Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-05-2024] Ngày nay, khi đạo đức nhân loại đang trượt dốc nhanh chóng và chúng sinh đang gặp muôn vàn nguy hiểm, Sư phụ đã phổ truyền Pháp trân quý nhất của vũ trụ (Pháp Luân Đại Pháp) cho con người thế gian, mang hy vọng đắc cứu cho những người mê lạc.

Hồi tưởng lại chặng đường tu luyện hơn 20 năm, trong tôi ngập tràn cảm xúc, lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời. Sư phụ đã bảo hộ và chỉ dẫn tôi từng bước bằng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Đại Pháp đã ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, tịnh hóa tư tưởng dơ bẩn, cho phép tôi bảo trì sự thiện lương trong tâm trong thế giới hỗn loạn đầy ham muốn vật chất và trở thành một người tốt ở bất cứ nơi đâu.

Làm tròn chữ hiếu

Hiếu thuận là một phần của nền văn hóa 5.000 năm của dân tộc Trung Hoa. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn khắc ghi lời dạy của Sư phụ và noi theo truyền thống hiếu thuận. Tôi tôn trọng người lớn tuổi, yêu thương trẻ nhỏ, và thiện lương với tất cả mọi người. Hàng xóm nói tôi vừa là người con gái tốt vừa là con dâu tốt. Lúc đó, mẹ chồng tôi ở vùng nông thôn, còn cha chồng tôi đã qua đời cách đây nhiều năm. Hai vợ chồng tôi đều làm việc ở thành phố.

Trong những năm đầu, chúng tôi không dư dả gì, còn phải nuôi con, nên tài chính gia đình luôn eo hẹp. Nhưng khi cần biếu tiền hoặc vật dụng cho người lớn trong nhà, tôi không bao giờ chần chừ. Chúng tôi về thăm mẹ chồng hai hoặc ba lần một tháng và luôn mang cho bà những thức ăn mà bà yêu thích. Khi trái cây tươi hoặc hải sản vào mùa, chúng tôi luôn mua một ít cho người lớn nội ngoại hai bên. Thông thường chúng tôi sẽ chia cho gia đình mẹ chồng nhiều hơn vì họ lớn tuổi hơn và thu nhập không cao, trong khi cha mẹ tôi tương đối khá giả hơn. Trải qua nhiều năm như vậy, giữa hai gia đình chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Tôi đã giảng chân tướng cho nhiều người trong làng của cha mẹ chồng và cha mẹ ruột, đại đa số họ đều thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc). Người thân ở cả hai gia đình đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cách đây mấy năm khi tôi bị bắt vì không từ bỏ đức tin, tất cả họ đều giúp tôi bằng cách này hay cách khác. Tôi vô cùng biết ơn, trong tâm tin rằng họ sẽ có một tương lai tương sáng vì đã giúp đỡ học viên Đại Pháp.

Có lần khi tôi đến thăm mẹ chồng, bà nói: “Mấy năm qua, mẹ đã ưu ái gia đình em trai con hơn hai vợ chồng con. Mẹ cho em con tiền khi nó xây nhà mới, mẹ còn mua cho nó xe máy và máy cày, nhưng mẹ chưa từng cho con tiền—vậy mà con luôn gửi tiền cho mẹ“.

Tôi nói: “Mẹ ơi đừng bận tâm về những việc này. Mẹ cứ thoải mái giúp đỡ gia đình em con. Con trai lớn của mẹ và con đều làm việc ở thành phố và có thu nhập cao. Mẹ không cần phải lo cho chúng con—sau này chúng con nhất định sẽ chăm sóc mẹ chu đáo”. Bà thực sự rất vui khi nghe điều này.

Sau này, tôi bị sa thải vì không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, còn công ty của chồng tôi kinh doanh không thuận lợi. Con trai chúng tôi vẫn còn học đại học và cần chúng tôi hỗ trợ. Những ngày đó cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn. Khi mẹ chồng hay tin, bà nhất quyết cho tôi tiền (cha chồng để lại cho bà một ít tiền từ việc buôn bán rau củ trong vườn). Tôi rất cảm động và nói với bà trong nước mắt: “Mẹ, con cảm ơn tấm lòng của mẹ, nhưng mẹ hãy giữ lại số tiền này. Con có đủ tiền rồi. Mẹ đừng bận tâm vì chúng con“. Bà rưng rưng nước mắt, siết tay tôi thật chặt, khi đó tâm tôi cũng vô cùng ấm áp.

Trong những năm đầu của cuộc bức hại, khi tất cả phương tiện truyền thông ở Trung Quốc vu khống Pháp Luân Công, hai vợ chồng tôi đều bị bắt, mẹ chồng tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ và không còn ủng hộ chúng tôi tu luyện. Nhưng tôi vẫn thiện đãi bà và nhiều lần nói với bà về chân tướng Đại Pháp. Cuối cùng, bà cũng minh bạch và chuyển biến quan niệm. Khi cảnh sát đến sách nhiễu, bà quở trách và họ rời đi. Nhiều lần, hàng xóm nói với tôi rằng: “Mẹ chồng cô luôn ca ngợi cô, nói cô là con dâu rất tốt của bà”. Tôi nói: “Sư phụ của Đại Pháp đã dạy tôi đối với ai cũng đối xử tốt. Bà ấy là mẹ chồng tôi, tôi nên đối xử tốt với bà“. Tôi luôn thiện đãi mẹ chồng cho đến khi bà qua đời vài năm trước đây.

Nghĩ cho người khác trước

Tôi sống ở khu nhà tập thể dành cho nhân viên gần 40 năm, tôi luôn tôn trọng và đối xử tốt với mọi người. Gặp ai, tôi cũng chào hỏi và luôn giúp đỡ mọi người bất cứ khi nào có thể. Hàng xóm đều nói tôi là người tốt. Khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái các tổ chức của ĐCSTQ, họ đều lắng nghe và đồng ý thoái.

Một cặp vợ chồng ở độ tuổi ngoài 80 sống ở tầng dưới. Họ chiếm dụng không gian chung ở lối đi bất cứ chỗ nào họ muốn và cãi nhau với khá nhiều người. Không ai muốn dính dáng gì đến họ, nhưng tôi khá thân thiết với họ.

Cách đây vài năm, hai vợ chồng này để một đống rác trong lối đi cầu thang. Con trai tôi sắp kết hôn, nên chúng tôi muốn dọn dẹp nơi này một chút. Tôi đến gặp bà cụ và hỏi chúng tôi có thể chuyển đống rác sang nơi khác được không. Bà cụ lạnh lùng nói: “Tôi không biết—cô hỏi chồng tôi đi”.

Khi tôi nói chuyện với ông cụ và hỏi chúng tôi có thể chuyển đống rác sang nơi nào khác không, ông cụ bực mình trả lời trước khi bỏ đi: “Chúng tôi vẫn cần xài những thứ đó, hết chỗ để rồi“.

Hai ngày sau (trước ngày con trai tôi lấy vợ), vài người thân đến để giúp tôi dọn dẹp hành lang. Họ bỏ đi một số thứ không còn sử dụng được, chẳng hạn cây chổi cũ và một số tấm ván gãy. Một hôm, bà cụ nhìn thấy tôi và lạnh lùng nói: “Không biết ai đã ném hết đồ của chúng tôi đi rồi”.

Tôi nói: “À, chắc là mấy người bà con đến giúp con dọn dẹp nhà. Nếu bác vẫn cần xài, con sẽ trả lại tiền cho những món đồ bác bị mất“. Bà cụ nói: “À thì, thật ra mấy cái đó cũng không xài được nữa. Tôi chỉ hỏi vậy thôi”.

Vài ngày sau, tôi mua một ít quà biếu hai ông bà cụ xem như xin lỗi họ. Họ rất ngạc nhiên. Sau đó, họ nhiều lần nói với những người khác rằng: “Cô ấy tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy quả thực là một người rất tốt“.

Một hôm, bà cụ tình cờ nghe được vài cảnh sát ở tầng dưới nói rằng họ đến đây để bắt tôi. Bà chạy vội lên cầu thang và bảo tôi khóa cửa lại. Bà nói nhỏ với tôi: “Con ở yên bên trong. Cần gì thì bác sẽ lấy cho con”. Tôi rất cảm động trước sự thiện lương của bà cụ. Nhờ bà cụ báo động trước, cảnh sát đã không thể bắt được tôi.

Hàng xóm tầng trên đã chuyển đến đây từ vài năm trước. Lần nào trông thấy cô ấy tôi luôn chủ động chào. Ban đầu cô ấy khá lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng đã nhanh chóng thay đổi thái độ và cũng nhiệt tình chào tôi. Năm đó khi con trai tôi kết hôn, chúng tôi đã sửa lại căn nhà và dán tường bằng giấy dán tường thật đẹp.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi sửa nhà, tôi nhìn thấy các bức tường xung quanh nhà vệ sinh bị ẩm ướt, giấy dán tường bị bạc màu. Tôi nhờ người gọi điện cho hàng xóm tầng trên đến xem. Khi nhìn thấy tường nhà tôi bị thấm nước, cô ấy ngại ngùng nói: “Thật sự xin lỗi chị. Chắc do con gái tôi rồi. Lúc cháu gội đầu, tóc rụng đã làm tắc đường ống nước. Chị cứ sửa lại và tôi sẽ trả tiền cho chị”.

Tôi nói: “Chỉ là vô ý thôi mà. Sau này cháu cẩn thận hơn là được“. Tôi nói với chồng: “Cô bé tầng trên không cố ý, vả lại tiền không thể mua được tình bạn. Chúng ta hãy bỏ qua và đừng yêu cầu cô ấy trả lại tiền sửa nhà nhé”. Chồng tôi đồng ý.

Sau lần đó, cô ấy thậm chí còn thân thiện hơn và nói với bạn bè của cô rằng: “Người hàng xóm này tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy là người rất tốt. Tất cả tuyên truyền trên TV đều là giả để lừa gạt mọi người. Chúng ta không nên tin những tuyên truyền đó nữa”.

Tòa nhà chúng tôi cách âm không tốt nên tôi luôn nhắc nhở gia đình mình giữ yên lặng để không làm phiền hàng xóm xung quanh. Tôi lau dọn hành lang định kỳ trong nhiều năm. Mùa đông khi tuyết rơi, tôi quét tuyết xung quanh lối vào để mọi người ra vô chung cư thuận tiện. Hàng xóm nhìn thấy những điều nhỏ nhặt tôi làm và thường khen tôi. Tất cả họ đều biết tôi là học viên Đại Pháp.

Hai bên hàng xóm của tôi đều ở độ tuổi 80 và sống một mình. Tôi luôn giúp đỡ họ bằng mọi cách có thể và chúng tôi rất thân thiết. Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và họ rất tiếp nhận. Hằng năm, tôi đều tặng cho mỗi gia đình hàng xóm lịch chân tướng và họ rất thích. Trong thời kỳ phong tỏa do dịch bệnh, tôi mang cho họ bánh bao và những món tôi tự làm để giúp họ trong những ngày khó khăn. Họ rất cảm động bởi sự thiện lương của tôi.

Có lần, bà cụ hàng xóm bên trái nói với tôi: “Lần đầu gặp con, bác đã thấy con là người rất tốt, bác nói với mấy đứa con của bác rằng bác rất may mắn khi có hàng xóm là học viên Pháp Luân Công. Bác nói với chúng rằng con là người rất tốt“.

Ông cụ hàng xóm bên phải cũng nói với tôi: “Con là người tốt nhất trong chung cư này. Bác tin con và sẽ luôn ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Cảm ơn con đã đối xử rất tốt với bác”. Kỳ thực, một đồng tu từng làm chung cơ quan với ông cụ đã nhiều lần cố gắng giảng chân tướng cho ông, nhưng ông khá cố chấp và không chịu lắng nghe. Tôi rất vui khi bây giờ ông đã minh bạch chân tướng.

Loại bỏ tâm oán giận và thù hận

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, hơn 30 năm trước, khi tôi còn đang làm việc, vợ của một vị lãnh đạo trong công ty cứ khăng khăng rằng tôi đã phá hoại cuộc hôn nhân của cháu trai bà ấy. Bà ấy bịa đặt vu khống để hủy hoại thanh danh của tôi và lan truyền tin đồn cho các đồng nghiệp của tôi. Một số người tin theo và có ấn tượng không tốt về tôi.

Kỳ thực tôi hoàn toàn không hề hay biết chuyện này. Sau này tôi mới biết cháu trai bà ấy và một người bà con của tôi đã từng hẹn hò—nhưng chỉ được hai lần. Người bà con cảm thấy họ không hợp nên đã thôi không hẹn hò với cháu trai của bà ấy nữa.

Tôi rất tức giận bởi tôi là người luôn có lòng tự trọng và tính kỷ luật cao. Tôi khó lòng chịu đựng những đồn thổi và vu khống như vậy. Nhưng người phụ nữ đó là “cọp cái“ hung dữ có tiếng. Tôi phải kìm nén cơn tức giận trong lòng và cố gắng tránh mặt hai vợ chồng bà ấy hết mức có thể.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ: “chư vị chỉ có vai trò độ nhân” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago [2005]). Tôi đã loại bỏ tâm oán hận đối với bà ấy, không còn thù hận trong tâm nữa.

Có lần, tôi nhìn thấy bà ấy ở ngoài đường. Bà ấy quay người đi khi trông thấy tôi từ xa. Tôi đến gần và mỉm cười chào bà ấy. Bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi và đỏ mặt nói: “Ồ là cô à. Tôi đi mua sắm trong siêu thị. Cô đi đâu vậy?” Tôi chưa kịp trả lời thì bà ấy đã hỏi: “Sao cô trẻ hoài vậy?” Tôi nói: “Vì em tập Pháp Luân Công”. Trước khi tôi kịp nói gì thêm thì một người quen của bà ấy đã gọi bà ấy đi mất.

Tôi nghĩ mình phải giảng chân tướng và cứu bà ấy. Tôi tình cờ gặp chồng của bà và nói với ông ấy chân tướng Pháp Luân Công, nhờ ông nói với vợ những điều tôi đã nói để bà ấy cũng được cứu. Ông ấy nói sẽ làm như vậy. Tôi cũng nói chuyện với em gái của ông và đưa cho cô ấy một số tài liệu chân tướng. Tôi dặn cô ấy chuyển cho chị dâu sau khi cô đọc xong tài liệu. Sau này, khi tôi tình cờ gặp lại người phụ nữ đó, chúng tôi đã có buổi trò chuyện rất thân thiết, vui vẻ.

Cũng hơn 30 năm trước, vì thương cảm, tôi đã rủ một người bà con đến sống cùng chúng tôi. Cô ấy mắc bệnh đau dây thần kinh từ khi còn nhỏ và lúc đó đang thất nghiệp. Tôi đăng ký cho cô ấy khóa học may gần nhà, đóng tiền học cho cô, hy vọng cô sẽ có được nghề nghiệp để kiếm sống sau này.

Cô ấy sống cùng chúng tôi khoảng sáu tháng. Lúc đó con trai tôi vẫn còn nhỏ và sức khỏe của tôi cũng không tốt. Tôi rất vất vả khi phải vừa đi làm, chăm sóc con nhỏ, làm việc nhà và nấu ăn cho cả gia đình. Cô ấy đi học may cả ngày và không hề giúp tôi bất cứ việc nhà nào.

Tôi đã cố gắng hết sức giúp đỡ để cô ấy có thể ăn ngon, sống tốt và học được nghề để có cuộc sống tốt hơn sau này. Mỗi lần cô ấy về thăm nhà, tôi luôn mua cho cô ấy những món đồ tốt để cô mang về cho mẹ và con gái của cô.

Lúc sống cùng chúng tôi, cô ấy mấy lần bị đau dây thần kinh, mỗi lần như vậy, tôi đều mua thuốc và nấu những món đặc biệt cho cô ấy. Tôi ngày đêm túc trực chăm sóc cho cô. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nói một lời cảm ơn, thậm chí còn có chút ghen tỵ với tôi.

Có lần, mẹ cô ấy nói với mẹ tôi rằng con gái bà ấy đã nói: “Chị ấy [ý nói tôi] sống trên thiên đàng. Chị có người chồng tốt bụng, đẹp trai, biết kiếm tiền. Còn con không được may mắn như chị ấy“. Tôi chẳng để tâm khi mẹ tôi kể cho tôi nghe chuyện này. Sau khi học xong khóa học may, cô ấy về quê, mở một tiệm may nhỏ, và cuộc sống của cô ấy đã cải thiện.

Khoảng một năm sau, tôi nghe một người bà con khác nói rằng khi tôi không có ở nhà, cô ấy đã cám dỗ chồng tôi và họ đã ngoại tình. Tôi hầu như phát hoả khi nghe chuyện này, trong tâm ngập tràn lòng oán hận và tự trách bản thân. Tôi đã nghĩ đến việc trả thù, ly dị, thậm chí là tự tử. Nhưng khi nghĩ đến con trai còn nhỏ và cha mẹ già đã nuôi tôi khôn lớn, tôi đã từ bỏ những ý nghĩ đó. Vì giữ thể diện, tôi không dám kể với ai và chôn chặt nỗi đau trong lòng. Không lâu sau, sức khỏe của tôi ngày càng tệ đi và tôi bị suy nhược thần kinh, viêm dạ dày, viêm đại tràng, các vấn đề về tim, thiếu máu, hạ đường huyết và những vấn đề sức khỏe khác.

Nỗi đau thể xác và tinh thần khiến tôi bi quan và thống hận. Tính cách tôi cũng thay đổi. Tôi mất đi sự nhiệt tình và tự tin, còn oán hận chồng sâu sắc. Tôi coi thường anh ấy và sống trong đau khổ. Người bà con mà tôi đã từng giúp đỡ vô điều kiện nay trở thành kẻ thù. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta! Tôi cắt đứt quan hệ với cô ta và không liên lạc trong tám năm trời. Khi chúng tôi tình cờ chạm mặt, tôi thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô ấy. Cô ấy cũng nhận ra thái độ của tôi và tránh xa tôi.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi buông bỏ mọi thù hằn, oán hận sâu trong tâm và tha thứ cho tất cả những người đã từng làm tôi tổn thương. Tôi lại trở nên thiện lương và nhiệt tình như trước đây. Tôi đã minh bạch rằng tất cả chúng sinh từng là thân nhân của Sư phụ, vậy họ cũng là thân nhân của tôi. Đời này họ đến thế gian này là để được Đại Pháp cứu độ. ĐCSTQ đã phá hủy hoàn toàn các giá trị văn hóa truyền thống của Trung Quốc, và đạo đức thế gian đang suy thoái nhanh chóng. Bao nhiêu người có thể giữ vững bản thân mà không phạm sai lầm?

Tôi hòa giải với người bà con và nói với cô ấy về Đại Pháp. Tôi tặng cô ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô ấy đã bước vào tu luyện và trở thành học viên Đại Pháp. Có lần tôi nhờ cô ấy đưa tôi đến gặp cô giáo cấp hai của tôi, sống cùng làng với người bà con. Tôi giảng chân tướng cho cô giáo và chồng của cô. Cả hai người rất vui khi gặp lại tôi và biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm ơn người bà con đã giúp tôi tìm được cô giáo. Mối quan hệ của tôi với chồng cũng trở lại bình thường.

Lời kết

Sau khi loại bỏ tâm oán hận và phá bỏ bức tường dày trong tâm, tôi thấy mình đồng hóa với Pháp và thực sự thăng hoa trong tu luyện tâm tính. Tôi minh bạch rằng Đại Pháp đã tạo ra tôi để thụ ích người khác, và tôi chỉ có vai trò duy nhất là giảng chân tướng cứu người.

Nếu không nhờ Sư phụ và Đại Pháp cứu độ, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao trong thế giới hỗn loạn ngày nay. Là học viên Đại Pháp, chúng ta phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn và thậm chí trở thành những người tốt hơn. Chỉ Đại Pháp mới cải biến con người từ căn bản. Chúng ta phải tận dụng tốt thời gian quý giá còn lại và làm tốt hơn nữa ba việc cần làm, hoàn thành sứ mệnh trợ Sư cứu nhiều chúng sinh hơn.

Đệ tử cảm tạ Sư phụ!

(Bài viết được chọn để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/31/477617.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/7/218521.html

Đăng ngày 23-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share