—— Nhớ đến [trải nghiệm] giảng chân tướng trước máy ghi hình của CCTV vào năm đó

Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục (tác giả kể lại bằng miệng, đồng tu chỉnh lý)

[MINH HUỆ 21-05-2024] Trước năm 36 tuổi, tôi giống như hầu hết mọi người, đi học, làm việc, kết hôn và sinh con trong hoàn cảnh xã hội hiện thực; tôi có một công việc vừa ý, vợ chồng tôi có một con trai đáng yêu và hoạt bát, cuộc sống yên bình tự nhiên, cũng được tính là trải qua những tháng ngày thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên, một vụ tai nạn xe đột nhiên ập đến, khiến cuộc sống của tôi thay đổi rất lớn, sau đó tôi lại thấy ánh sáng hy vọng trong hoàn cảnh tuyệt vọng, trải nghiệm trên con đường này giống như câu chuyện thần thoại.

Một vụ tai nạn bất ngờ

Vào một buổi sáng mùa hè năm đó, tôi mặc chiếc váy rất đẹp, và đạp xe đi làm như thường lệ. Khi đạp xe đến chỗ giao nhau với đường ray xe lửa, người đàn ông đạp xe trước tôi đã tăng tốc để băng qua đường, tôi cũng theo sát phía sau để chuẩn bị băng qua đường. Ngay lúc ấy, một chiếc xe khách lớn chạy đến đối diện che khuất tầm nhìn của tôi quan sát xe lửa. Khi xe khách chạy đến chỗ giao lộ, tôi thấy tất cả hành khách ngồi ở cuối xe đều hoảng sợ và nhanh chóng dồn lên phía trước, khi đó tôi phát hiện xe lửa đã chạy đến rồi. Xe khách vừa đi qua, tôi thấy xe lửa đang lao thẳng về phía mình, bánh trước xe đạp của tôi đã qua khỏi đường ray, bánh sau chỉ còn một chút nữa là qua được. Tại khoảnh khắc đó, tôi và xe ngã xuống …

Đến khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh ở bệnh viện. Bác sỹ nói rằng, một bên chân của tôi bị dập nát xương từ đầu gối trở xuống, phải đoạn chi thì mới có thể giữ được tính mạng. Đột nhiên tôi nghe như sấm bên tai, lập tức cảm thấy như trời đất sụp đổ, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này, tuổi trẻ, dung mạo, sức khỏe và hạnh phúc, tất cả những thứ mỹ hảo mà tôi từng có đều sẽ vĩnh viễn rời bỏ tôi mà đi, cuộc sống của tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Thời điểm đó là mùa hè, vì vết mổ bị nhiễm trùng, nên tôi lại làm phẫu thuật đoạn chi lần thứ hai, nỗi thống khổ cả thân lẫn tâm và cú sốc tinh thần rất lớn luôn luôn đeo bám tôi, một ngày dài như một năm. Tinh thần của tôi không tỉnh táo, sắc mặt buồn bã, không thấy bất cứ hy vọng nào, tôi đã không còn dũng khí để sống tiếp nữa. Cuộc đời của tôi gần như đi đến đường cùng, tôi lặng lẽ viết lại di thư. Mẹ biết tâm tư của tôi, nên bà cố gắng khuyến khích và an ủi, còn con trai 10 tuổi quỳ xuống trước mặt tôi và khóc: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con!” Khi ấy, cõi lòng tôi tan nát …

Nửa năm sau, tôi lắp chân giả, trở lại công ty để tiếp tục làm việc. Nhưng từ đó trở đi, tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi cảm thấy tự ti, dễ tức giận, tính tình cáu gắt, miễn là tôi không vừa lòng một chút thì sẽ nổi nóng, trước đó tôi không thể nói những lời khó nghe nhưng [bây giờ] tôi bắt đầu mắng người khác, tôi lựa chọn mọi cách có thể trút giận để làm mất cảm giác khó chịu và thống khổ trong tâm.

Vài năm sau, tôi bị công ty sa thải, hàng tháng tôi chỉ có hơn 300 nhân dân tệ chi phí sinh hoạt. Tôi ra ngoài làm thuê, nhưng thân thể chịu không nổi, tôi cảm thấy chán nản, ruồng bỏ bản thân, tệ hơn nữa, tôi còn chơi mạt chược bất kể ngày đêm để giết thời gian, mơ mơ hồ hồ sống qua ngày.

Gặp Đại Pháp [và] thấy ánh sáng hy vọng

Năm 1998, em gái tôi tu luyện Pháp Luân Công, em đến hồng Pháp cho tôi, và vui mừng nói: “Chị à, công này tốt lắm, chị cũng luyện nhé.” Em gái biểu diễn động tác luyện công cho tôi xem, tôi xem đến bài công pháp thứ năm yêu cầu phải ngồi song bàn, tôi cảm thấy nhụt chí và nói: “Chị làm sao có thể ngồi được? Chân chị không thể co lại bình thường, chị không luyện được đâu.” Không lâu sau, em gái lại đến tìm tôi, em nói: “Chị à, chị không luyện công, vậy thì chị đọc sách trước nhé.” Và tôi đã đồng ý.

Khi tôi cầm cuốn sách chính của Pháp Luân Công là “Chuyển Pháp Luân” lên đọc, tôi ngáp liên tục, buồn ngủ chịu không nổi. Nhưng tôi nhớ tới trước đó em gái đặc biệt dặn dò: “Chị đọc sách không thể dừng lại, phải xem hết một mạch.” Vì vậy, tôi đi rửa mặt, rồi xoa xoa mắt, sau đó tôi lại đọc tiếp. Khi tôi đọc đến hai chữ “tu luyện”, tôi rất cảm động, cảm thấy phấn khích không diễn tả được, tôi phát ra một niệm từ tận đáy lòng: Mình cũng muốn tu luyện!

Tháng 03/1999, tôi bắt đầu đến điểm luyện công để tham gia luyện công tập thể. Khi ấy, tôi có tâm lý tự ti, sợ bị các đồng tu ghét bỏ. Khi học đến kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998]” của Sư phụ, tôi thấy Sư phụ trả lời câu hỏi cho đệ tử:

“Đệ tử: Không có chân (một chân), và không có tay (thiếu tay), vừa không thể ngồi xếp bằng lại không thể làm động tác, thì tu thế nào?
Sư phụ: Tôi đã giảng, tu Đại Pháp là điều nghiêm túc, ở đây tôi truyền Pháp là để con người tu luyện, cũng chính là nói rằng anh ta có thể tu luyện, mà lại chú trọng vào nhân tâm. Nói không có tay, lại cũng chẳng có chân, có cái tâm này mà tu thôi, chư vị dùng một chân, một tay mà làm, tôi nghĩ cũng sẽ xuất hiện kỳ tích, quan trọng là nhìn nhân tâm.”

Khi đọc đến đây, tôi cảm động đến bật khóc, hóa ra Sư phụ chỉ nhìn tâm của tôi! Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải tu luyện thật tốt.

Trải qua một khoảng thời gian chịu khổ, tiêu nghiệp, nỗ lực và kiên trì, cuối cùng tôi đã có thể ngồi song bàn, tôi thực sự rất vui. Điều kỳ diệu hơn là, khi tôi ngồi đả tọa luyện công, mặc dù một bên chân là chân giả từ đầu gối trở xuống, nhưng tôi lại cảm thấy rõ ràng bắp chân thẳng đến bàn chân, cho đến các ngón chân và đặc biệt là ngón chân cái đều có cảm giác, hết sức rõ ràng, tôi đều cảm giác được, đó là sự thật! Điều đó thực sự rất khó tin, Sư phụ giúp tôi đả thông tất cả thần kinh và kinh mạch, thân thể ở không gian khác luyện công và biến hóa, không bị ảnh hưởng chút nào, tôi rất vui và phấn khích, Đại Pháp thực sự thần kỳ lắm! Sư phụ lại càng vĩ đại và từ bi vô tỷ! Tôi không thể biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ.

Khi tôi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, chính Đại Pháp mang đến cho tôi hy vọng mới, thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực sự cảm nhận được sự siêu thường và mỹ hảo của tu luyện, điều đó càng khiến tín tâm tu luyện của tôi thêm kiên định. Kể từ đó trở đi, cuộc sống của tôi đã thấy ánh sáng hy vọng.

Giảng chân tướng trước máy ghi hình của CCTV

Ngày 20/07/1999, ĐCSTQ và tập đoàn Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại điên cuồng đối với Pháp Luân Công. Các kênh truyền thông và báo chí ở Trung Quốc đại lục như Đài truyền hình trung ương (CCTV), Tân hoa xã, Nhân Dân nhật báo, Quang Minh nhật báo, Trung Quốc thanh niên báo dưới sự khống chế của tập đoàn họ Giang, đã phát động chiến dịch tuyên truyền tẩy não toàn dân, lấy xách động thù hận để phỉ báng và hãm hại Pháp Luân Công, truyền bá những lời nói dối ngụy biện, lấy cuộc bức hại điên cuồng để phô trương thanh thế dư luận, lấy cuộc bức hại tàn khốc để góp sóng thành bão.

Trong một lúc, mây đen vần vũ, những lời nói dối rợp trời dậy đất đầu độc chúng sinh. Cuộc thỉnh nguyện hòa bình ngày 25/04 của các học viên Pháp Luân Công bị vu khống thành cuộc bao vây Trung Nam Hải; [những học viên] đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, ngay cả chỉ nói một câu thật lòng, thì cũng bị kết án vào trại lao động; tất cả đài truyền hình, đài phát thanh và báo chí trên toàn quốc đều lên tiếng đàn áp và bức hại thay cho tà đảng; quyền lợi hợp pháp của các học viên Pháp Luân Công bị tước đoạt, ngay cả nơi để nói một câu chân thật cũng không có.

Từ ngày 20/07/1999 trở đi, tất cả phụ đạo viên ở địa phương đều bị bắt cóc và giam giữ, tất cả đồn công an và công ty đều thống kê xem ai luyện Pháp Luân Công. Khi ấy, tôi ở nhà cả ngày, tâm tình nặng nề, cảm thấy trong tâm ức chế vô cùng. Nhưng thật không ngờ, một cuộc phỏng vấn được dàn xếp trước nhằm tuyên truyền phản diện đột nhiên lại trở thành cơ hội rất tốt để tôi nói lên sự thật, phơi bày lời dối trá và biểu đạt tiếng lòng của mình.

Ngày hôm đó, tôi và em gái học Pháp và luyện công ở nhà, đồn công an cử người đến gõ cửa. Thời điểm đó là mùa hè, chân giả của tôi lộ ra rất rõ. Sau khi vào nhà, anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, và hỏi tôi có phải tên là A không? Chân và thân thể thay đổi sau khi luyện Pháp Luân Công phải không? Tôi trả lời: “Phải rồi.” Anh ta nói: “Một lát nữa sẽ có người đến phỏng vấn chị.” Tôi nói: “Các anh đến đi, tôi đang đợi các anh đây.”

Tôi và em gái định thay quần áo đẹp để tham gia cuộc phỏng vấn, nhưng chúng tôi còn chưa kịp thay đồ, thì đã thấy một nhóm đông người ồ ạt kéo vào nhà. Trong đó có người bên Ủy ban chính trị pháp luật, cục công an, còn có người bên đồn công an và tổ dân phố, nói chung khoảng 16 hay 17 người, trong đó có một người vác máy ghi hình cỡ lớn.

Họ đi vào nhà và hỏi: “Các chị luyện Pháp Luân Công à?” Tôi trả lời: “Đúng rồi.” Ký giả lại hỏi: “Chị luyện bao lâu rồi?” Tôi trả lời: “Tôi luyện chưa lâu lắm.” Ký giả hỏi tiếp: “Vậy các chị nói xem, luyện Pháp Luân Công tốt đến thế nào?”

Tôi ngồi trên giường và nói: “Kể từ khi tôi bị tàn tật, tôi mang đến nhiều phiền phức cho gia đình, toàn bộ nửa bên người lắp chân giả của tôi đều bị ảnh hưởng, cánh tay và bàn tay không có sức, cầm chén nước cũng cầm không vững, tôi phải dùng lòng bàn tay còn lại thì mới giữ được, thân nhân luôn phải giúp đỡ và hầu hạ tôi, chính tôi cảm thấy rất khổ sở.”

Lúc này, ký giả hỏi tôi: “Bây giờ quốc gia không cho luyện, thì chị vẫn luyện hay sao?” Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Những người già yếu tàn tật như chúng tôi đây, nếu không luyện [Pháp Luân Công], thì các anh có thể chịu trách nhiệm về sức khỏe của chúng tôi hay không? Chúng tôi giúp quốc gia tiết kiệm bao nhiêu chi phí y tế hả?” Ký giả không biết nói sao.

Tôi lại nói: “Kể từ khi bị tàn tật, tôi bị tổn thương tâm lý và chấn động tinh thần, tính tình cáu gắt, thiếu kiên nhẫn, có việc không thuận tâm thì sẽ mắng người, tôi đã đến mức không thể nói chuyện mà không mắng người. Kể từ khi học Pháp Luân Công, tính tình của tôi thay đổi, không còn mắng người nữa, tôi có thể nhẫn nại, đối xử tử tế với người khác, tôi không chỉ có thể tự lo cho mình, mà còn có thể giúp làm một số công việc nhẹ ở nhà, gia đình cũng trở nên hòa thuận.”

Tôi nói tiếp: “Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thay đổi rất nhiều, trước đó khi lên cầu thang, tôi phải nhấc chân này lên, bởi vì chân rất nặng, bây giờ không cần nữa, tôi lên cầu thang rất nhẹ nhàng, rất nhanh, toàn thân nhẹ nhõm, tuyệt lắm…”

Ký giả hỏi tôi: “Vậy chân này của chị có thể ngồi song bàn được không?” Em gái tôi nói: “Chị hai, chị ngồi song bàn cho anh ta xem nhé.” Tôi nói: “Được, tôi kéo chân lên cho các anh xem.” Tôi chuẩn bị kéo chân lên, thì có một công an lập tức nói: “Ái chà, chị đừng làm, khó chịu lắm đó.” Tôi nói: “Không sao.” Tôi từ từ di chuyển chân, chỉ vài giây là tôi có thể ngồi song bàn. Công an nhìn thấy liền nói: “Ái chà, chị mau bỏ chân xuống, chúng tôi không cần xem, không cần xem đâu.” Kỳ thực, trong khoảng thời gian đó, tôi ngồi song bàn vẫn phải xoay hông trước, hoạt động hoạt động, rồi làm một chút động tác chuẩn bị, ấy vậy mà khi đó tôi có thể kéo chân lên ngay, tôi nghĩ đây là Sư phụ gia trì cho mình, giúp tôi chứng thực Đại Pháp.

Sau khi kéo chân song bàn, tôi lại biểu diễn bài công pháp thứ năm thần thông gia trì pháp cho họ xem, và tôi đả thủ ấn. Tôi nói với họ: “Công này ai luyện thì người đó thụ ích, thân thể tôi hiện rất nhẹ nhàng, cả tâm lẫn thân đều thụ ích, nếu không cho tôi luyện, thì ai trong số các anh có thể chịu trách nhiệm về sức khỏe của tôi không?”

Ký giả lại hỏi: “Vậy bây giờ quốc gia không cho phép luyện, chị vẫn luyện hay sao?” Tôi đối diện với tất cả những người có mặt ở đó, kiên định mà nói: “Luyện!” Người bên Ủy ban chính trị pháp luật nghe xong, đã tức giận và trừng mắt nói: “Đừng quay! Đừng quay! Các anh đừng quay cảnh này!” Sau đó, người đó lại nói: “Chị ta có thể không luyện sao? Pháp Luân đang xoay trong bụng chị ta đấy.” Người đó vừa nói xong, thì tôi thấy cả nhóm người kia vội vã rời đi.

Ngay khi họ vừa đi khỏi, tôi và em gái vui mừng ôm nhau, cả hai chúng tôi đều rơi lệ, cảm giác ức chế trong tâm lâu ngày cuối cùng đã tiêu tan. Em gái vui mừng nói: “Thực sự tốt quá! Chúng ta đã chứng thực Đại Pháp rồi!” Tôi cũng phấn khích nói: “Đúng vậy, chúng ta cuối cùng đã có cơ hội lên tiếng rồi, chị cuối cùng đã bày tỏ những lời trong tâm mình!” Hai chị em chúng tôi rất vui, vừa cười vừa khóc … Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, niềm vui, sự phấn khích, và lòng biết ơn.

Các ban ngành như Ủy ban chính trị pháp luật âm mưu an bài lần phỏng vấn này, họ muốn lấy hình thế bức hại rợp trời dậy đất khi ấy để đe dọa tôi, khiến tôi nói không luyện [Pháp Luân Công] khi đối diện với áp lực, sau đó thông qua nội dung quay phim để tuyên truyền phản diện, phỉ báng Đại Pháp và đầu độc chúng sinh. Nhưng điều khiến họ không hề nghĩ đến là, chúng tôi lại tận dụng cơ hội này để nói lên sự thật, phơi bày lời dối trá của tà ác và biểu đạt tiếng lòng của mình, chứng thực sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp.

Chớp mắt đã hơn 20 năm trôi qua, nhưng cho đến hôm nay khi hồi tưởng lại, cảnh tượng khiến tôi cả đời khó quên này vẫn rõ ràng trước mắt và ký ức vẫn còn mới tinh, cảm giác phấn khích và niềm vui đó giống như mới đến vào hôm qua. Nhân dịp kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 25, tôi viết ra trải nghiệm tu luyện này của mình, mong được chia sẻ với nhiều thế nhân hơn nữa, đồng thời đó cũng là sự khích lệ để tôi tu luyện như thuở ban đầu và tinh tấn tiến về phía trước!

Cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp vì đã ban cho con cuộc đời mới, cảm tạ Sư tôn vĩ đại vì đã từ bi cứu độ!

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org )

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/5/21/【慶祝5.13】「不錄-不錄-這個你們別錄-」-477613.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/1/218407.html

Đăng ngày 28-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share