Bài viết của Thanh Hạm

[MINH HUỆ 31-05-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, tại Trung Quốc vào tháng 5 năm 1999. Năm đó tôi 19 tuổi và đang học năm thứ hai đại học. Mẹ tôi đã khỏi bệnh tim sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, tôi may mắn được cùng mẹ tham dự một hội nghị chia sẻ trải nghiệm tu luyện ở địa phương. Tại đây, lần đầu tiên tôi cảm nhận được trường năng lượng tường hòa và từ bi. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi vô cùng xúc động trước những câu chuyện kỳ diệu và chia sẻ chân thành của các học viên, và tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sáng sớm hôm sau, tôi đã đến điểm luyện công cùng mẹ.

Trải nghiệm trường năng lượng kỳ diệu ngay từ ngày đầu tiên

Ngay ngày đầu tiên, tôi đã cảm nhận được trường năng lượng tại điểm luyện công. Thật kỳ diệu! Lúc đó tôi chỉ có thể ngồi ở tư thế đơn bàn. Sau khi thiền được nửa giờ, đột nhiên tôi thấy khó thở, và khi tôi tiếp tục ngồi thì việc thở ngày càng trở nên khó khăn. Tôi hỏi mẹ nên làm gì. Bà động viên tôi: “Sư phụ đang thanh lý thân thể cho con. Không sao đâu, con đừng lo. Nếu con lo sợ, con có thể nhấc chân xuống.” Ngày hôm trước, tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện kỳ ​​diệu và tôi thầm nghĩ: “Nếu mình không nhấc chân xuống, chuyện gì sẽ xảy ra với mình?”

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt và thiền định một cách bình tâm. Dần dần tôi có thể thở bình thường. Một trường năng lượng tường hòa dần bao trùm lấy tôi và trường này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cảm giác thật tuyệt vời. Sau này khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu rằng mình đã trải nghiệm được trường năng lượng. Tôi cảm nhận được trường năng lượng đó trong khoảng năm phút, vô cùng thoải mái. Tôi đã khỏi bệnh viêm phế quản. Tôi rất phấn khích và tôi nói với tất cả mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu đến khó tin, vì chính tôi đã được trải nghiệm điều đó.

Cuộc gặp với một người đàn ông lớn tuổi ở Bắc Kinh – Cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ và chỉ dẫn

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau ngày tôi đến khu phức hợp chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công, bà tôi đã giục tôi xem tivi. Tôi bật tivi lên và thấy những những tuyên truyền vu khống và dối trá về Pháp Luân Công và Sư phụ. Tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra, nhìn ảnh Sư phụ và khóc hết nước mắt. Họ thật nực cười khi vu khống Sư phụ như vậy!

Năm 2005, tôi cùng mẹ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi dự định đến Văn phòng Kháng cáo ở Trung Nam Hải, khu phức hợp của chính quyền trung ương nhưng các học viên khác nói với chúng tôi rằng chính quyền sẽ không cho phép chúng tôi nói bất cứ điều gì và sẽ lập tức bắt chúng tôi ngay. Chúng tôi nghĩ chúng tôi không đến đó để bị bắt. Vì vậy, chúng tôi đã đến tòa nhà của Đài truyền hình CCTV để nói chuyện với người dẫn chương trình “Báo cáo tiêu điểm” và nói với họ rằng các chương trình truyền hình của họ về Pháp Luân Công toàn là những lời dối trá và vu khống. Nhưng khi đến đó, chúng tôi chỉ thấy một ô cửa sổ nhỏ để tiếp nhận tư liệu mà không thấy bất cứ người dẫn chương trình hoặc nhà sản xuất nào.

Chúng tôi không biết nên làm gì tiếp theo. Chúng tôi rời khỏi tòa nhà và ngồi bên ngoài trên thành của một bồn hoa. Một người đàn ông lớn tuổi mà chúng tôi không quen biết, đã đến ngồi cạnh chúng tôi và hỏi chúng tôi có đến văn phòng kháng cáo không. Chúng tôi nói với ông rằng chúng tôi đến để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Ông ấy nói: “Các cô hãy quay lại đi. Họ sẽ không nghe các cô đâu. Hôm qua cũng có một cô gái tầm tuổi các cô đã đến thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và đã bị đánh đập dã man rồi bị đưa đi. Các cô mà bị bắt thì sẽ không thể tốt nghiệp đại học được.”

Người đàn ông tự xưng là thẩm phán tại một tòa án ở Bắc Kinh, đã nhiều lần bị ĐCSTQ bức hại và biết ĐCSTQ tà ác như thế nào. Chúng tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi sẽ không quay lại. Thấy chúng tôi rất quyết tâm thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, ông ấy đã nói với chúng tôi rằng có một số văn phòng kháng cáo ở Bắc Kinh. Ông chỉ cho chúng tôi làm thế nào để đến đó và cần qua các quy trình thế nào để có thể gặp được người lãnh đạo ở đó. Ông nói rằng ông đã chỉ cho một số học viên Pháp Luân Công cách đến văn phòng thỉnh nguyện.

Chúng tôi rất cảm ơn người đàn ông đó. Chúng tôi đưa bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân của mình cho ông để tránh bị các viên chức ĐCSTQ lấy mất. Ông giơ cuốn sách lên phía trên đầu bằng cả hai tay rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã tặng tôi cuốn thiên thư này!” Sau đó, chúng tôi đi theo ông đến một quảng trường rộng rãi gần đó. Ông tiễn chúng tôi lên xe buýt. Sau khi lên xe, chúng tôi quay lại để chào tạm biệt ông thì thấy ông đã không còn ở đó nữa. Ông đã biến mất. Quảng trường khi đó không có nhiều người vì vẫn còn rất sớm. Người đàn ông lớn tuổi này đã đến một cách bí ẩn và cũng biến mất một cách bí ẩn.

Chúng tôi rất cảm động và kinh ngạc. Sư phụ hẳn đã an bài cho người đàn ông này chỉ đường cho chúng tôi! Chúng con cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc và bảo vệ chúng con. Chúng tôi đã đến văn phòng thỉnh nguyện một cách suôn sẻ và giảng chân tướng cho mọi người ở đó.

Sư phụ giúp tôi hóa giải khổ nạn

Năm 2003, tôi và một số học viên đã bị bắt khi chúng tôi đang làm việc trong hạng mục chèn sóng truyền hình để phát các chương trình chân tướng về Pháp Luân Công cho công chúng. Chúng tôi đã bị giam giữ. Tôi biết các học viên tham gia vào hạng mục này đều bị bức hại nghiêm trọng. Khi tôi nhận được bản cáo trạng, tôi cảm nhận sâu sắc sự tàn khốc của cuộc bức hại. Tôi bị đặt trên một chiếc giường ván lạnh cóng. Tôi cảm giác như tính mạng của mình sắp kết thúc, lúc đó tôi mới chỉ 24 tuổi.

Tôi tự hỏi liệu bản thân có từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp không. Ngay lúc đó, một giọng nói từ trong tâm vang lên: “Không thể từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là một tín ngưỡng, hay để dạy mình thành một người tốt mà việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chính là ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Nếu mình từ bỏ, mình sẽ phải sống phần đời còn lại trong hối tiếc và đau khổ. Mình không thể nào từ bỏ tu luyện được.” Thời khắc đó, tôi nhận ra rằng mình cũng có thể giống như các học viên kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như được nói đến trên trang web Minh Huệ.

Nhờ niệm này, Sư phụ đã giúp tôi hóa giải khổ nạn. Một năm sau, tôi được ra tù. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ con!

Chứng kiến ​​những khoảnh khắc cảm động khi đưa tin về Shen Yun

Năm 2004, tôi đã ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của gia đình và từ năm 2006 tôi tham gia đưa tin về Shen Yun. Là một phóng viên có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với khán giả, tôi luôn rất xúc động khi thấy và lắng nghe phản hồi của mọi người sau khi họ xem Shen Yun. Trong số rất nhiều khán giả khác nhau, có một khán giả khiến tôi ấn tượng nhất. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng ngày hôm đó.

Đó là vào những năm đầu của chương trình biểu diễn Shen Yun. Trong giờ nghỉ giải lao, tôi thấy một người đàn ông ở hành lang trông giống như người Trung Quốc. Tôi hỏi anh có đồng ý trả lời phỏng vấn không. Anh nói rằng anh ấy đã đặc biệt đưa con trai mình đến xem Shen Yun và hy vọng Shen Yun sẽ cho con trai anh thấy được văn hóa Trung Hoa đích thực là như thế nào. Tôi hỏi anh có thể chia sẻ một chút về việc Shen Yun có ý nghĩa giáo dục như thế nào đối với thế hệ trẻ được không, nhưng anh đã từ chối trả lời phỏng vấn.

Một lát sau, ngay khi tôi vừa kết thúc cuộc phỏng vấn với một người khác, một ai đó vỗ nhẹ lên vai tôi. Tôi quay lại và thấy đó là người người đàn ông lúc trước. Anh nói: “Tôi muốn nói lời xin lỗi đối với Pháp Luân Công”. Anh ấy có vẻ như muốn nói thêm nhưng đã dừng lại. Tôi tắt máy ghi âm và hỏi tại sao lại nói như vậy, phải chăng anh đã làm gì sai chăng.

Anh cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi ra và bên trong là bộ đồng phục cảnh sát ĐCSTQ. Anh cho biết nhiều đồng nghiệp của anh và đặc vụ ĐCSTQ đang ở bên trong nhà hát. Tất cả họ đều mặc đồng phục cảnh sát ĐCSTQ bên trong. Anh nói rằng anh là một thành viên của nhóm cảnh sát đầu tiên tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh. Anh có rất nhiều thông tin nội bộ về cuộc bức hại và anh nói anh rất khâm phục các học viên.

Tôi hỏi liệu anh có gặp nguy hiểm khi nói chuyện với tôi không. Anh rơi nước mắt nói: “Tôi nhất định phải nói lời xin lỗi Pháp Luân Công.” Anh nói rằng anh đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và ngay cả khi phải đối mặt với nguy hiểm khi trở về Trung Quốc, anh nhất định phải xin lỗi Pháp Luân Công. Tôi nói với anh rằng anh sẽ được cứu nếu minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên liên đới của nó.

Trong chương trình Shen Yun năm đó, có một tiết mục về việc một cảnh sát từ chối bức hại một học viên sau khi minh bạch chân tướng và sau đó anh đã được Đấng Sáng Thế cứu. Khi xem tiết mục đó, tôi lập tức nhớ đến người người đàn ông đó. Anh hẳn đã xem tiết mục này. Tôi đã cảm động đến rơi lệ. Con xin cảm tạ Sư phụ! Ngài vẫn cứu ngay cả đó là đặc vụ của ĐCSTQ! Mặc dù người đàn ông này là đặc vụ nhưng anh đã minh bạch chân tướng và được cứu. Đó chính là lòng từ bi vô hạn của Sư phụ!

Người cha cố chấp đã thay đổi nhờ sự thiện lương của chồng tôi

Cuộc bức hại bắt đầu hai tháng sau khi tôi đắc Pháp. Tôi lo lắng về trạng thái tu luyện của mình. Tôi cầu xin Sư phụ an bài một học viên tinh tấn để giúp tôi. Nhờ sự an bài của Sư phụ, tôi đã gặp một học viên trên Quảng trường Thiên An Môn vốn có mối liên hệ sâu sắc với tôi. Chúng tôi gặp lại nhau ba năm sau, khi cả hai chúng tôi đều đã trải qua cuộc bức hại. Cả hai chúng tôi đều cảm động trước sự kiên định và những gì mỗi người đã trải qua trong tu luyện. Chúng tôi đã kết hôn và cùng nhau tu luyện tinh tấn. Cả hai chúng tôi đã bị bắt ngay sau ngày chúng tôi nhận giấy đăng ký kết hôn. Sau khi tôi được thả tự do, tôi đã ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của gia đình. Năm năm sau, chồng tôi đã ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của cán bộ di trú ở nước ngoài.

Trong vài năm đầu sau khi chúng tôi sang nước ngoài, tôi và chồng đã có nhiều xung đột và cãi vã. Tôi thấy anh ấy ích kỷ, nhỏ nhen và kiêu ngạo còn anh cho rằng tôi hẹp hòi và có tính đố kỵ mạnh mẽ. Nhưng chúng tôi đã cùng nhau chứng kiến ​​mỗi người chúng tôi đã trở nên rộng lượng và biết nghĩ cho người khác. Sau khi đồng hóa với Đại Pháp, chúng tôi đã tiêu trừ được nghiệp lực và mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên tốt đẹp.

Cha tôi là người cố chấp và lập dị. Trong ký ức của tôi, ông luôn đối xử tệ với tôi và mẹ. Khi chúng tôi vừa mới bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, ông từng đến điểm luyện công và quát vào mặt chúng tôi. Bà ngoại sống cùng chúng tôi và ông cũng không thích bà ngoại. Khi bố mẹ ra nước ngoài thăm chúng tôi, tôi đã mời bố mẹ ở lại và sống cùng chúng tôi nhưng bố mẹ tôi từ chối vì họ sợ rằng chúng tôi sẽ không vui khi ở chung với bố mẹ và bố mẹ tôi cũng không muốn làm gánh nặng cho chúng tôi. Bố tôi thô lỗ với chồng tôi và còn quát vào mặt anh ấy. Tôi lo rằng chồng tôi sẽ không thể chịu đựng được ông.

Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy chồng tôi không để bụng. Anh ấy không bao giờ tranh cãi với bố tôi. Một hôm, bố tôi mất bình tĩnh, hành vi của ông khiến mẹ tôi và tôi tức giận nhưng chồng tôi lại không tức giận mà kiên nhẫn và lý trí nói chuyện với ông, giúp ông giải quyết vấn đề. Bố tôi đã cảm động đến rơi lệ. Sau sự việc này, tôi đã hỏi chồng tại sao anh ấy không tức giận. Anh ấy nói rằng Sư phụ đã dạy:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ.” (Thanh Tỉnh –Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Anh nói rằng tôi và bố luôn tranh cãi với cảm xúc gay gắt và điều đó không giải quyết được vấn đề gì.

Chồng tôi nói với bố tôi rằng chúng tôi sẽ rất vui khi họ sống cùng chúng tôi. Anh ấy đã nhiều lần khẳng định với bố tôi về điều này. Anh ấy đã chuẩn bị tất cả các giấy tờ nhập cư cho bố mẹ tôi và cũng sắp xếp để cuộc sống của họ được ổn thỏa khi định cư ở nước ngoài. Đến nay chúng tôi đã sống cùng nhau được vài năm. Bố mẹ đã sống với chúng tôi rất hạnh phúc. Không có bất kỳ cuộc cãi vã nào trong gia đình chúng tôi và những người họ hàng rất ngưỡng mộ bố mẹ tôi.

Bố tôi luôn nấu những món chồng tôi thích. Chỉ cần chồng tôi ở nhà là bố tôi lại nấu thêm món cho anh ấy. Khi chúng tôi đến nhà các học viên, bố tôi luôn chuẩn bị nhiều món ăn ngon cho chúng tôi mang theo. Chúng tôi không còn phải đối mặt với người bố “thô lỗ” nữa.

Mặc dù chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng chúng tôi tin rằng chỉ cần chúng ta đồng hóa với Pháp, mọi oán hận, phàn nàn hay tranh cãi đều có thể được thiện giải.

Trân quý cơ duyên tu luyện, cảm tạ Sư phụ đã cứu độ chúng con

Một câu trong Thông tri “Mời gửi bài kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2024” thực sự khiến tôi xúc động. Thông tri hối thúc các học viên “viết ra để chia sẻ với thế nhân, để nhiều người hơn nữa cùng được chứng kiến ​​khoảnh khắc lịch sử nhân-Thần đồng tại này”.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình trong 24 năm qua, tôi đã trải qua nhiều kỳ tích và chứng kiến ​​nhiều câu chuyện cảm động. Tôi bước vào tu luyện khi là một sinh viên đại học còn trẻ và chưa trưởng thành, giờ đây tôi đã trở thành một phụ nữ trung niên. Tôi thật may mắn khi được đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999 và trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp bước trên con đường tu luyện chứng thực Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi đã bảo hộ con trên mỗi từng bước đi trên con đường tu luyện. Cảm tạ Sư phụ vì đã an bài mọi thứ cho con. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của con đối với Sư phụ. Con sẽ trân quý cơ duyên tu luyện, trợ Sư chính Pháp và không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/478192.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/9/218544.html

Đăng ngày 30-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share