Bài viết do đệ tử Đại Pháp ở vùng nông thôn kể lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 27-05-2024]

Nhìn thấy Sư phụ và Pháp Luân

Tôi là đệ tử Đại Pháp ở vùng nông thôn, tôi vui mừng đắc Pháp vào mùa xuân năm 1998. Trước khi đắc Pháp, tôi mắc bệnh đầy người: nhịp tim ngừng đập, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, viêm túi mật, bệnh phụ khoa; đau nửa đầu, đầu óc luôn mơ hồ, chứng nặng đầu kinh niên; hai chân nặng trĩu, leo lên giường sưởi cũng rất khó khăn …

Tôi uống thuốc quanh năm, vì tôi thường xuyên đến bệnh viện, nên tất cả bác sỹ ở đó đều biết tôi, ngay khi thấy tôi, bác sỹ sẽ hỏi: Bà lại đến rồi à?

Năm 1997, chồng tôi đắc Đại Pháp và bắt đầu tu luyện. Ban đầu, tôi không tin. Khoảng nửa năm sau, vào một buổi tối nọ, chồng tôi tiêu nghiệp, toàn thân không có sức lực, ông nằm trên giường sưởi. Trong khi chập chờn ngủ, tôi thấy có một người đứng phía trước đầu của chồng tôi. Tôi gọi chồng và nói: Có một người đứng phía trước anh. Khi chồng tôi đọc sách Đại Pháp trước đó, tôi đã từng thấy bức ảnh của Sư phụ. Vì để xác nhận, tôi đã nói với chồng: Anh giở cuốn sách của anh [cho em xem nhé]. Chồng tôi giở sách, ngay khi tôi thấy bức ảnh của Sư phụ, tôi liền nói với chồng: Chính là người này!

Sau khi nghe vậy, chồng tôi nói: Đó là Sư phụ tiêu nghiệp cho anh đó!

Quả nhiên, ngày hôm sau, thân thể chồng tôi không bị sao hết, anh đã khỏe lại. Kể từ đó trở đi, tôi đã tin một chút.

Sau sự việc này, chồng tôi nói: Em đã thấy (Pháp thân) của Sư phụ rồi, em cũng học Pháp nhé, vả lại em bị bệnh nhiều đến thế mà. Khi đó, tôi nghĩ: Đó là Sư phụ tiêu nghiệp cho anh ấy, không liên quan gì đến mình. Tôi nói: Nếu em thấy thần tích, thì em sẽ học.

Sư phụ từ bi với tôi, tha thứ cho người đệ tử bất kính này, Ngài còn khiến đệ tử nhìn thấy thần tích. Ngày hôm sau, ở ngoài vườn, tôi đã thấy một Pháp Luân lớn xoay trên đỉnh đầu, cách tôi rất gần, tôi cảm thấy mình chỉ cần duỗi tay là có thể chạm được, Pháp Luân có màu trắng bạc, càng xoay càng lớn, xoay nghe vù vù, khoảng 5 đến 6 phút, sau đó [Pháp Luân] bay ra khỏi trần nhà của phòng trước. Khi nhìn thấy, tôi không biết đó là Pháp Luân.

Tôi đổ mồ hôi khắp người, sau đó tôi nhanh chóng trở vào nhà, và nói với chồng: Em thấy có cái gì đó xoay xoay. Chồng tôi nói, đó là Pháp Luân lớn đấy, sau đó anh mở sách cho tôi xem đồ hình Pháp Luân. Đó thực sự là thứ tôi đã thấy, giống hệt như trong sách, đó là [Pháp Luân] xoay tròn.

Không lâu sau, tôi đã bước chân trên con đường tu luyện. Khi học được 4 hay 5 ngày, Sư phụ tiêu nghiệp cho tôi, tôi bị đau đầu và đau răng, đầu như sắp nổ tung, mặc dù không đau bụng nhưng tôi luôn phải đi vệ sinh, trong phân có chất dơ màu đỏ giống như máu. Điều kỳ diệu là, nếu tôi phải ra vườn làm việc, thì lập tức không bị tiêu chảy nữa, nhưng đến khi tôi về nhà, thì lại bắt đầu bị tiêu chảy. Tôi bị tiêu chảy ba ngày liền, sau đó toàn thân không thấy bệnh tật đâu nữa, kể từ đó tôi trở thành một người tráng kiện. Trong hơn 20 năm qua, tôi không uống một viên thuốc nào nữa.

Tôi chỉ học một năm rưỡi tiểu học, chưa học được gì, tên của mình cũng không biết viết. Sau khi học Đại Pháp, dưới sự gia trì của Sư phụ, tôi tự nhiên có thể đọc hết cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Tại đây [đệ tử] cảm tạ Sư phụ, cảm ơn Sư phụ vì đã từ bi cứu độ.

Xe ba bánh hết điện nhưng vẫn chạy được

Vài ngày trước, hai vợ chồng tôi và con dâu bận đi công việc ở địa phương khác, nằm cách nhà chúng tôi 30 dặm, chồng tôi lái xe ba bánh chạy bằng điện. Tôi hỏi: Sao anh không lái chiếc xe ba bánh chạy bằng xăng? Chồng nói: Tôi sẽ lái chiếc xe này. Con dâu cũng nói: Cha lái xe xăng nhé. Chồng tôi lại nói: Không cần đâu con.

Như bình thường, khi chạy đường xa như vậy, chiếc xe này chỉ có thể chở được hai người đi và về. Lần này chúng tôi đi ba người, vả lại con dâu cũng hơi mập.

Sau khi xe chạy khoảng mười dặm, tôi cảm thấy xe không thể chạy nữa, trong tâm tôi phàn nàn chồng một chút: Vì sao anh không lái xe xăng? Nhưng tôi giữ vững tâm tính, tôi tự nhủ: Mình không được nói anh ấy. Trên đường đi, tôi bị lặp lại vài lần, mỗi lần như vậy tôi đều nhẫn chịu, trừ bỏ tâm oán, không cho phép mình trút giận.

Chiếc xe từ từ chạy về phía trước. Sau khi đến nơi và hoàn thành công việc, tôi nhìn thì thấy xe chỉ còn một vạch rưỡi điện (sạc đầy là năm vạch). Chồng tôi nói: Chỉ còn một vạch rưỡi điện, thì chúng ta xin Sư phụ gia trì nhé! Nếu trước đây chúng tôi gặp chuyện này, thì tôi nói chồng ngay, nhưng lần này tôi không phàn nàn, tôi cũng thầm xin Sư phụ gia trì. Sau đó, chúng tôi lái xe từ từ chạy về, tốc độ chỉ bằng một nửa khi đi, suốt dọc đường chúng tôi luôn xin Sư phụ gia trì.

Sau khi chạy khoảng mười dặm, chiếc xe chỉ còn phân nửa vạch điện. Chúng tôi chạy thêm một đoạn đường nữa, khi cách nhà còn khoảng mười dặm, xe phải leo lên một con dốc lớn dài hơn một dặm. Khi chạy đến giữa chừng con dốc, xe đã dừng lại, chạy không nổi nữa, trên mặt đồng hồ không còn vạch điện nào.

Chồng tôi và con dâu đành leo xuống xe. Chồng kêu tôi lái xe, rồi anh đẩy phía sau.

Tôi ngồi lên ghế lái xe, và thầm nghĩ: Sư phụ ơi, con phải về nhà, xin Sư phụ giúp con. Khi chồng tôi còn chưa kịp đẩy, xe lại có điện và chạy được, tôi lái một mạch lên đỉnh dốc. Tôi dừng xe lại, chờ chồng và con dâu đến.

Tiếp theo là một con dốc nhỏ, dài nửa dặm, chồng lại muốn đẩy xe, nhưng khi tôi vừa bẻ lái, thì xe lại có điện và chạy được, tôi lái một mạch xuống hết con dốc. Tôi chờ chồng và con dâu đến, rồi để họ ngồi lên xe, sau đó tôi lái xe về. Lúc này, chúng tôi còn cách nhà khoảng mười dặm nữa. Trên quãng đường này, không ai xuống [đẩy xe], mà xe chạy thẳng một mạch đến nhà.

Về đến nhà, tất cả chúng tôi đều nói Đại Pháp thần kỳ, mọi người đều cảm tạ Sư phụ! Nhân dịp sắp đến ngày 13/05, tại đây chúng con kính chúc Sư phụ từ bi vĩ đại sinh nhật vui vẻ!

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/5/27/【慶祝5.13】看見師父和法輪-我走入修煉-477971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/1/218410.html

Đăng ngày 30-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share