Bài viết của Tuyết Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-05-2024] Những ai đã từng xem bộ phim “Trở lại thành Thần” hẳn đều không xa lạ với cái tên “Tiểu Vũ”. Trong phim, Tiểu Vũ là chiếc lông vũ nhỏ của kim phượng hoàng rực rỡ ở thiên giới của Quang Minh.

Trong phim, vũ trụ trải qua những kiếp nạn và phượng hoàng vì để tìm kiếm thiên Pháp và cứu thế giới Quang Minh đã hạ xuống nhân gian. Nhân gian hiểm ác, vì để bảo vệ Tiểu Vũ không bị trần thế ô nhiễm, trước khi hạ thế phượng hoàng đã cố ý để Tiểu Vũ ở lại thiên giới. Nhưng bản thân phượng hoàng sau khi xuống thế gian lại bị trầm mê ở nơi người thường, rơi vào tình huống khó có thể trở về thế giới thiên quốc. Tiểu Vũ nóng lòng muốn cứu chủ, đã mạo hiểm rời khỏi thiên giới, chuyển sinh thành con của linh phượng nơi nhân gian để đánh thức chủ của mình. Sau khi Tiểu Vũ hạ xuống thế gian để cứu phượng hoàng rồi trở về thiên quốc thì bản thân Tiểu Vũ cũng được trở thành một kim phượng hoàng.

Bên cạnh tôi cũng có một vài “Tiểu Vũ”. Họ là đồng nghiệp của tôi. Sau khi chứng kiến những thay đổi tích cực của các học viên về cả tâm lẫn thân, họ dần tán đồng Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Một số người trong số họ đã giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn, và có người cũng nhắc nhở khi tôi giải đãi. Tuy họ không tu luyện, nhưng đều được đắc phúc báo vì tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Câu chuyện về Tinh Tinh

Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Năm 2008, tôi phải rời quê nhà và đến một thành phố khác để tránh tiếp tục bị bức hại. Tôi ở chung một căn hộ cùng ba người khác. Tôi mới đến thành phố và không tìm được các đồng tu, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm họ.

Tinh Tinh là một trong những người bạn cùng phòng của tôi. Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi và rất ít nói. Một buổi tối, khi trong phòng chỉ có hai chúng tôi, Tinh Tinh bình thường vốn rất ít nói lại bước đến chỗ tôi và bảo tôi nghe máy nghe nhạc MP3 của cô ấy. Tôi kinh ngạc khi nghe thấy đó là Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình). Tôi hỏi: “Bạn lấy cái này ở đâu vậy?” Cô ấy nói dì của cô ấy đã đưa cho cô. Tôi nói với cô ấy: “Tôi còn có cả video nữa.” Cả hai chúng tôi cùng cười ngầm hiểu với nhau.

Tôi hỏi cô ấy: “Sao bạn lại đưa cho tôi nghe MP3 của bạn?” Cô ấy nói cô ấy cũng không hiểu sao nữa, chỉ muốn cho tôi nghe thôi. Cô ấy thấy tôi cũng là người tốt như dì của cô ấy, một người mà cô ấy có thể tin tưởng. Nhờ sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã gặp dì của cô, và thông qua người dì tôi đã tìm được các học viên khác và tham gia một nhóm học Pháp.

Tôi thường nói với Tinh Tinh rằng: “Khi bạn gặp khó khăn, bạn hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô rất tin tưởng vào Đại Pháp, cô nói rằng dì của cô cũng đã nói với cô về điều đó và giúp cô thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Tinh Tinh khi mới bắt đầu làm việc phải chịu rất nhiều áp lực và về nhà thường hay khóc. Tôi an ủi cô ấy, nói: “Dần dần bạn sẽ quen với công việc thôi. Nhìn xem công việc của bạn tốt thế nào! Có rất nhiều đãi ngộ, lại gần chỗ ở của chúng ta. Nếu chỗ bạn mà cần thêm người, tôi cũng muốn làm việc ở đó”. Cô ấy cũng nói muốn vào làm việc chỗ cô ấy không dễ dàng; chỉ những người có quen biết mới được nhận vào.

Tinh Tinh thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một hôm, cô cần đến ngân hàng gấp nhưng lại không thể tìm thấy chìa khóa ngăn kéo nơi cất giữ con dấu của công ty. Cô ấy đang rất vội và chợt nhớ tới những gì tôi đã nói với cô ấy về việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi gặp khó khăn. Cô ấy đã làm như vậy và trong khi nhẩm niệm, cô ngẫu nhiên lấy một chiếc chìa khóa khác và cố gắng mở ngăn kéo. Chỉ cần vặn một cái, ngăn kéo đã được mở ra một cách dễ dàng. Cô ấy vui mừng lấy con dấu công ty rồi đến ngân hàng. Sau đó, cô ấy đã tìm thấy chiếc chìa khóa bị mất trong phòng tắm. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ: “Sao ngăn kéo lại mở dễ dàng như thế? Vậy không an toàn chút nào.” Cô ấy đã thử dùng lại chiếc chìa khóa đó để mở ngăn kéo một lần nữa, nhưng lần này không mở được. Cô ấy nhận ra rằng chính Sư phụ của Đại Pháp đã giúp đỡ mình.

Một lần khác, Tinh Tinh từ bên ngoài trở lại văn phòng và phát hiện ra rằng cô bị mất một biên lai. Cô nghĩ chắc mình đã đánh rơi trên đường trở về. Hôm đó trời gió mạnh, cô lo rằng nó có thể đã bị gió thổi bay. Trong tình thế cấp bách cô đã nhớ tới chín chữ chân ngôn và thầm niệm trong khi tìm kiếm. Quả nhiên, cô ấy đã tìm được tờ biên lai bị mất ở ven đường. Cô cảm khái thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp quá kỳ diệu!”

Sau đó, chúng tôi rời khỏi căn hộ đó. Và tôi chỉ thuận miệng nhờ Tinh Tinh giúp tôi tìm việc, vậy mà không ngờ rằng khoảng hai năm sau khi công ty của cô ấy tuyển dụng, người đầu tiên cô ấy nhớ đến là tôi. Nhưng cô ấy không thể liên lạc được với tôi và định bỏ cuộc vì lúc đó tôi không có điện thoại, chỉ có một tài khoản QQ cũ mà tôi đã không sử dụng trong nhiều năm. Thật trùng hợp, ngày hôm đó tôi cũng không nhớ vì nguyên nhân gì mà tôi lại đăng nhập vào tài khoản QQ đó nên đã thấy tin nhắn của cô ấy. Và thế là tôi đã trở thành đồng nghiệp của cô ấy như thế.

Trước khi bắt đầu làm việc, Tinh Tinh đã nói với tôi: “Ở công ty này bạn đừng đề cập đến việc ai quen biết ai, bởi vì mọi người vào đây đều là nhờ có quan hệ.” Cô ấy biết tôi thường giảng chân tướng cho mọi người và phát tài liệu chân tướng, nhưng cô ấy không ngăn cản tôi làm như vậy, cũng không lo lắng rằng tôi sẽ gây phiền toái cho cô ấy vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Về sau, một đồng tu đã bị cảnh sát theo dõi và theo đó cảnh sát đã tìm đến tôi. Họ đến công ty của chúng tôi, tìm Tinh Tinh và hỏi cô ấy về tôi. Vì họ chỉ tiếp cận lãnh đạo công ty của chúng tôi và Tinh Tinh, nên tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tinh Tinh sau đó cũng không trách tôi mà cũng không nhắc chuyện này với tôi. Một đồng nghiệp khác sau đó đã kể cho tôi chuyện này.

Sau này, Tinh Tinh rời khỏi công ty, nhưng mối quan hệ của chúng tôi không kết thúc ở đó. Sau đó khi tôi thuê nhà thì lại chuyển đến đúng khu phố của cô ấy, và cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong tu luyện.

Một lần, chúng tôi đi chơi cùng nhau và đi ngang qua một quầy hàng bán trái cây, trông rất hấp dẫn. Lúc đó trong đầu tôi đang nghĩ về điều gì đó, và lơ đãng nếm thử một loại trái cây. Đột nhiên, tôi nhớ ra rằng tôi vừa mua một ít và không nên mua thêm nữa nên tôi đã bước đi. Tinh Tinh ngạc nhiên thốt lên: “Hôm nay bạn sao vậy?” Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Cô ấy nói: “Sao hôm nay bạn nếm thử mà lại không mua một ít?” Vậy là tôi nhanh chóng quay lại và mua một ít. Bởi vì bình thường tôi không bao giờ tùy tiện nếm đồ trong khi đi mua sắm. Ngay cả khi tôi không thích trái cây, tôi vẫn sẽ mua một ít và gửi lại một chút để bù lại cho họ. Nhất ngôn nhất hành của đệ tử Đại Pháp, chúng sinh đều quan sát. Tuy ngoài miệng họ có thể không nói ra, nhưng họ rất chú ý. Lời nói và hành động của đệ tử Đại Pháp chúng ta, một cách không tự biết đều ảnh hưởng đến chúng sinh.

Trong đại dịch COVID, ban đầu Tinh Tinh cảm thấy hoang mang. Tôi nói: “Bạn đừng sợ. Chỉ cần ghi nhớ chín chữ chân ngôn tôi đã nói với bạn, nhất định bạn sẽ ổn thôi.” Cô ấy nói: “Bạn nói vậy tôi cảm thấy yên tâm rồi.” Cô ấy tin tưởng tôi vì cô ấy biết tôi không bao giờ nói dối. Sau khi cho cô ấy xem kinh văn mới của Sư phụ, cô ấy nói rằng cô không còn sợ hãi trước đại dịch nữa và thậm chí còn bảo tôi đến nhà cô ấy để giúp con trai cô ấy thoái Đội Thiếu niên Tiền phong.

Khi tôi bảo Tinh Kinh đọc kinh văn mới “Vì sao có nhân loại ?” của Sư phụ, một vấn đề nhỏ xuất hiện. Tôi đã đưa cho cô ấy một USB chân tướng, loại không thể xóa được, mà trong đó có bài kinh văn này. Cô ấy vui vẻ đón nhận và nói cô đã đọc cẩn thận bài viết hai lần.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho cô ấy: “Hiện giờ bạn đang làm gì?” Cô ấy nói: “Tôi đang đọc.” Tôi hỏi: “Bạn đọc gì vậy?” Cô ấy trả lời: “Đọc thứ bạn đưa cho tôi (USB).” Tối hôm đó, tôi đến nhà cô ấy để hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào. Cô ấy nói: “Một số nội dung dường như không thể tưởng tượng nổi.”

Tôi nói: “Những câu chuyện kỳ diệu về việc lành bệnh và thân thể khỏe mạnh trong USB là trải nghiệm của chính các đệ tử Đại Pháp chúng tôi. Sau nhiều năm như vậy, bạn vẫn nghĩ mình sẽ nói dối bạn sao?” Cô ấy nói: “Bạn sẽ không nói dối tôi.” Sau đó, cô ấy nói: “Nhưng nội dung trên USB này vẫn có thể xóa được. Đó không phải là một USB không thể xóa được như bạn đã nói.” Tôi đã rất ngạc nhiên, và khi tôi kiểm tra máy tính của mình thì thấy quả đúng là như vậy. Nhưng tất cả các USB còn lại ở nhà đều không thể xóa được — Sư phụ đã để tôi đưa USB lỗi này cho Tinh Tinh để tôi kịp thời sửa nó.

Với tỷ lệ thất nghiệp tăng mạnh ở Trung Quốc đại lục, hầu hết mỗi công ty đều phải cắt giảm biên chế. Ngay cả việc điều hành một doanh nghiệp cũng khó khăn; Quầy hàng ăn vặt của Tinh Tinh đóng cửa chỉ sau vài năm. Cô đã ở nhà được bốn năm và cảm thấy lo lắng, muốn tìm một công việc gần nhà để chăm sóc con cái nhưng cũng rất khó khăn. Tôi nói: “Bạn có niềm tin vào Đại Pháp như vậy, bạn sẽ được ban phúc và sẽ nhận được phước lành.”

Một hôm, Tinh Tinh vui vẻ nói với tôi rằng cô ấy đã có một công việc trong một doanh nghiệp nhà nước và ưu điểm là không xa nhà. Cô ấy rất hạnh phúc và nói rằng cô ấy đã được phúc báo.

Lúc này, tôi lại nhớ đến Tiểu Vũ trong bộ phim “Trở lại thành Thần”. Tiểu Vũ không những đã giúp đỡ người tu luyện là linh phượng ấy vào những lúc khó khăn mà khi linh phượng tiêu trầm còn đánh thức linh phượng. Hơn nữa, Tiểu Vũ cũng được Thần Phật bảo hộ.

Câu chuyện của Minh

Trong ba năm đại dịch COVID, các biện pháp kiểm soát của ĐCSTQ đã khiến nhiều doanh nghiệp phải đóng cửa, dẫn đến tỷ lệ thất nghiệp gia tăng. Thậm chí những công ty muốn gắng gượng để sinh tồn cũng phải cắt giảm nhân viên hoặc giảm lương. Ở công ty chúng tôi, mỗi chi nhánh cũng đều phải thu hẹp quy mô.

Chi nhánh của tôi hoạt động tương đối tốt hơn các chi nhánh khác. Quản lý hiếm khi có mặt ở văn phòng. Cháu dâu của quản lý là đồng nghiệp Minh của tôi. Khi quản lý vắng mặt, Minh xử lý toàn bộ các công việc hàng ngày. Tuổi của minh Minh hơn tôi ba tháng, và chúng tôi rất hợp nhau. Mặc dù hoạt động của chi nhánh chúng tôi không tốt như những năm trước, nhưng chúng tôi vẫn được nhận lương đúng hạn. Thậm chí cuối năm chúng tôi còn được trả lương gấp đôi.

Giám đốc chi nhánh là đảng viên. Vài năm trước, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy và cô ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Cô ấy cũng kể với Minh về đức tin của tôi, nói rằng tôi là một người tốt và những người có tín ngưỡng sẽ không làm điều gì xấu. Minh cũng đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Trong những năm trước, Minh xử lý các giao dịch ngân hàng của công ty chúng tôi. Vì tôi thường sử dụng tờ tiền một nhân dân tệ để ghi các thông điệp chân tướng nên tôi đã nhờ cô ấy đổi một số tiền lẻ cho tôi và đặc biệt lưu ý rằng tôi cần tờ một nhân dân tệ. Cô ấy biết tôi muốn đổi những tờ tiền đó để làm tài liệu giảng chân tướng.

Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã giữ 3.000 nhân dân tệ cho tôi ở ngân hàng. Tôi kinh ngạc trước số tiền đó. Nhưng sau đó, cô ấy còn đặt trước 5.000 nhân dân tệ cho tôi để tôi tự đi lấy. Hai nhân viên ngân hàng đưa tiền cho tôi rồi thì thầm với nhau. Tôi lặng lẽ phát chính niệm, sau đó một người nói: “Ngày hôm qua, một người đàn ông cũng đặt trước 5.000 tờ một nhân dân tệ, nhưng hôm nay anh ấy gọi đến nói rằng không cần nữa. Cô có muốn lấy nốt không?” Tôi vui vẻ trả lời: “Được, tôi sẽ lấy chúng. Cảm ơn bạn”.

Trong hai tuần tiếp theo, hầu như ngày nào tôi cũng có mâu thuẫn với người khác, tất cả đều nhắm thẳng vào tự ngã và cái tâm hiển thị của tôi. Minh thường ít nói và dè dặt. Nhưng trong khoảng thời gian đó, cô ấy dường như là một người khác và luôn chỉ ra những khuyết điểm của tôi. Một lần, cô ấy thậm chí còn nói tôi trước mặt người khác: “Bạn luôn thấy bản thân mình toàn là ưu điểm, còn tôi thì ngược lại.” Tôi hỏi: “Bạn có thể nói cụ thể cho tôi được không?” Cô ấy đáp: “Bạn không nói ra, nhưng trong thâm tâm bạn nghĩ như vậy.” Tôi choáng váng. Cô ấy nói điều này trước mặt nhiều người. Tôi nhận ra đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi thông qua lời nói của cô ấy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã trực tiếp chỉ ra nhân tâm cho tôi.

Tôi nhận ra rằng mình có tâm tự ngã mạnh mẽ và thích hiển thị. Vì vậy, tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ, và nói: “Thưa Sư phụ, con muốn loại bỏ tâm hiển thị của mình.”

Một lần khác, tôi đang vật lộn trong quan nạn và cảm thấy thật khổ, tôi nói: “Bạn xem cô Lưu bên cạnh. Ngày nào cô ấy cũng ăn mặc thật xinh đẹp, nhàn nhã tự tại, cũng không phải lo lắng gì về gia đình. Cô ấy thật có phúc”. Minh đáp: “Sao bạn có thể nói như vậy chứ? Bạn không thấy mình là người cực kỳ có phúc sao? Bây giờ bạn đừng suy nghĩ gì cả; cứ nhất tâm tu luyện thôi. Đã bước đến hôm nay, nhất định bạn phải tu luyện viên mãn chứ.”

Sau này, trong vòng một năm mà Minh được nhận hai chứng chỉ chuyên môn. Hầu hết mọi người trong công ty chúng tôi đều phải mất ít nhất hai năm để vượt qua các kỳ khảo thí. Minh nói rằng cô ấy cũng không nỗ lực lắm, vượt qua được khảo thí quả là quá may mắn.

Minh có nhận thức tích cực về các học viên. Một hôm, cô ấy kể với tôi rằng cô ấy đã xem một video trên TikTok trong đó hai cô gái trẻ nói về việc một phụ nữ lớn tuổi tiếp cận họ và hối thúc họ thoái ĐCSTQ, khiến họ sợ hãi và hai cô gái đã mắng bà là bị tâm thần.

Tôi giải thích với Minh rằng: “Đó là vì họ bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ.” Tôi giải thích lý do tại sao các học viên giảng chân tướng cho mọi người: Chính quyền của Giang đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn để vu oan cho Pháp Luân Đại Pháp, từ đó kích động thù hận và khiến dân chúng hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi hỏi Minh rằng: “Thế bạn có thấy tôi bị tâm thần không?” Cô ấy trả lời: “Không, hoàn toàn không. Trên thực tế, xem ra bạn còn sáng suốt và thông minh hơn mọi người.”

Câu chuyện của Liên

Liên và tôi không làm việc trong cùng một công ty, nhưng cuối cùng chúng tôi lại hợp tác trong một dự án. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về cuộc bức hại cho cô ấy. Cô ấy đánh giá cao sự cởi mở của tôi và nói rằng tôi quá ngây thơ khi đã tiết lộ “bí mật” của mình cho cô ấy ngay khi chúng tôi gặp nhau.

Cô đã từng đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và thấy bài giảng hé mở cho cô nhiều điều. Tuy nhiên, mẹ cô đã gây áp lực không cho cô tu luyện, bởi vậy cô không tu luyện nữa. Khi chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chúng tôi đã trở thành bằng hữu.

Liên tốt bụng và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Trong những năm qua, tôi đã chuyển nhà nhiều lần, và mỗi lần như vậy, Liên đều giúp tôi chuyển những thứ quan trọng đến nơi ở mới như sách Đại Pháp. Đôi khi, cô ấy thậm chí còn giúp tôi sản xuất các tài liệu Đại Pháp, như cắt giấy và ép plastis.

Trong một thời gian dài, cô ấy phải vật lộn với những vấn đề sức khỏe khác nhau như thoái hóa đốt sống cổ, đau lưng mãn tính và mất ngủ. Đêm nào ngủ cô ấy cùng phải dùng thuốc ngủ. Bác sỹ kê toa thuốc 1 viên, nhưng cô ấy phải uống một viên rưỡi mới ngủ được. Cô ấy nói: “Trên thân thể tôi, chỉ ngoại trừ có mái tóc là không đau, còn chỗ nào cũng đau cả.”

Một lần, cô ấy ở lại chỗ tôi, và ngày hôm sau, cô ấy nói: “Bình thường sau khi thức dậy, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi nhưng đêm qua tôi đã ngủ rất thoái mái ở nhà bạn. Lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon như vậy”. Thật kỳ diệu, cơn đau lưng của cô ấy cũng biến mất trong vài ngày tiếp theo, cô ấy nói: “Trong nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này.”

Liên nói rằng cô có ba người bạn: một người là tín đồ Cơ đốc giáo, một người theo đạo Phật, và người thứ ba là tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô lặng lẽ quan sát và nói rằng tôi là người chân chính nhất. Cô ấy nể phục tôi vì tôi không tham tiền tài và không bao giờ oán giận người khác.

Một lần, Liên vô tình đâm phải một con chó khi đang lái xe. Chủ của nó không có mặt ở đó, nhưng cô ấy đã đợi cho đến khi họ đến và chủ động bồi thường cho họ một nghìn nhân dân tệ. Liên nói rằng con chó đã lao vào xe của cô. Nếu điều này xảy ra trước đây, cô ấy sẽ lập tức rời đi vì đó không phải là lỗi của cô ấy, chứ đừng nói đến việc chủ động bồi thường. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nhớ đến Pháp lý mà tôi từng nói với cô ấy rằng thiếu nợ thì phải trả, bất thất bất đắc nên mới làm như vậy.

Một lần khác, Liên gặp tai nạn xe hơi vào một ngày tuyết rơi, xe của cô bị hất tung sang làn đường bên kia. May mắn thay, xung quanh không có nhiều xe cộ. Chiếc xe của cô đã rơi xuống an toàn và cô không bị bất kỳ thương tích nào. Chi phí sửa chữa tốn rất ít. Sư phụ một lần nữa đã giúp cô.

Cô ấy nói rằng việc ở bên tôi lâu ngày đã khiến cô ấy thay đổi. Hiện giờ, hễ định làm việc gì đó mà đó là việc không tốt thì dù việc nhỏ đến mấy cô ấy cũng đều nghĩ đến tôi và không làm điều đó nữa. Cô ấy thường sử dụng máy in và giấy in của công ty cho mục đích cá nhân, nhưng sau khi thấy tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân, cô ấy đã ngừng sử dụng tài nguyên của công ty.

Trước khi làm việc gì mà cô ấy không nắm rõ chủ ý lắm thì đều sẽ hỏi tôi trước. Tôi dùng các Pháp lý mà bản thân ngộ được trong Pháp để phân tích cho cô ấy và giúp cô ấy đánh giá sự việc dựa theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu điều đó không phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn, cô ấy sẽ không làm.

Lời kết

Đó là câu chuyện về ba Tiểu Vũ thông minh, từ nội tâm tán đồng và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, thiện đãi đệ tử Đại Pháp mà từ đó được phúc báo.

Thế nhân hiện nay đều là Thần hạ thế, đều đang chờ đợi được Đại Pháp cứu độ trở về. Sư phụ đang chính Pháp và đệ tử Đại Pháp chúng ta trợ Sư chính Pháp, vậy nên nhất ngôn nhất hành của chúng ta trực tiếp ảnh hưởng đến việc chúng sinh xung quanh chúng ta có thể được cứu độ hay không. Những người xung quanh chúng ta đại đa số đều chưa từng đọc sách Pháp Luân Đại Pháp, lại bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp nên nhất thời rất khó phân biệt được thị phi, không nhìn rõ được chân tướng. Là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta không những cần giảng chân tướng cho họ mà còn cần chú tâm tu luyện bản thân. Khi thế nhân thấy đệ tử Đại Pháp chúng ta nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn, trong nghịch cảnh mà không oán hận, kiên định giữ vững nguyên tắc của mình, không thuận nước theo dòng, khi bị đối đãi bất công không tranh đấu mà thiện lương, bình hòa, từ trong Pháp mà thăng hoa bản thân. Như thế từ nội tâm họ sẽ vô cùng rung động, họ sẽ xuất được một niệm tự nội tâm rằng: Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt! Từ đó chọn cho mình một tương lai tốt đẹp!

Mong cho tất cả các Tiểu Vũ hãy tái sinh, dang rộng đôi cánh bay lượn, thành tựu kim phượng hoàng quang diễm vô tế, ngao du trong vũ trụ bao la và rực rỡ huy hoàng trong Phật quang.

(Bài viết được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minghui.org)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/27/477787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/4/218460.html

Đăng ngày 28-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share