trên sàn nhà không ăn không uống trong bốn, năm ngày, nhưng tôi không cảm thấy lạnh hay đói. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì bằng thiên mục của mình, cũng không thể cảm nhận được Pháp Luân xoay ở chỗ bụng dưới. Toàn bộ công và linh thể dường như đã rời khỏi thân thể tôi. Cuối cùng, con trai tôi đã tìm được người cạy cửa và giúp đưa tôi lên giường.

Chỗ mắt cá chân của tôi bắt đầu sưng lên và rỉ mủ. Rồi vết sưng lan ra cả hai cẳng chân, tôi không thể tự chăm sóc cho bản thân được nữa. Hai tuần sau đó, con gái tôi đến và đưa tôi đi viện. Bác sỹ nói rằng tôi đã bị đột quỵ, và tôi phải tiến hành phẫu thuật.

Sau khi xuất viện, tôi cảm thấy mình phải tu luyện thật nghiêm túc. Tôi hướng nội và phát hiện ra chấp trước đối với các trò chơi trực tuyến. Tôi bèn xóa hết các trò chơi trên điện thoại của mình.

Ba tuần sau đó, tôi quay lại bệnh viện để khám tiếp thì bác sỹ lại phát hiện ra sỏi trong túi mật của tôi. Các viên sỏi này đã làm nghẽn ống dẫn mật, và tôi cần phải cắt bỏ túi mật. Cha tôi đã mất trong cuộc phẫu thuật này, còn cô tôi đã qua đời vì một khối áp xe trong bụng. Tình huống của tôi còn rủi ro hơn bởi tôi mắc cả hai. Bác sỹ cảnh báo rằng tôi có thể chết ngay trên bàn mổ. Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi đã nhớ đến bài thơ sau của Sư phụ:

Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Đại Giác không sợ khổ
Ý chí đúc kim cương
Không chấp vào tử sinh
Thản đãng đường Chính Pháp
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Đột nhiên tôi cảm thấy rất dịu đi. Tôi quyết định buông bỏ tất cả và đặt sinh mệnh của mình vào tay Sư phụ. Người ta gây mê cho tôi và đặt một tấm vải trắng lên mắt tôi. Nhưng tôi hoàn toàn bình tĩnh và không chút sợ hãi. Thiên mục của tôi lại được mở ra, và tôi có thể nhìn thấy toàn bộ ca phẫu thuật một cách rõ ràng. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, các bệnh nhân khác trong phòng bệnh làm cùng phẫu thuật như tôi rên rỉ trong đau đớn, nhưng tôi không đau tẹo nào. Bác sỹ phẫu thuật cho rằng điều đó thật không thể tin nổi. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình.

Nhìn thấy những cảnh tượng ngoạn mục

Trong ba ngày đầu tiên sau ca phẫu thuật, tôi đã nhìn thấy những cảnh tượng ngoạn mục qua thiên mục của mình. Tôi nhìn thấy bản thân đang nằm trên một bệ thờ lớn, bên dưới có nhiều chồng lá bùa của Đạo gia. Tôi niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”. Đột nhiên, tất cả các lá bùa bay lên như những bông hoa và nâng tôi lên bầu trời. Tôi còn nhìn thấy một tượng Phật bằng đất, nhưng đôi mắt của bức tượng đó có thể nhấp nháy. Tôi nghĩ, có lẽ, Sư phụ đang cho tôi thấy tầng thứ của tôi sau khi tôi buông bỏ được sinh tử.

Sau đó, tôi thấy thân thể mình trở nên cực kỳ cao lớn, đầu tôi chạm đến bầu trời và chân tôi ở trên những đám mây bên trên trái đất. Tôi nhìn xuống và tôi có thể nhìn thấy mọi thứ trên mặt đất. Ngay khi tôi nghĩ đến thứ gì, tôi lập tức nhìn thấy thứ đó. Núi non, biển cả, và sông ngòi tất cả đều trông rất nhỏ bé.

Sau đó, một sinh mệnh cao tầng đưa tôi đi thị sát toàn bộ trái đất. Tôi cảm thấy mình như ngồi trên một phi cơ, bay qua những hẻm núi, biển cả, và các tòa nhà vươn cao. Bất cứ nơi nào chúng tôi đến, các đám mây lại tách ra. Chúng tôi đã nhìn ngắm hàng trăm địa điểm. Tiếp theo, sinh mệnh cao tầng đưa tôi đi thăm tiểu vũ trụ trong chính cơ thể tôi.

Như được mô tả trong Chuyển Pháp Luân, cơ thể con người là một tiểu vũ trụ, và tu luyện là cải biến bản thể và tôi luyện tâm tính. Tôi đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng trong các không gian khác. Trong các không gian khác, thân thể tôi không hề có bệnh gì cả, và tôi có thể bắt chéo chân một cách dễ dàng, nhưng trong thế gian con người tôi lại không thể ngồi song bàn được. Hai mắt cá chân của tôi như một bãi phế liệu đầy rác rưởi tạo ra bởi những việc xấu tôi đã làm trong thế gian, tích tụ và nghẽn lại ở đó. Chứng nấm móng ở chân tôi trong thế gian con người tương ứng với cả rừng ký sinh độc hại nghiêm trọng. Tôi cũng có thể nhìn vào từng lỗ chân lông của mình. Lúc đầu nó là một điểm đen nhỏ, rồi lớn dần lên và cuối cùng là một thành phố giống như những thành phố trong thế giới con người của chúng ta.

Các cảnh tượng ở các không gian khác trong vũ trụ liên tục xuất hiện trước mắt tôi. Một số không gian không có mặt trời, nhưng được phủ đầy hoa và thảm cỏ xinh đẹp. Trong một số không gian lại không có hoa hay thảm cỏ, mà chỉ có các tòa nhà vươn cao. Một số không gian đang cử hành các lễ kỷ niệm lớn. Tôi có thể tiến vào bất kỳ không gian nào mà tôi muốn, và nhìn thấy những thứ khác nhau. Cảnh tượng nào cũng không thể mô tả hết được.

Qua lần nghiệp bệnh này, tôi đã ngộ ra tính nghiêm túc của tu luyện và cảm nhận được uy lực phi thường của Đại Pháp. Tôi tin chắc rằng khi chúng ta học Pháp, phát chính niệm và đề cao tâm tính, sẽ có những biến đổi to lớn diễn ra ở các không gian khác. Cho dù chúng ta không thể thấy hay cảm nhận được bất kỳ biến đổi nào, chúng ta phải tin vào Sư phụ. Chỉ khi ma nạn đến chúng ta mới có cơ hội đề cao tâm tính. Rồi các cơ thể của chúng ta trong các không gian khác mới có biến hóa kinh thiên động địa. Vậy nên, ma nạn không phải là chướng ngại cho sự tu luyện, mà đó là những bậc thang giúp chúng ta bước trên con đường thành Thần trở về thiên thượng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/23/477853.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/28/218792.html

Đăng ngày 12-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share