Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011, và chủ yếu là độc tu. Tôi không thể nhìn được những điều ở không gian khác, nhưng tôi thường cảm thấy Sư phụ ở bên cạnh tôi, bảo vệ và điểm hóa cho tôi để có thể đề cao trong tu luyện.

Hơn 30 năm trước, trước khi bắt đầu tu luyện, tôi là một người trầm tính, không thích nói chuyện, tính tôi nhút nhát nhưng tôi không bao giờ ngừng suy nghĩ về mọi thứ. Tôi luôn muốn biết con người đến từ đâu và tại sao chúng ta lại ở đây trên trái đất này. Những ý niệm đó theo tôi cả ngày.

Thẳm sâu trong lòng, tôi thường xuyên cảm thấy cô đơn như thể tôi đang tìm kiếm điều gì đó. Khi ở bên người thân hay bạn bè, tôi luôn là người lắng nghe. Thực ra, tôi không nghe những gì họ nói, bởi tôi không hứng thú, và họ cũng không muốn nghe những gì tôi nói.

Trong mắt gia đình và bạn bè, tôi là “người ngoài Trái Đất”, những gì tôi nói, tôi làm hoặc tôi nghĩ đều khác với hầu hết mọi người. Tôi không biết gì về quan hệ xã hội. Gặp mọi người tôi sẽ đỏ mặt, cười một cách ngây ngô. Tôi thẳng thắn, rất nghiêm túc, và luôn tin vào những gì người khác nói. Tôi cũng giúp đỡ người khác mặc dù họ thường đáp lại với tôi rất tệ.

Mẹ tôi thường tự hỏi tại sao bà lại sinh ra một đứa con lập dị như tôi. Bà thường trách tôi quá vô tri. Tôi nghe không hiểu, còn hỏi lại bà: “Tại sao con phải nghi ngờ người khác ạ?” Mẹ tôi buồn bã đến nỗi không biết nên cười hay nên khóc.

Từ nhỏ tôi đã thích vẽ và đặc biệt là vẽ các tiên nữ. Nhiều khi tôi tưởng tượng mình cũng là một nàng tiên đến từ thiên thượng. Tôi có thể bay đến những nơi mà tôi thường mơ ước. Tôi hỏi người nhà rằng tiên nữ có thật hay không, nhưng họ nói đó chỉ là do tưởng tượng. Tôi không bao giờ chán đọc hoặc xem các câu chuyện cổ tích, truyện thần thoại và phim cổ trang. Tôi thường mơ thấy mình là một hiệp sỹ áo trắng hành thiện trị ác. Vậy nên trong ba năm trung học, tôi hầu như mặc toàn đồ trắng. Ở trường, ngoại trừ các môn nghệ thuật, thơ ca, và văn học cổ đại được dạy trong các tiết ngôn ngữ, các môn còn lại như toán, lý, hóa tôi đều học kém. Trong giờ học, tôi hoặc là vẽ giáo viên hoặc ngồi suy tưởng.

Rời phổ thông, tôi đăng ký vào một trường nghệ thuật, nhưng ngày nay, hầu hết giới nghệ thuật đều ủng hộ các tác phẩm trừu tượng và hiện đại của Picasso, Van Gogh và những họa sỹ tương tự. Thậm chí còn có những lớp học dạy người ta cách vẽ những thứ biến dạng, như vẽ đầu người quá to, thân hình ngắn, mắt đờ đẫn, màu sắc xám xịt và những tác phẩm như vậy được coi là đẹp. Tôi không thấy chúng đẹp ở điểm nào, nhưng lại không dám bày tỏ ý kiến ​​của mình vì sợ bị cười nhạo. Điều này khiến tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi không biết mình nên vẽ gì. Sau khi học vẽ được bốn năm, tôi đã chọn trung thành với những gì trong tâm tôi muốn vẽ. Đó thường là bức họa những người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt âu sầu.

Khi tôi tốt nghiệp đi làm, hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều rất nhàn nhã. Họ thường dành thời gian nói chuyện với cấp trên và mời họ đi ăn tối sau giờ làm việc. Bất cứ khi nào có nhân viên mới được tuyển dụng, anh ấy hoặc cô ấy phải nộp đơn xin gia nhập đảng cộng sản. Tôi hỏi một người có hơn 20 năm tuổi đảng: “Tại sao chị muốn vào Đảng? Vào Đảng để làm gì?” Cô ấy không thể giải thích một cách rõ ràng, chỉ nói rằng hàng ngày phải họp và phải đóng đảng phí hàng tháng. Một khi trở thành đảng viên, thì sẽ được thăng chức và kiếm được rất nhiều tiền. Thấy vậy tôi quyết định không vào Đảng. Người quản lý của tôi đã nhiều lần yêu cầu tôi vào Đảng, nhưng tôi đều từ chối. Tôi đã làm việc chăm chỉ, nhưng không đủ khả năng mua ô tô hoặc mua nhà. Tuy nhiên, điều đó không làm tôi bận tâm. Hàng ngày sau khi tan sở, tôi thà đi loanh quanh khắp các con phố gần đó còn hơn là nịnh nọt lãnh đạo hoặc chơi bài và trò chuyện với họ. Tôi thường đứng bên đường nhìn người đến người đi, nỗi cô đơn tồn tại sâu thẳm trong tâm tôi ngày càng tăng lên. Tôi đã vô số lần thầm hỏi rằng ý nghĩa nhân sinh là gì? Tại sao trong lòng tôi lại thống khổ đến thế? Tại sao tôi thấy mọi thứ trên thế giới này thật nhàm chán?

Thay đổi cách sống

Sau đó tôi kết hôn và có một con nhỏ. Tôi nhanh chóng quyết định nghỉ việc để chăm con, bởi tôi nhận thấy rằng ở Trung Quốc, giáo dục cho thế hệ trẻ có nghĩa là nhồi sọ, la mắng và ép buộc. Trẻ em được gửi đến đủ loại lớp học nhưng chúng không được dạy cách trở thành người tốt. Tôi thuê một căn nhà ở vùng ngoại ô nơi tôi sống và bắt đầu mở nhà trẻ vào năm 2010. Tôi không xin giấy phép vì nếu xin tôi sẽ phải tuân theo chương trình giảng dạy chuẩn. Tôi chỉ muốn trẻ em bảo trì sự ngây thơ và phát triển tính cách tốt đẹp. Không lâu sau đó, nhà trẻ của tôi bị báo cáo với chính quyền là phi pháp và gây ảnh hưởng đến hàng xóm. Do vậy, tôi phải đến vùng ngoại ô để tìm địa điểm cho một ngôi trường mới vào mùa xuân năm 2011.

Một ngày nọ, tôi trở về nhà trong tình trạng kiệt sức. Chồng tôi đưa cho tôi một phần mềm, nói rằng nó cho phép tôi truy cập vào các trang web ở nước ngoài. Lúc đầu, tôi chỉ đọc những tin tức mà người ta không thể đọc được ở Trung Quốc. Tôi không biết gì về ĐCSTQ và không quan tâm đến chính trị. Ngoài ra, việc phải chạy khắp nơi để tìm một địa điểm mới cho nhà trẻ cũng khiến tôi mệt mỏi và khó chịu mỗi ngày. Do đó, tôi chỉ dành một ít thời gian để xem các trang web ở nước ngoài.

Tìm được Đại Pháp

Cho đến tháng 9, khi tôi chuẩn bị tìm được địa điểm lý tưởng cho nhà trẻ, thì một hôm, trong lúc đang truy cập trang web ở nước ngoài như thường lệ, tôi bất ngờ thấy tiêu đề tin tức “Toàn cầu kiện Giang Trạch Dân”. Điều đó thu hút sự chú ý của tôi bởi Giang Trạch Dân là người đứng đầu ĐCSTQ khi đó, và bây giờ có vẻ như cả thế giới muốn đưa ông ta ra xét xử. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi nhấp vào đường dẫn và đọc rằng Giang Trạch Dân đã phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Công. Mặc dù Pháp Luân Công đã bị đàn áp từ năm 1999 và tất cả các kênh truyền hình đều phát sóng tin tức 24/7 bôi nhọ pháp môn này, nhưng tôi không biết gì về nó. Tôi thấy một đường dẫn khác đến một trang web và khi nhấp vào đó, tôi ngạc nhiên khi thấy có những câu chuyện về luân hồi, Thần Phật, v.v. Tôi đã vui mừng tột độ khi tìm thấy thông tin tuyệt vời như vậy và tự hỏi tại sao mình lại phát hiện ra những điều này. Trong quá trình đọc những câu chuyện đó, tôi phát hiện ra chúng được viết bởi các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một trong số đó là những câu chuyện luân hồi cá nhân. Tôi nghĩ chúng được viết rất hay và chân thật. Sau đó, tôi đọc được trong một bài viết rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách từ thiên thượng và có thể tải xuống miễn phí từ trang web Minh Huệ.

Đến tháng 11, cuối cùng tôi cũng hoàn thành việc dọn dẹp nhà mới và chuyển đến đó sống cùng con. Lúc đó có hai điều kì lạ đã xảy ra. Đầu tiên là việc dù trước đó tôi luôn khỏe mạnh, nhưng từ khi bắt đầu tìm kiếm nơi ở mới, tôi đã liên tục ho. Tiếp đến là việc để lau sạch bụi trên trần nhà, tôi đã đặt một chiếc ghế lên bàn và đứng lên đó. Ngay khi đó, một chân ghế bị gãy và tôi ngã từ trên cao xuống sàn xi măng. Tay trái của tôi bị đè mạnh và phát ra một tiếng động lớn, tôi nghĩ rằng nó đã gãy rồi và cố gắng ngồi dậy trong đau đớn. Đúng lúc đó, mấy giáo viên từ bên ngoài đi vào, tôi không muốn họ biết rằng tôi đã bị tai nạn nên nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục công việc của mình. Chẳng mấy chốc, cánh tay tôi đã hết đau. Tôi nghĩ rằng thật kỳ lạ.

Đêm đầu tiên tôi chuyển đến, tầm 10 giờ tối, sau khi con tôi đi ngủ, tôi tải Chuyển Pháp Luân từ trang web và bắt đầu đọc. Tôi đã bị cuốn hút ngay lập tức. Khi tôi đọc đến trang thứ sáu:

Nơi vũ trụ này, chúng tôi thấy rằng sinh mệnh con người không phải sinh ra tại xã hội người thường. Sự sản sinh ra sinh mệnh chân chính của con người chính là sinh ra trong không gian vũ trụ.”

Tôi nhận ra: “Quả thực, tôi đến từ bên ngoài tinh cầu này! Chẳng trách tôi không hứng thú với bất cứ điều gì trên thế giới.” Tôi tiếp tục đọc cho đến khi đọc hết toàn bộ cuốn sách. Tôi cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình nhảy múa vì vui sướng. Từ đó trở đi, mọi cuốn sách trên thế giới này đều mất đi sức hấp dẫn đối với tôi. Tôi càng coi nhẹ mọi thứ hơn. Tôi xúc động chạy ra khỏi nhà và nhìn lên vầng trăng sáng. Tôi muốn hét lên: “Chuyển Pháp Luân là cuốn sách tuyệt vời nhất trên thế giới này!” Tôi nói với Sư phụ trong tâm mình, “Sư phụ, con muốn tu luyện và con sẽ tu luyện đến cùng.”

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nghe thấy tiếng nhạc rất hay và những giai điệu đó đã vang vọng suốt cả ngày. Tôi tìm kiếm khắp nơi để tìm nguồn phát ra tiếng nhạc đó nhưng không thấy. Tôi cảm thấy nó đến từ thiên thượng nhưng người khác lại không thể nghe thấy. Sau đó tôi hiểu rằng đó là những sinh mệnh trong thế giới của tôi ở các không gian khác đang ăn mừng vì tôi đã đắc Pháp. Vào buổi tối, tôi bắt đầu xem các bài giảng được ghi hình của Sư phụ trên mạng. Bài giảng chưa kết thúc, tôi đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình gục xuống bàn làm việc. Não tôi tê đi như thể tôi đã bị gây mê. Bài giảng của Sư phụ vẫn đang phát và tôi nghe thấy Ngài giảng:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết..” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Thì ra Sư phụ đã loại bỏ những thứ xấu ra khỏi não cho tôi!

Sau đó, tôi học theo băng hình của Sư phụ và bắt đầu thiền định. Tôi cảm thấy một Pháp Luân khổng lồ xoay tròn giữa hai lòng bàn tay. Nó mạnh đến nỗi tôi gần như lật người đi. Tôi nhanh chóng hết ho. Dường như Sư phụ đã bắt đầu thanh lọc cơ thể tôi. Tôi ngã từ độ cao lớn như vậy khi đang dọn dẹp nhà cửa và không sao cả. Bây giờ tôi nhận ra Sư phụ đã bảo vệ tôi. Tôi thật may mắn.

Vào dịp Tết năm 2012, tôi đã xem một buổi biểu diễn Shen Yun trực tuyến. Khi tấm màn sân khấu được kéo lên, tôi vô cùng sửng sốt. Cảnh tượng trên thiên đường được chiếu trên phông nền và các tiên nữ đang nhảy múa, tất cả đều quá đỗi quen thuộc với tôi. Đó chẳng phải là nơi tôi thường đến khi còn nhỏ sao? Đây chính là ngôi nhà thực sự của tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng các tiên nữ thực sự đã bay từ thiên đàng ra sân khấu và muốn cùng họ trở về nhà của tôi trên thiên thượng. Từ đó trở đi, tôi luôn mong muốn được tận mắt xem một buổi biểu diễn Shen Yun. Vì trong suốt thời gian này tôi độc tu và xung quanh toàn những người thường, nên tôi thường trò chuyện với Sư phụ trong tâm. Tôi nói với Ngài: “Con muốn xem Shen Yun.”

Mấy tháng sau, một ngày nọ, mẹ chồng tôi gọi điện và bảo tôi đến nhà bà ngay. Tôi có chút buồn bực. Bình thường bà nói chuyện với tôi bằng giọng nhẹ nhàng và bảo tôi cứ làm xong các việc hãy đến gặp bà. Hôm nay bà bị sao vậy? Tôi bảo bà sẽ đến vào một trong hai ngày tới. Không ngờ, ngày hôm sau bà lại gọi điện và bảo tôi đến ngay với giọng khẩn thiết. Tôi không còn cách nào khác đành đi xe buýt đến gặp bà. Khi bước vào nhà, tôi hỏi bà có chuyện gì mà lại gấp gáp vậy. Bà tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, như thể bà chưa từng gọi cho tôi. Sau đó, tôi nhận thấy có thứ gì đó trên giá sách ở phòng trong cùng. Tôi đi thẳng đến đó và đó là một đĩa CD Shen Yun! Tôi cầm đĩa CD và hào hứng hỏi bố mẹ chồng: Ai tặng cái này vậy ạ? Họ bảo rằng không biết ai đã để nó ngoài cửa, họ cũng không biết là gì và định vứt đi. Tôi cảm thấy như mình vừa tìm được một báu vật. Khi về đến nhà, tôi bật khóc và cảm ơn Sư phụ: “Đệ tử muốn gì Sư phụ đều biết cả.”

Tôi tu luyện đã được mười mấy năm rồi. Lúc đầu, tôi quyết tâm trở thành đệ tử tốt nhất của Sư phụ. Nhưng giờ đây, tôi vô cùng hối hận vì đã làm không tốt ba việc và tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với Sư tôn. Tôi đã bị bức hại hai lần. Bây giờ ngẫm lại, trước khi bị bắt, Sư phụ đã mấy lần điểm hóa cho tôi để tôi có thể tránh được, nhưng vì bản thân bất ngộ nên đã để sự việc phát sinh. Trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp này, tôi hy vọng có thể hướng nội vô điều kiện mọi lúc và không lưu lại quá nhiều hối tiếc.

(Bài viết được chọn đăng để mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/28/477789.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/6/218495.html

Đăng ngày 27-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share